Chương 69
So với Sơ Tiện, Thư Ý Hoà là loại người trái ngược hoàn toàn. Từ nhỏ tới lớn, Thư Ý Hoà luôn là một kẻ “nhát gan”. Cô ấy chỉ luôn xem danh con nhà giàu đời thứ hai của cô ấy là một con ký sinh trùng tiêu chuẩn, chỉ hỏi hôm nay, không tính ngày mai, phung phí cuộc đời của mình. Cô ấy chỉ để tâm tới người và việc cô ấy có hứng thú, rất ít khi quan tâm tới sự sống cái chết của một người xa lạ.
Cho dù đã học y nhiều năm, bị tẩy não biết bao nhiêu lần. Cái được gọi là “lương y có trách nhiệm, lương y như từ mẫu” chẳng qua chỉ là một khẩu hiệu trong mắt cô ấy mà thôi. Trong xương tuỷ cô ấy vẫn là một con người ích kỷ, lạnh lùng. Giáo viên hướng dẫn của cô ấy từng nói trúng tim đen rằng cô ấy không hợp học y, vì cô ấy chưa từng có lòng kính nể với mạng sống, quá thờ ơ với chúng sinh.
Vì thế sau khi cô ấy tốt nghiệp chỉ làm việc ở quầy thuốc, không làm một bác sĩ thực thụ.
Nếu như chuyện ngày hôm nay đặt vào trước kia, cô ấy chắc chắn sẽ không dễ nhận lấy rắc rối thế này. Cô ấy sẽ chỉ làm một người thờ ơ yên lặng thôi.
Thờ ơ với chúng sinh chắc chắn không chỉ có mình cô ấy.
Nhưng hôm nay cô ấy làm được rồi. Sau khi chưa từng nghĩ tường tận mà chỉ dựa vào một tình tiết nào đó giống như trong ngôn tình. Cô ấy đã bất chấp tất cả đi thực hiện. Thậm chí cô ấy chưa từng suy nghĩ tới cảnh ngộ của mình cùng với khó khăn sẽ gặp phải.
Sự dũng cảm này là thứ Thư Ý Hoà sẽ chẳng bao giờ có được ở trong quá khứ.
Cũng không biết là do sự khai sáng ngầm biến đổi từ cô bạn thân, hay là do Khương Tự nữa.
Khi cô ấy nhìn thấy Khương Tự mặc cảnh phục xuất hiện ở hiện trường, cô ấy bỗng dưng cảm thấy nghề nghiệp của anh thật thiêng liêng.
Đồng thời, cô ấy nghĩ tới chính mình.
Bác sĩ cũng là một ngành nghề thiêng liêng không tì vết.
Chính bởi điểm mấu chốt này, tình tiết giống như trong ngôn tình đột nhiên nảy ra trong đầu cô ấy.
May thay, cô ấy cược thắng rồi.
Thắng thì thắng nhưng nghĩ lại vẫn sợ là không thể tránh khỏi, đặt biệt là khi trò cười kết thúc, sau khi tất cả mọi người rời đi, một mình cô ấy thật sự mới bình tĩnh lại, trái tim đập như gõ trống từ từ khôi phục bình thường, chỉ cần thoáng nhớ lại tình tiết vừa rồi một chút, cô ấy đã không chịu nổi tê hết cả da đầu, sau lưng rét lạnh.
Bàn tay của người đàn ông vẫn lơ lửng giữa không trung, lòng bàn tay cầm một chai nước khoáng.
Thư Ý Hoà giơ tay nhận lấy, ra sức vặn nắp chai theo bản năng nhưng lại nhận ra nắp chai đã lỏng, chẳng cần tốn sức.
Tu ừng ực hết nửa chai, nước khoáng mát lạnh thấm vào xương tuỷ, trượt xuống dạ dày theo thực quản, lục phủ ngũ tạng nhanh chóng mát lạnh. Giống như được người nào đó truyền một loại sức mạnh mạnh mẽ, cả người bình tĩnh lại. Không thấy sợ nữa, chân cũng hết mềm nhũn, khôi phục lại cảm giác.
Chai nước khoáng kia vẫn còn lại hơn nửa, Thư Ý Hoà chuyển tay đặt ở bên cạnh. Cô ấy vẫn ngồi bệt trên mặt đất, duỗi hai chân xuống, đối diện với ánh mắt của Khương Tự rồi khẽ hỏi: “Sao anh vẫn chưa đi?”
“Lát nữa rồi đi.” Người đàn ông cũng không ngại đất bẩn, ngồi ngay cạnh Thư Ý Hoà, khoanh hai chân lại, dáng vẻ vừa tuỳ ý vừa mất tập trung.
Mây đen đã tản ra một ít, bầu trời đột nhiên sáng hơn.
Nhưng mà gió vẫn rất lớn, kéo theo biết bao luồng khí lạnh, chui thẳng vào cổ áo, làn da lạnh toát.
Mái tóc của Thư Ý Hoà bị thổi rối tung nhưng khuôn mặt lại đẹp đẽ vô cùng, môi đỏ răng trắng, mang một vẻ đẹp không hợp lẽ thường.
Đây là lần đầu tiên Khương Tự nhìn kỹ gương mặt này, ngũ quan tinh xảo, nhan sắc trưởng thành, làm da trắng ngần phát sáng, gần như hoàn hảo, không một chút khuyết điểm.
Anh ấy đã có nhận thức về nhan sắc của Thư Ý Hoà nhưng đây là lần đầu tiên ý thức được cô gái này không chỉ có vẻ bề ngoài, mà sâu thẳm bên trong cô ấy vẫn có một thứ gì đó khiến người ta ngạc nhiên.
Từ trước tới nay, Khương Tự luôn cảm thấy Thư Ý Hoà là con nhà giàu đời thứ hai không phải lo ăn lo mặc, không biết khổ cực chốn nhân gian, chỉ có vẻ bề ngoài, chỉ biết phung phí cuộc đời.
Nhưng sự dũng cảm ngày hôm nay của cô nàng bình hoa khiến anh ấy phải bất ngờ.
Khương Tự hỏi: “Sao lại nghĩ ra cách này?”
Thư Ý Hòa quay đầu nhìn anh ấy, cười thoải mái ngang ngược: “Xem trong ngôn tình đó.”
“Ngôn tình?”
“Chính là tiểu thuyết ngôn tình ấy.”
Khương Tự: “…”
Thư Ý Hoà chậm rãi kể: “Trước đây tôi từng đọc một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, nam nữ chính đều là bác sĩ khoa thần kinh, có một bệnh nhân giống với bệnh nhân nữ hôm nay ở bệnh viện chúng tôi hát trên lan can ở tầng thượng, nữ chính bèn dùng cách hát để người bệnh đó đi xuống.”
Khương Tự: “…”
Tiểu thuyết đều là sản phẩm nghệ thuật, đương nhiên cũng có yếu tố cường điệu hoá. Giới trẻ đọc tiểu thuyết đa phần đều để giết thời gian. Tình tiết trong tiểu thuyết có ai xem là thật? Cũng làm gì có ai lại thật sự vận dụng tiết tiết trong tiểu thuyết vào thực tế chứ?
Thư Ý Hoà nghĩ rằng chắc chắn Khương Tự sẽ nói cô ấy ngốc.
Nhưng cô ấy đợi mãi chỉ nghe được anh nói một câu: “Mạnh dạn thật đấy!”
Nhưng may mà xảy ra chuyện bất ngờ gì đó, nếu không thì bây giờ cô ấy đã chẳng thể vô lo vô nghĩ ngồi đây nói chuyện với anh ấy rồi.
“Vận may của tôi luôn khá ổn, tôi cược thắng đó!” Cô ấy đắc ý mỉm cười, nụ cười tươi rói.
Cô gái này sinh ra đã tự tin, sự tự tin của cô ấy xuất phát từ sâu bên trong cô ấy, dễ dàng có thể làm người khác tin tưởng mình.
Nhìn nụ cười tự tin của cô ấy, Khương Tự chậm chạp nhật thức được rằng chuyện này đều do lúc đó anh ấy chọn tin tưởng cô ấy, để cô ấy thử, chắc chắn chính bởi sự tự tin toả ra từ bên trong cô ấy cảm hoá.
“Có thể là anh thấy chuyện này rất ngớ ngẩn nhưng mà lúc đó tôi lại chắc chắn rằng nó sẽ thành công.”
“Không có.” Anh ấy khẽ nói.
“Cái gì cơ?”
Khương Tự lặp lại một lần nữa: “Tôi không thấy vô lý. Lúc tôi học ở trường cảnh sát, đã tiếp xúc với rất nhiều vụ án phạm tội, có những tội phạm vô cùng hung ác, sẽ bịa đặt cách phạm tội trong tiểu thuyết hình sự. Về điểm này cô không ngớ ngẩn.”
“Nhưng mà…” Anh ấy hơi dừng lại sau đó mở miệng: “Dù sao thì tiểu thuyết vẫn là tiểu thuyết, nó không phải hiện thực. Sau này đừng kích động như vậy, lỡ như xảy ra chuyện thì bản thân cô cũng không đền nổi đâu.”
Khương Tự khuyên nhủ cô ấy với dáng vẻ của người từng trải.
Thư Ý Hoà mỉm cười nhìn anh, đuôi mắt cong cong: “Anh đang quan tâm tôi à?”
Anh ra vẻ ngay thẳng nói: “Bạn bè nhắc nhở.”
“Vậy tôi sẽ xem như anh đang quan tâm tôi.”
Khương Tự: “…”
“Anh yên tâm, không có lần sau đâu. Tôi là một người rất nhát gan, lần đầu tiên dũng cảm như thế đấy.”
“Ai cho cô can đảm đấy thế?”
“Anh đấy!” Cô ấy cười tít mắt nói: “Anh tin tôi nên tôi có can đảm.”
Khương Tự híp mắt, giọng nói thản nhiên: “Sự can đảm của con người là do chính mình tạo ra, người khác không giúp được.”
Anh ấy không khỏi nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp Thư Ý Hoà. Khi ấy ở đồn cảnh sát, bạn thân Sơ Tiện của cô ấy dạy dỗ tên trộm giật túi, nghiêm khắc chính nghĩa, khí thế bừng bừng.
Còn cô ấy lại co rúm bên cạnh bạn thân, chẳng dám nói lấy một câu giống như một con chim cút sợ phiền phức. Lúc đó, Khương Tự nghĩ rằng thật là đáng tiếc, uổng phí một gương mặt dễ gây sự thế này.
Lần đầu tiên đã để lại ấn tượng sâu sắc với anh ấy, tự thấy cô ấy là một bình hoa chỉ có mỗi nhan sắc.
Bây giờ anh ấy buộc phải thu lại suy nghĩ đó. Không phải cô ấy sợ phiền phức mà cô ấy chỉ không muốn gây sự thôi.
***
Khương Tự quay về đồn.
Các đồng nghiệp đều bàn tán về chuyện xảy ra lúc chiều ở bệnh viện Huệ Nhân.
Tiểu Lưu xuất hiện ở hiện trường dùng cả chân cả tay thuật lại một cách sống động: “Các cậu không biết chị dâu chúng ta đỉnh thế nào đâu, trong tình thế hiểm nguy như thế mà chị ấy vẫn giơ loa lên hát cùng với bệnh nhân…”
“Bệnh nhân đưa tay cho chị ấy, chị ấy bèn kéo người xuống khỏi lan can…”
“Không hổ là người phụ nữ của lão đại chúng ta, quá đỉnh luôn!”
Người phụ nữ của anh?
Khương Tự thản nhiên lắng nghe, chuyện này là thế nào?
Một tiếng gào to: “Đều rất rảnh rỗi, đúng không?”
Mọi người lập tức tan như ong vỡ tổ.
Đồng chí Tiểu Lưu trong vai người kể chuyện lén nhân cơ hội chuồn mất.
“Lưu Vĩ, quay lại cho tôi!”
Tiểu Lưu: “…”
Tiêu Lưu xoa tay, cười hi hi: “Lão đại.”
Khương Tự nhíu chặt mày: “Cậu lan truyền gì thế? Gọi chị dâu linh tinh gì thế?”
Tiểu Lưu cười lấy lòng: “Lão đại, anh đừng giấu giấu giếm giếm nữa, chúng tôi biết hết cả rồi.”
Khương Tự: “…”
Giọng Khương Tự đột nhiên giương cao: “Cậu biết cái gì?”
Tiểu Lưu: “Chị Thư tự mình nói chị ấy là bạn gái anh mà.”
Khương Tự: “…”
Vừa không cẩn thận tự dưng có bạn gái rồi.
***
Chuyện này đã nhanh chóng làm Thư Ý Hoà trở thành người nổi tiếng.
Ánh mắt từng đồng nghiệp trong bệnh viện nhìn cô ấy đầy kính nể.
Lòng tự phụ của cô ấy xuất hiện, cả ngày đều lâng lâng.
Lúc chập tối, người nhà bệnh nhân đích thân tới cảm ơn cô ấy.
Cô ấy cố gắng biểu hiện bình tĩnh nhưng trong lòng đã vui như nở hoa từ lâu.
Trước đây, cô ấy chưa từng trải nghiệm cảm giác này. Lần đầu tiên cô ấy biết rằng hoá ra cảm giác giúp đỡ người khác lại tuyệt vời thế này.
Cô Thư quyết định thưởng tử tế cho chính mình.
Một mình cô ấy tới siêu thị mua một đống đồ ăn định buổi tối ăn lẩu.
Dịp Tết này đều là dì Hoàng phụ trách ba bữa một ngày cho cô ấy. Dì Hoàng là người gốc Thanh Lục, ăn uống thanh đạm. Ngày nào cũng hết hấp lại hầm. Đương nhiên cô ấy phải ăn thanh đạm, chưa động tới lẩu. Lâu rồi không ăn lẩu nên cũng thèm.
Mua đồ xong thì lái xe về nhà.
Vốn định ăn một mình, nhưng lại gặp Khương Tự ở cổng khu chung cư. Anh vừa mới tan làm.
Thư Ý Hoà nhận ra xe của Khương Tự trước, đó là chiếc Infiniti màu đen.
Xe của anh lái tới trước mặt Thư Ý Hoà.
Mắt cô Thư sáng rỡ, một mình ăn lẩu thì chán lắm, cần phải tìm một người đàn ông ăn cùng cô ấy chứ!
Cô ấy nhanh nhảu ấn vài tiếng còi, nhưng người trước mặt chỉ lái xe, không hề có phản ứng.
Cũng chẳng biết có nghe thấy không hay là cố tình vờ như không nghe thấy.
Thư Ý Hoà rất gấp, vội vã đuổi theo xe anh vào khu chung cư.
Hai chiếc xe một trước một sau lái vào bãi đỗ dưới tầng hầm.
Đỗ xe xong, Khương Tự mở cửa xuống xe.
Anh ấy mặc mặc quần áo bình thường, áo khoác màu đen, quần âu màu đen, một cây đen, khí chất vẫn lạnh lẽo như thường.
Ánh sáng trong bãi đỗ xe tối tăm, cả người anh ấy chìm vào bóng tối, bóng đen trùng trùng chỉ nhìn thấy một sườn mặt mơ hồ.
Thư Ý Hoà bật đèn pha, cố tình ấn mấy lần còi, tiếng bíp bíp phá vỡ không khí lạnh lùng.
Người đàn ông nghe thấy tiếng bèn tìm nguồn âm thanh theo phản xạ có điều kiện. Anh ấy chỉ thấy một chiếc xe Maserati màu đỏ rực đang đỗ ở vị trí cách đó hai mét. Thân xe sáng loáng, phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Anh ấy không khỏi nheo mắt lại.
Thư Ý Hoà thò đầu ra khỏi cửa xe, cười vui vẻ về phía anh ấy: “Tình cờ quá, cảnh sát Khương!”
Trong lúc ngẩn ngơ, trong đầu Khương Tự đột nhiên nảy ra một câu: “Chị Thư tự mình nói rằng chị ấy là bạn gái của anh mà!”
Sao cô gái này như âm hồn bất tán thế?
“Chết mất thôi!” Anh ấy thầm chửi một tiếng.