Chương 131: Là Ai Dỗ Dành Ai?
Đồng tử Lưu Y hơi co lại, hơi thở ngập tràn lạnh giá, khiến người ta cảm thấy bất an.
Trong khoảnh khắc cơ thể Quách Tử Tôn đơ cứng, rồi từng ngón tay trượt khỏi bàn tay cô, từ từ hạ xuống.
Cô đã từng nghĩ đến cảnh tượng hắn kích động ôm cô, kích động gọi tên cô “Dư Uyển anh đến đây rồi! Dư Uyển xin lỗi đã để em phải đợi lâu như vậy! Dư Uyển thật may mắn là anh đã tìm thấy em…”
Tuy nhiên gặp lại hắn một chút kinh ngạc cũng không có, còn mang dáng vẻ như thể “À thì ra là vậy…”
“Anh không vui sao? Hay là đang cảm thấy thất vọng?” Bên môi Lưu Y gợn lên ý cười bất đắc dĩ.
Cũng phải thôi kí ức về Diệp Dư Uyển đẹp đẽ thế mà, cô bé tài giỏi, thông minh lại trong trẻo như nắng mai, còn cô thì sao? Cái gì cũng không giống.
“Lưu Y không phải như vậy!” Hắn vội vàng phân bua.
“Chắc hẳn anh phải sốc lắm, làm sao mà hai người đó lại là một được.”
“Lưu Y anh thề anh không hề có suy nghĩ như vậy! Tuyệt đối không có!” Quách Tử Tôn đột nhiên đứng bật dậy, giơ tay lên cao mà thề.
Rồi ngay sau đó, hắn đem áp khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng tức khí của cô đối diện với mình, khó khăn thú nhận: “Anh không phải cố ý tránh mặt em mà là… anh không dám đối diện với em.”
“Không dám? Tại sao?” Cô nghi hoặc nhắc lại lời hắn.
Ngón tay Quách Tử Tôn khẽ miết nhẹ trên gò má mềm mại của cô, ánh mắt đầy thâm tình, nặng nề, rất lâu sau mới lên tiếng:
“Lúc ở trên máy bay rời khỏi Hắc Long Giang, anh đã nghĩ đến rất nhiều chuyện sẽ nói với em khi chúng ta trở về, nhưng mà khi đó, trong cơn mê em lại nói ra một câu nói, nó khiến trái tim anh vô cùng đau đớn, khiến anh không còn một chút dũng khí nào để đối diện với em.”
Cô sững sờ nhìn hắn, lời nói trong phút chốc khiến đầu óc cô rơi vào hỗn loạn. Tình tiết này làm sao cô có thể nghĩ đến được.
Cô theo bản năng nhiều chuyện, dò hỏi: “Em… em đã nói gì vậy?”
Sắc mặt Quách Tử Tôn hiện rõ vẻ thống khổ, lại ẩn chứa một loại day dứt khiến người ta phải lo lắng.
Sau cùng chậm chậm lên tiếng: “Khoảnh khắc đó anh nhận ra rằng mình tệ hại đến mức nào. Thiên Thành có thể dễ dàng nhận ra em, còn anh ở bên cạnh em lâu như vậy lại không hề mảy may để ý, còn khiến em chịu nhiều tổn thương như thế, em bảo anh phải đối diện với em như thế nào đây?”
Giọng nói trầm ấm bi thương của Quách Tử Tôn khiến trái tim cô như bị bóp nghẹt.
“Cái này… không thể trách anh được, ai mà nghĩ một người đã chết từ 12 năm trước vẫn còn sống chứ?”
“Không đâu! Là tại anh cố chấp, đáng ra anh có thể phát hiện ra thân phận của em sớm hơn nhưng anh lại không chịu tin vào linh tính của mình! Anh nên như Thiên Thành mới phải, nên hoài nghi em, nên hy vọng rằng em còn sống… có như vậy anh sẽ không phải cảm thấy đau đớn, thống khổ như lúc này…”
Cuối cùng giọt nước mắt trên gương mặt anh tú cũng rơi xuống.
Lưu Y vội vàng vươn tay ra gạt đi, dỗ dành hắn: “Thôi nào em có giận anh vì chuyện đó đâu, em chỉ giận là tại sao anh lại không có một chút thái độ nào khi biết tin em là Dư Uyển thôi, em còn tưởng là anh không vui nữa.”
“Đồ ngốc! Em không biết là anh hạnh phúc như thế nào đâu, nhưng mà đồng thời anh cũng hận bản thân mình nữa, phàm những lúc em gặp nguy hiểm anh đều không thể ở bên cạnh em, khiến em một mình phải đối mặt với những chuyện sinh tử như vậy. Thật sự xin lỗi em rất nhiều.”
Lời này làm lồng ngực cô thắt lại, cô nghe Uri kể, trong quãng thời gian cô mất tích Quách Tử Tôn đã dày vò bản thân mình rất nhiều, đến nỗi bọn họ còn lo sợ nếu cô không may chết đi, thì chắc chắn Tổng thống lĩnh của bọn họ cũng không thể nào vực dậy được.
Cô không muốn làm hắn thêm đau lòng nên nhẹ giọng an ủi: “Ai nói em một mình chứ? Không phải còn có con của chúng ta sao?”
Nói đến đây gương mặt Quách Tử Tôn mới dãn ra một chút, hắn chợt reo lên: “Ừ nhỉ anh quên mất!”
Ngay sau đó hắn liền nhấc bổng cô lên, áp má vào chiếc bụng nhỏ nhắn của cô, ôn nhu nói:
“Bảo bối ta xin lỗi vì đã để con chịu đựng vất vả như vậy, con hãy tha lỗi cho ta nhé! Con im lặng có nghĩa là đồng ý rồi đấy!”
Cô không nhịn được hành động ấu trĩ này của hắn liền bật cười thành tiếng.
Sau khi thì thầm với cái bụng xong thì hắn ngẩng đầu lên nhìn lên cô, ánh mắt ấm áp: “Lưu Y em đồng ý tha lỗi cho anh có được không? Anh xin hứa từ giờ sẽ không giấu em bất cứ chuyện gì, kể cả những suy nghĩ của mình anh cũng sẽ thành thật kể hết cho em nghe…”
Cô vì sợ sẽ ảnh hưởng đến vết thương trên tay hắn cho nên không dám phản ứng mạnh, chỉ khẩn trương đề nghị:
“Được rồi! Được rồi! Anh mau thả em xuống đi! Em không biết anh lại có nhiều nước mắt như thế đấy, người ngoài nhìn vào còn tưởng là em đang bắt nạt anh nữa.”
Trên môi Quách Tử Tôn lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.
“Nếu như đã hết giận anh rồi thì cho anh ngủ cùng em nhé!”
Nói sau câu này Quách Tử Tôn chẳng màng đến yêu cầu của cô nữa, cứ thế mà bế cô đi thẳng đến giường.
Đợi đến khi cơ thể cô đều nằm gọn trong lòng hắn, thì cô mới nhận ra có điều gì đó sai thật là sai rồi.
Rõ ràng người hắn nên dỗ dành là cô, tại sao lại biến thành cô dỗ dành hắn vậy?
…—————-…
Sau này mỗi khi có thời gian rỗi, Lưu Y đều đi dò hỏi tất cả những người có mặt trên chuyến bay rời khỏi Hắc Long Giang, xem rốt cuộc là cô khi ngủ đã vô tình nói điều gì mà khiến Quách Tử Tôn lại tổn thương đến vậy.
Tuy nhiên dù cho cô có dùng cách nào đi chăng nữa, thì cũng không một ai chịu hé răng nói nữa lời.
Bởi lẽ, câu nói đó đã trở thành một điều cấm kỵ, mà dù có chết bọn họ cũng không dám tiết lộ.
Nó không phải là câu nói bi thương, ngược tâm như cô tưởng tượng, mà đó là một câu chửi bậy cực kỳ làm tổn thương người khác, nhất là khi người đó lại là Tổng thống lĩnh một nước.