Chương 905: Một bữa tối
Buổi chiều tà đổ xuống ánh nắng vàng đang ngày càng tối màu trên thành phố lớn nhất của loài người tại Tây Châu, Thập Linh Hỏa Thành.
Dòng người ngược xuôi đông đúc với đủ loại phong cách ăn mặc, nhưng tất cả đều rất chỉnh chu, có người mặc trang phục công sở, có một nhóm người mặc bộ giáp nặng nề bước đi làm phát ra tiếng leng keng, có người đang chạy bộ mặc quần áo thể thao thoáng mát, không thiếu những cặp đôi dắt tay nhau đang di dạo phố với gương mặt niềm nở hạnh phúc.
Không còn phân biệt màu da, không còn phân biệt sắc tộc, không còn lo lắng đến thế giới tiến hóa nguy hiểm bên ngoài nữa, bởi vì nơi này là nơi an toàn nhất Tây Châu, đây là ngôi nhà chung của hàng trăm ngàn người.
Thanh Vũ hòa lẫn vào dòng người như một giọt nước tan vào biển rộng, đôi giày thể thao mới giúp đôi chân nhẹ nhàng, mỗi bước chạm vào nền đá sáng bóng tạo ra cảm giác êm ái dễ chịu, chiếc quần tây màu đen kết hợp cùng một cái áo thun trắng, một tay bỏ vào túi quần, một tay đang chỉnh lại đầu tóc màu trắng bạc, bước đi trên con đường đầy ắp tiếng người, hai bên là những tòa nhà hiện đại sang trọng, hai hàng cây xanh bên đường làm cho bầu không khí trở nên tươi mát, thoang thoảng ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ làm lòng người thanh tịnh.
Mùi hương của thức ăn đường phố lan tỏa tạo cho không gian thêm nhiều sắc thái, tiếng rao hàng vừa xa lạ vừa thân quen, âm thanh cười nói của những đứa trẻ vừa tan học về, con người đang lao động miệt mài, con người đang tận hưởng cuộc sống, con người đang phấn đấu vì tương lai, đó là cảnh vật đẹp nhất bên cạnh tạo hóa của thiên nhiên, đó là ước mơ của rất nhiều người trong thời đại tiến hóa, nơi bóng đêm đang bao trùm lên tất cả.
Đây là thành quả quý giá được xây dựng nên bởi mồ hôi, nước mắt và cả dòng máu đỏ thẫm của tất cả mọi người!
“Xin chào quý… ngài… ngài Giáo Hoàng?!!”
Trước cửa nhà hàng của Briona, cô phục vụ mở to đôi mắt hoảng hốt nhìn người khách vừa bước vào, giọng nói tràn đầy khó tin có phần lắp bắp của cô ấy vang lên, nhưng rất nhanh cô ấy phản ứng lại, đôi tay che kín miệng không dám thốt lên lời nào nữa.
Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, một người là biểu tượng trong lòng người dân, một huyền thoại sống đang đứng trước mắt của cô, đây là cuộc gặp gỡ định mệnh kỳ diệu nhất mà cô không tài nào nghĩ đến.
Thanh Vũ nở nụ cười nhẹ trong khi nói: “Xin chào, ta đến đây để gặp Briona.”
“À… vâng!!” Cô phục vụ nhìn một Giáo Hoàng với hình tượng hoàn toàn khác hẳn so với trên các trang báo lớn, trái tim của cô giống như đã ngừng đập vì lo lắng, cô cảm thấy bản thân không thể khống chế hành động được nữa.
Cô phục vụ cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô cẩn thận nói một cách kính trọng nhất có thể: “Briona, ngài ấy đang ở trên gian bếp mở, tôi sẽ dẫn đường cho ngài!”
Thanh Vũ từ tốn lắc đầu nói: “Không cần đâu, ta sẽ tự mình tìm đến Briona, cô đã làm việc vất vả rồi, chúc một ngày tốt lành, những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với những người biết cố gắng!”
“Vâng… vâng, cảm ơn ngài đã khen ngợi!!” Cô phục vụ khom người chín mươi độ với một giọng nói có phần phấn khích.
Trái tim của cô đã đập trở lại với nhịp đập mãnh liệt, cô suy nghĩ trong đầu: “Trời ạ!! Mình vừa được khen bởi ngài Giáo Hoàng đáng kính ư? Đây không phải là mơ chứ?”
“Mình sẽ khóc mất thôi!”
Tiếng lòng cuối cùng của cô lại mang theo cảm xúc nghẹn ngào khó tả, một người phụ nữ như cô đã cố gắng rất nhiều để tồn tại trong một thế giới tiến hóa nguy hiểm, nơi mà nhân tính chẳng hề có giá trị bằng một gram thức ăn, tuổi nhục, đau khổ cô đã chịu đựng, nó khiến cô như đã chết hàng trăm ngàn lần, nhưng cô đã được tái sinh một lần nữa kể từ khi cô nghe thấy hai chữ Giáo Hoàng.
Giáo Hoàng, đối với rất nhiều người như cô, những người lao lực, những người sống sót đang chiến đấu chống lại cái chết hằng ngày, hằng giờ, hai chữ này rất quý giá, nó giống như sinh mạng thứ hai của họ!
Và người ấy, Giáo Hoàng đang đứng trước mặt cô, người đã mở lời khen ngợi và còn chúc phúc cho cô, không còn gì hạnh phúc hơn.
Cô phục vụ đưa tay lên gạt đi giọt nước mắt, cô chuyển người sang một bên, nghiêm cẩn dõi theo Giáo Hoàng bước lên tầng trên.
Đi vào gian bếp mở dành cho những vị khách đã đặt trước, Thanh Vũ mỉm cười hỏi: “Ta có đến trễ không, Briona?”
Briona đang tất bật nấu nướng phục vụ cho một vị khách, kỹ năng nấu nướng điêu luyện và chuyên nghiệp, dưới sự ủng hộ của Giáo Đình cùng với tài năng thiên bẩm cùng một tấm lòng ấm áp đầy nhân văn, Briona đang ngày càng tiến bộ hơn so với khi trước.
Động tác của Briona một mạch mà thành, kỹ năng trên cả tuyệt vời, cả gian bếp sáng bừng lên dưới đôi bàn tay của cô ấy, tất cả mọi thứ, độ nóng của mặt chảo, hơi nóng bay lên, nhiệt độ của ngọn lửa, độ chín của thức ăn, tình trạng sơ chế của từng nguyên liệu một, cô giống như một nhà ảo thuật đại tài nắm bắt mọi thứ để tạo ra một kiệt tác biểu diễn ảo thuật đỉnh cao vậy.
Nhìn xem Briona nấu nướng không bao giờ buồn chán, đó là những lời đánh giá của thực khách dành cho Briona, họ có thể nhìn cô ấy cả ngày, họ có thể chờ đợi mấy giờ liền chỉ để thưởng thức một món ăn.
Vừa đúng lúc, Briona nhẹ tay đặt một món ăn lên trước bàn của thực khách duy nhất trong gian bếp mở. Sau đó có ngẩng đầu lên nhìn Thanh Vũ rồi nở nụ cười vui vẻ:
“Ngài đã đến đúng lúc đấy, chỉ còn vài phút nữa thôi là phần của ngài sẽ hoàn tất, làm phiền ngài chờ tôi chút nhé!”
“Ta rất sẵn lòng!” Thanh Vũ điềm tĩnh gật đầu trong khi ngồi xuống, cách thực khách duy nhất một cái ghế ngồi.
Vị thực khách kia không đưa mắt nhìn Thanh Vũ dù biết người vừa nói chuyện với Briona là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình.
Vài giây qua đi, bầu không khí trong gian bếp mở dần dần trở nên kỳ lạ, một cảm giác khó tả bao phủ đến, Briona cứ như không nhận thấy điều khác lạ đó, cô ấy vẫn chú tâm vào công việc.
Thanh Vũ vươn tay lấy một ly nước lọc tinh khiết uống một ngụm, sau đó hắn hiếu kỳ hỏi: “Món ăn của Briona ngon chứ?”
Vị thực khách không ngẩng đầu vì đang hoàn toàn tập trung vào thưởng thức đồ ăn, động tác chậm rãi vừa hài hòa vừa mang nét sang trọng nhưng người này vẫn lên tiếng trả lời Thanh Vũ:
“Briona, cô ấy là một người có tiềm năng phát triển rất lớn!”
“Ta đánh giá cao năng lực của cô ấy trong tương lai, nhưng hiện giờ thì, món ăn này cũng tạm.”
“Vậy à? Ta cho rằng một món ăn chứa đầy tính cảm của người nấu luôn luôn là một món ăn ngon, dù nó chỉ là một mẫu bánh mì đi chăng nữa.” Thanh Vũ chậm rãi nói.
Vị thực khách cười một tiếng, người đó tiếp tục nói: “Đó là cách thưởng thức cuộc sống của một người đầy ắp tình cảm nóng bỏng, còn ta chỉ là một lữ khách đang tìm kiếm thức ăn để thỏa mãn cơn đói khát, để làm hài lòng vị giác khô khan sau những đêm dài lang thang bất tận.”
Thanh Vũ cười đáp: “Tấm lòng của con người là vô giá trị, vậy nên đối với ta, mỗi món ăn của Briona đều vô giá trị.”
Vị thực khác chậm rãi nói: “Mỗi một nguyên liệu sống, mỗi một mồi lửa hay một giọt nước đều là kết tinh của thiên nhiên tạo hóa vùng vĩ, chúng là kỳ tích độc nhất vô nhị trong trời đất bao la rộng lớn, tồn tại giữa quy luật đại đạo, vậy nên ta nghĩ rằng, đừng nên lãng phí chúng như thế, hãy biến chúng thành những món ăn độc nhất, những món ăn kỳ tích mà không người nào có thể cưỡng lại.”
“Đó là một lối suy nghĩ đáng để thử.” Thanh Vũ cười khẽ đưa ra nhận định.
Vị thực khách ngừng ăn, dù đánh giá món ăn không cao nhưng vẫn ăn hết đĩa, người này đưa một mảnh khăn giấy kên lau miệng rồi nói: “Vậy nên, Briona, hãy biến món ăn của cô thành kỳ tích của đại đạo, lúc đó, ta nghĩ rằng cơn đói kéo dài qua nhiều năm tháng của ta sẽ được thỏa mãn, đó là ý nghĩa cuộc đời mà ta luôn tìm kiếm.”
“Cảm ơn vì bữa ăn, xin chào, chúng ta sẽ gặp lại vào tuần sau nhé, Briona.”
Thực khách để lại lời nhắn với một thái độ thân thiện hòa nhã rồi dời bước rời khỏi.
“Cảm ơn vì đã ghé qua!” Briona cười khẽ đáp lại.
“Đó là một thực khách đặc biệt!” Thanh Vũ cười nói.
“Đúng vậy, nhưng là một thực khách rất chân thành.” Briona gật đầu nói.
Yêu cầu của thực khách này khi đến nhà hàng luôn luôn cao như thế, vì vậy, Briona đã cố gắng để áp ứng nhu cầu món ăn cho vị thực khách kia một cách tốt nhất, nhưng có vẻ như bấy nhiêu cố gắng là chưa đủ.
Thanh Vũ chăm chú nói: “Ta nghĩ rằng cô nên suy nghĩ nghiêm túc về những gì người kia vừa góp ý đấy, mỗi một sinh mệnh, mỗi một vật thể tồn tại đều có ý nghĩa riêng của nó, vì vậy, hãy biến món ăn của cô thành kỳ tích độc nhất vô nhị, ta nghĩ rằng đó sẽ là một trong những khoảnh khắc đỉnh cao của người đầu bếp.”
Thực khách vừa đi là Âm, lần đầu xuất hiện vào lúc nửa tháng trước ngay thời điểm Tộc Trưởng Liễu Mộc đến Quang Minh Giáo Đình, kể từ khi đó, Âm thường hay xuất hiện tại nhà hàng để thưởng thức món ăn tại gian bếp mở do Briona chế biến.
Một nhân tố không xác định như thế đã nằm trong phạm vi chú ý quan sát của Giáo Đình, hôm nay, Thanh Vũ quyết định đến gặp gỡ Âm một lần, thuận tiện đặt vài món ăn từ Briona.
Briona chân thành nói: “Cảm ơn vì đã nhắc nhở tôi, tôi sẽ dành thời gian để tìm hiểu về nguyên liệu, hiểu rõ vì sao chúng là kỳ tích của tạo hóa vĩ đại!”
Mỗi vật thể sống hay vật chết đều là kết tinh của các quy luật vũ trụ, hình thành bằng kỳ tích, một đầu bếp giỏi là biến tất cả kỳ tích đó thành một món ăn kỳ tích độc nhất, thể hiện hoàn mỹ giá trị thực sự của chúng, đây là hướng đi phát triển của đầu bếp.
Briona đặt phần món ăn được gói kỹ lên bàn rồi nói: “Đây là phần ngài đặt trước, ngài muốn chiêu đãi người nào sao?”
Thanh Vũ cười khẽ, nói một cách ví von hơi hướm vui vẻ: “Cô biết đấy, thời gian của Giáo Hoàng luôn bận rộn, bây giờ ta chỉ muốn thưởng thức một bữa ăn bên cạnh người thân trước khi bị đống cống việc đó đổ lên đầu.”
“Cảm ơn ngày đã tin tưởng tôi, chúc ngài một bữa tối ngon miệng!” Briona cúi người thành tâm nói
Thanh Vũ lấy món ăn rồi phất tay chào: “Tạm biệt, Briona, cô cũng nên nghỉ ngơi, trở về nhà với người thân đi.”
Briona là một người nhân hậu, cô ấy tuyển rất nhiều nhân viên, những người có hoàn cảnh khó khăn để cho họ có một công việc ổn định kiếm sống, cô dành phần lớn số lợi nhuận của nhà hàng quyên góp vào các quỹ nhân đạo hỗ trợ trẻ em không nơi nương tựa, cung cấp cho bọn nhỏ hoàn cảnh sống tốt nhất.
Thường thường, người giống Briona luôn quan tâm chăm sóc người khác nhưng lại không để ý đến bản thân, làm việc đến kiệt quệ, mệt mỏi vì luôn suy nghĩ quá nhiều. Thế nên Thanh Vũ thường xuyên chú ý đến tình trạng của họ và đưa ra một lời khuyên cần thiết, mỗi một người như thế đều là tấm gương chuẩn mực của Giáo Đình.
…
Thập Linh Hỏa Thành đang phát triển bồng bột, các ngành nghề mọc lên giống như nấm, trăm hoa đua nở, một cảnh tượng phồn vinh vui vẻ.
Bên trong xu hướng của thời đại mới, có một cửa hàng khá đặc biệt là cửa hàng thời trang Tâm Huyết, xuất hiện từ rất sớm, nó dần dần nổi tiếng hơn đối với mọi người bằng cách chinh phục họ với những bộ thời trang tốt, phong cách, bắt kịp xu xướng, đi trước thời đại.
Naela theo học Nguyễn Trần Thái Dung, từng là Hội Trưởng của Công Hội Tạo Tác Sư tại Không Vũ Vương Thành. Bằng tài năng bẩm sinh, cách chỉ dạy tận tình của sư phụ, thêm tài nguyên ủng hộ bởi Giáo Đình, Naela nhanh chóng trở thành một Tạo Tác Sư tài giỏi về mảng thời trang.
Vì Công Hội Tạo Tác Sư không được quyền lập phân hội tại Thập Linh Hỏa Thành nên Thái Dung và Naela đã tạo ra một cửa hàng thời trang mới hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của họ, sau đó thu nhận những đứa trẻ không cha không mẹ để hướng dẫn, từ từ xây dựng ra một nhóm Tạo Tác Sư tạo ra sản phẩm cho cửa hàng.
Tâm huyết nghĩa là tận tâm, luôn hết mình cho những việc mình đã nhận, sản phẩm của họ được tạo ra bằng cách như thế nên chất lượng thuộc hàng đầu.
Cửa hàng thời trang Tâm Huyết không khác gì một mái ấm gia đình của Naela và những đứa trẻ.
Sau khi Nguyễn Trần Thái Dung trở về tổng bộ của công hội, Naela được toàn quyền quản lý cửa hàng thời trang, với trình độ bằng Tạo Tác Sư ba sao, Naela dễ dàng giúp cửa hàng ngày càng phát triển, mở rộng quy mô.
“Anh Thanh Vũ!!”
Một tiếng nói mừng rỡ chào đón Thanh Vũ đằng sau cánh cửa, Naela là người mở cửa, cô bé nhỏ nhắn bán áo da làm lòng người thương xót giờ đây đã lớn khôn, trở thành một cô thiếu nữ xinh xắn đang mặc một cái váy trông rất đáng yêu.
Naela luôn cố gắng phát triển tay nghề tạo tác, vì vậy hầu hết thời gian Naela ở Huyễn Linh Chiến Trường, lao đầu vào tập luyện chế tạo thời trang, thời gian bên trong đó đã qua rất nhiều năm, có thể nói, thế giới nợ những đứa trẻ hiểu chuyện một tuổi thơ hạnh phúc.
Thanh Vũ cười khẽ hỏi: “Naela, em chờ có lâu không?”
Naela vui vẻ trả lời: “Dạ em vừa mới trở về từ cửa hàng cùng anh Kai và Celena, chúng em chuẩn bị gọt hoa quả để tiếp đón anh đây.”
“Anh Thanh Vũ!? Mời anh vào bên trong!!” Kai đi ra từ căn phòng phía sau, cậu ta vừa thấy Thanh Vũ liền nhanh chân chạy đến gần một cách hào hứng.
Hôm nay là ngày nghỉ của Kai, cậu ta luôn dành ngày nghỉ ở bên gia đình, đi theo phụ giúp em gái làm việc, lại đi mua sắm, thời gian bên Naela không nhiều vì tính chất công việc của Quân Đoàn Gaia.
“Để em giúp anh chuẩn bị thức ăn nhé!” Naela cùng Kai nhận thấy phần thức ăn từ tay Thanh Vũ rồi nhanh chóng bày chúng lên bàn.
Celena đi ra từ căn phòng bếp với đống hoa quả đang bay giữa không trung, vỏ của chúng đang tách ra bởi sức mạnh của Celena, sau đó chúng rơi xuống một chiếc đĩa màu trắng bóng và được sắp xếp gọn gàng.
“Anh ngồi ở đây nhé!” Celena chỉnh một chiếc ghế mời Thanh Vũ ngồi vào.
“Mấy đứa này…!” Thanh Vũ cười lắc đầu nhận lấy sự tiếp đãi tận tình chu đáo của mấy đứa trẻ.
Rất nhanh, bốn người vây quần bên chiếc bàn tròn, ánh đèn điện vừa đủ sáng, mấy món thức ăn bày ra đĩa đang tỏa mùi hương thơm phức.
Kai, Naela, Celena đang nhìn trân trân vào giữa bàn, món ăn của Briona luôn luôn hấp dẫn bao tử của ba đứa, đối với tụi nhỏ, mấy món này giống như cơm mẹ nấu chan chứa tình yêu thương. Nhất là Kai và Naela, người đứa trẻ nương tựa lẫn nhau giữa thế giới tận thế đầy rẫy chết chóc.
Thanh Vũ, Briona, Rinka, Nguyễn Thanh, Mira, Thái Dung hay những người khác trong Giáo Đình đã trở thành điểm tựa vững chắc, bình yên nhất đối với mấy đứa trẻ, đây là mái ấm gia đình quý giá nhất không gì có thể sánh bằng.
Một bữa ăn tối diễn ra như thế trong không khí vui vẻ, Thanh Vũ không phải là một người nghiêm túc, tình cách hắn rất thân thiện, hòa đồng và có phần nuông chiều, vì vậy Naela, Kai và Celena rất thoải mái.
Thanh Vũ ăn một chút rồi ngừng, ăn vừa ăn mấy quả trái cây ướp lạnh trong khi nhìn tụi nhỏ, công việc của Giáo Đình ngày một tăng dần, Thanh Vũ không dễ để có được một bữa ăn bình thường như vậy.
Thanh Vũ khẽ hỏi: “Naela, Hội Trưởng Thái Dung đã rời khỏi đây, em có khó khăn gì không?”
“Tạm thời thì em không cảm thấy có khó khăn gì hết, nhưng em đang lo lắng cho sư phụ.” Naela băn khoăn đáp lời.
Thanh Vũ nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”
Naela liền trả lời: “Sư phụ rời đi rất nhanh, chỉ kịp thông báo cho em một tiếng, em nghĩ rằng sư phụ không nguyện ý rời khỏi đây, dù sao thì ở nơi này sư phụ mới thật sự cảm thấy vui vẻ.”
Hội Trưởng Thái Dung là một người có tính cách ôn hòa, trang nhã, lại là một người có kiến thức uyên bác, tất nhiên cô ấy rất yêu quý Naela và mấy đứa trẻ, còn là một người có thái độ hợp tác hữu hảo đối với Quang Minh Giáo Đình, việc Thái Dung rời đi khiến quan hệ của công hội và Giáo Đình trở nên xấu đi, bây giờ đã đến lúc tan rã.
“Anh Thanh Vũ, em chắc chắn rằng sư phụ đã bị ép buộc bởi công hội, Hội Trưởng vừa đến rất xấu tính, em không thích người đó.” Naela nói tiếp.
Hội Trưởng của Công Hội Tạo Tác Sư vừa đến đây nhận chức đã đẩy mối quan hệ hợp tác đến sụp đổ, người này không phải là một người bạn của Giáo Đình.
Thanh Vũ từ tốn nói: “Naela, yên tâm đi, anh tin rằng Hội Trưởng Thái Dung vẫn luôn muốn ở bên cạnh em.”
“Còn về việc cô ấy có bị ép buộc hay không, Giáo Đình sẽ nhúng tay vào để điều tra, cô ấy là một người bạn tốt của Giáo Đình, vì vậy thân là Giáo Hoàng, anh không thể đứng trơ mắt ra nhìn người khác ép buộc cô ấy làm việc mình không thích.”
“Cảm ơn anh Thanh Vũ!!” Naela mỉm cười nói.
Kai cũng nở nụ cười vui vẻ, Hội Trưởng Thái Dung rời đi khiến Naela cảm thấy buồn bã, người anh trai như cậu không hề muốn nhìn thấy cảnh này kéo dài chút nào.
Còn Celena thì nhìn lướt qua Thanh Vũ, Celena nhìn thấy những gì người khác không thấy, trách nhiệm Thanh Vũ đang gánh trên vai là thứ người ngoài không thể nào hiểu được. Celena không cần phải sử dụng năng lực tiên đoán tương lai, cô hiểu rằng sự việc liên quan đến Công Hội Tạo Tác Sư và Nguyễn Trần Thái Dung sẽ trở thành một rắc rối lớn, vì vậy Celena đang tự nhắn nhủ bản thân phải mạnh mẽ hơn nữa nếu muốn san sẻ áp lực với Thanh Vũ.
Bữa tối kết thúc, Thanh Vũ và Celena bước ra khỏi căn nhà, Celena bỗng nhiên hỏi: “Anh Thanh Vũ, anh tiếp tục làm việc phải không?”
Thanh Vũ khẽ trả lời: “Anh có việc cần rời khỏi Giáo Đình trong vài ngày hoặc có thể ít hơn. Celena, đừng lo lắng về điều đó, đây chỉ là một công việc bình thường.”
“Em nên nghĩ đến việc làm sao khuyên bảo Mira nghỉ ngơi, đã rất nhiều ngày rồi Mira không ngủ.”
“Còn đây là phần bồi bổ cho Mira, làm phiền em gửi cho cô ấy nhé!”
Thanh Vũ đưa cho Celena một hộp thức ăn, đồ bên trong vẫn còn nóng nhờ vào hộp được chế tạo để giữ nhiệt.
“Vâng, em sẽ đưa đến tay của chị Mira ngay.” Celena gật đầu đồng ý.
Nói thật thì Celena cũng đang lo cho Mira, cô ấy là Viện Trưởng của Khoa Học Thánh Viện, làm việc trí óc cường độ cao xuyên suốt nhiều ngày đêm, nếu như không nghỉ ngơi thì sẽ xảy ra chuyện thật.
Thanh Vũ trở về tổng bộ, chân vừa chạm đất liền nhìn thấy vài người đã đứng chờ từ trước.
“Đã đến đông đủ rồi sao?” Thanh Vũ thản nhiên hỏi.
Mặc Hàn dẫn đầu trả lời: “Vâng thưa ngài!”
Thanh Vũ gật đầu nói trong khi bước tiếp:
“Chúng ta đi thôi, Hắc Sát Thiên Mạc, bọn chúng quấy nhiễu Giáo Đình rất lâu rồi nhỉ?”
“Hãy đến gặp bọn chúng xem trình độ của chúng đến cỡ nào!”
Nghe lời Thanh Vũ nói xong, Mặc Hàn và mấy người đang có mặt tại đây đều nâng cao tinh thần, ý chí chiến đấu bừng cháy.
Hắc Sát Thiên Mạc, tổ chức sát thủ lớn nhất, tổ chức của bọn chúng trải rộng khắp nơi trên thế giới, sự cường đại của bọn chúng là điều tuyệt nhiên không cho phép nghi vấn đối với tất cả tu sĩ dù nhỏ yếu hay mạnh mẽ.