Chương 48 - Định ước năm xưa
Liễu di nương vẫn còn bám chặt lấy cánh tay của Bạch Tố Tố gào khóc “Tố Tố, mau cứu đệ đệ con đi!”
Vẻ mặt của cô ta trở nên nhăn nhó, bây giờ bảo cô ta phải làm sao? Trong nháy mắt nhìn về phía Liễu di nương, cảm thấy thật phiền phức.
Còn chưa kịp suy nghĩ gì, ngoài cửa truyền đến một giọng của gia nhân hớt hải chạy vào báo “Tướng quân, tướng quân, nguy rồi!”
Hắn ta đang gấp nhưng thấy Nam Cung Dực thì vẫn dập đầu hành lễ “Tham kiến Thái tử điện hạ!”
“Miễn lễ! Có chuyện gì vậy?” Nam Cung Dực phất tay hỏi.
“Nguy rồi tướng quân! Bọn siết nợ vừa gửi thư thông báo nếu như trong hạn 1 tuần nữa không đem trả đủ tiền, bọn chúng sẽ lấy đi cả 2 cánh tay của thiếu gia.” tên gia nhân run rẩy hai tay cầm tờ giấy đưa cho Bạch Khởi.
Thông tin như sét đánh khiến Liễu di nương trong phút chốc ngất lịm trong vòng tay của nữ nhi mình.
“Mẫu thân!”
Bạch Khởi giật lấy tờ giấy, đọc qua một lượt, ông tức giận vò nát chúng rồi ném ra một góc.
“Khốn nạn thật!” đó là nhi tử duy nhất của ông.
Nam Cung Dực là người bình tĩnh nhất chỗ đó, hắn lại gần Bạch Khởi từ tốn nói “Chuyện đến nước này theo ta nghĩ nên tìm cách kiếm tiền trước đã, nếu không đủ lúc đó thì thương lượng với bọn chúng sau.”
Bạch Khởi cũng dần ổn định lại, thở dài. Quả thật giờ này mất bình tĩnh cũng không giải quyết được gì.
“Ta sẽ thử hỏi phụ hoàng xem có thể ra tay giúp đỡ được hay không?”
“Cảm tạ Thái tử điện hạ ra tay cứu giúp.”
“Không có gì đâu!”
Trong suốt một tuần đó, Bạch gia luôn trong trạng thái đứng ngồi không yên, vì mong ngóng cứu con mà ngay cả Liễu di nương cũng không ngần ngại về tới Liễu gia cầu xin sự giúp đỡ. Tiếc rằng năm xưa vì chuyện của Liễu Hạ mà hoàn toàn quay lưng lại với Liễu di nương.
Số tiền mà Bạch gia có được vẫn không đủ để trả hết số nợ mà Bạch Lãng đã khất.
Thực sự thì khó để Bạch Lãng nợ nhiều như vậy, mọi chuyện diễn ra như ngày hôm nay đều một tay Bạch Dạ nhúng vào.
Sòng bạc mà Bạch Lãng tham gia nằm dưới quyền quản lí của Hắc Nguyệt Lâu. Nơi đây dù là sòng bạc nhưng chơi khá công bằng. Chỉ riêng vụ việc lần này, vì để cho Bạch Lãng bị thua lỗ mà ngay cả việc gian lận nàng cũng làm.
So với các sòng bạc khác, nơi đây còn chơi lớn cược nhiều thứ hơn, thậm chí là cả tính mạng. Bạch Lãng là một con nghiện, rất dễ bị sa vào bẫy của Bạch Dạ.
Trong khi Bạch gia đang mất ăn mất ngủ thì nàng lại thản nhiên nghỉ ngơi ở Hắc Nguyệt Lâu, chờ đợi thời cơ đến.
Hoàng cung…
“Tại sao vậy phụ hoàng? Bạch tướng quân cũng là người bảo vệ giang sơn này cho người. Nay Bạch gia gặp nguy khốn, chẳng lẽ phụ hoàng nhẫn tâm làm ngơ?” Nam Cung Dực thực sự không hiểu nổi, rốt cuộc tại sao phụ hoàng hắn không đồng ý giúp đỡ Bạch gia.
Hoàng đế vô cùng đau đầu, nhìn nhi tử đang cầu xin, thay vì đưa ra một lời giải thích hợp lý, ông lại coi như không nghe thấy gì.
“Thái tử, con mệt rồi, lui xuống đi!”
Nam Cung Dực tròn mắt ngạc nhiên “Phụ hoàng, phụ hoàng.” nhưng thân ảnh ông đã không còn ở trên long ngai.
Thật ra không phải là ông không muốn giúp, chẳng qua là phải thực hiện một lời hứa.
Mấy ngày trước, có một người đã đến gặp ông, hài tử đó có đôi mắt rất đặc biệt, nét mặt cương nghị ngay cả hoàng đế như ông còn giật mình.
Bạch Như Nguyệt!
Đứa bé mà năm ấy ta còn coi nó như nữ nhi mình, đính hôn nó với Thái tử, đứa trẻ đáng yêu hồn nhiên đó, hoàn toàn biến mất.
Nó đi tới trước mặt ta, đưa cho ta một chiếc hộp quen thuộc.
“Đây là?”
“Đó là vật đính ước giữa con và Thái tử, cũng chính là món quà mà bệ hạ trao lại cho mẫu thân con.”
Làm sao ta quên được! Chiếc vòng tay ta trân trọng nhất!
Hạ Hạ!
Vì ta không thể lấy được muội, nên ta đã gửi gắm nó cho đứa con của ta, hi vọng rằng có thể bù đắp được phần nào.
“Vật định ước này, con xin trả lại cho người, hi vọng rằng bệ hạ hủy bỏ hôn ước giữa con và Thái tử.”
“Nhưng tại sao? Thái tử nó lại làm tổn thương con sao?”
“Không phải! Chỉ là con nhận ra, con không có tình cảm với điện hạ và ngài ấy cũng như vậy. Giữa hai chúng con, càng ràng buộc thì càng làm đau khổ đối phương thôi. Con biết bệ hạ và mẫu thân con rất thân thiết, vì vậy con mạo muội tới đây, trả lại vật cũng như đưa ra một yêu cầu to gan.”
“Con cứ nói đi!”
“Bạch gia đã khiến mẫu thân con chịu nhiều đau khổ, vì vậy sau này, nếu như Bạch gia gặp khó khăn, mong bệ hạ hãy tuyệt tình mà làm ngơ. Coi như thay vào lời hứa năm đó giữa bệ hạ và mẫu thân con.”
Nhìn vào đôi mắt con bé, bỗng chốc ta không thể nhận ra bóng dáng của nó khi còn nhỏ.
“Được! Ta hứa với con, Như Nguyệt!”
Nó bỏ đi, chỉ để lại một câu “Như Nguyệt đã chết rồi, giờ đây con là Bạch Dạ!”
Ban đầu ta nghĩ con bé còn hận ta vì ta đã không thể bảo bệ nó. Nhưng hình như ta chợt nhận ra, quả thật, Như Nguyệt đã không còn nữa rồi!
Sự lạnh lùng trong đáy mắt đó không phải là dáng vẻ của Như Nguyệt.
Thái tử sai! Ta lại càng sai! Có phải nếu như năm đó ta chú ý đến con bé hơn thì lúc này có phải mọi chuyện sẽ khác không?
Một sự thật thật đau lòng, tình yêu hóa thành lòng hận thù. Sự hối hận muộn màng vang lên sau tiếng thở dài của hoàng đế….
Chỉ còn chiếc vòng tay ấy, yên lặng trên tay ông.
Những kỉ niệm về một thời vui vẻ của Nam Cung Tĩnh và Liễu Hạ…giờ chỉ còn là dĩ vãng…