Chương 23: Gợn sóng
Dường như luôn lơ đãng nhìn qua, nhưng khi Tề Vân Nhược chau mày, Vương gia cũng thoáng cau mày, vẻ mặt Tề Vân Nhược vừa dịu xuống, vương gia cũng khẽ cười theo.
✾▬▬▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬▬▬✾
Tề Vân Nhược mặc đồ xong thì nghe thấy bên ngoài có tiếng lộp bộp, y đi ra mới biết trời bắt đầu đổ mưa. Lục Lam lấy chiếc ô lớn ra, nói: “Hôm nay trời lạnh hơn, công tử mặc một dày chút.”
Y tính ngày: “Hình như hôm nay Vương gia hưu mộc.”
Lục Lam gật đầu, chủ tớ thu xếp xong rồi ra ngoài. Tề Vân Nhược nghiêng người nhìn qua hồ nước bên kia Quan Hà đinh châu, nó bị nước mưa trút xuống tạo thành những vùng gợn sóng. Y đưa tay xoa cái đầu hơi nhức, sau khi bị khí lạnh tạt qua thì có vẻ đầu óc tỉnh táo hơn hẳn.
Có mấy chiếc kiệu đỗ ngoài viện Đông Mai, thần sắc Lục Lam sa sầm, thế nhưng Tề Vân Nhược lại bước vào với dáng vẻ tự nhiên, để lại dưới chân những vệt nước ẩm ướt. Xa xa, Y nghe được một tràng cười nói ngập tràn trong sảnh chính, khi y đến gần mới phát hiện Lý Sâm ở bên trong, ngồi song song với Tề Nghê Quần.
Hắn mang giày vải ngồi nghiêng người trên trường kỷ(1), dáng vẻ thong dong lười biếng, bên dưới là các phi thiếp đang quây quần. Không biết hắn vừa nói gì mà Quý phi che khăn, mặt mày đượm cười, trên mặt Tề Nghê Quần cũng chứa niềm vui. Bước chân Tề Vân Nhược bỗng dưng chững lại, y đứng ngoài cửa, sự xấu hổ bất thình lình xuất hiện khiến y không cất bước nổi, đập tan sự vui vẻ bên trong.
Người đứng ở đây nhưng lòng lại chạy trối chết.
“…… Tiểu Tề đến rồi à.” Lý Sâm nhìn thấy y, cười nói.
Thời điểm Lý Sâm nói, Tề Vân Nhược cúi đầu không nghe rõ. Y nhìn giày mình bị nước mưa làm ướt nhẹp, vạt áo cũng ướt một góc, cảm thấy chua chát không ngừng trào ra trong lòng, sắp nhấn chìm cả y.
Lục Lam đẩy nhẹ y, nhỏ giọng: “Vương gia và Vương phi gọi ngài vào kìa.”
Tề Vân Nhược ngẩng đầu, bước tới. Lý Sâm vừa nói dứt lời đó, những người kia đã thôi cười đùa, cái ghế con ngày hôm qua cũng đã không còn ở đó nữa. Tề Nghê Quần cười, nói với Lý Sâm: “Còn chưa nói với Vương gia. Mấy ngày gần đây thiếp đã định lại quy củ lần nữa, không có quy củ không thành quy cách*, nếu người hậu viện quá mức lười nhác, để người khác nhìn vào lại không hay. Sáng sớm sau này, hãy cứ để tam đệ thiếp đến thưa vào giờ mão**, được chứ?” (*quy cách: điều ấn định theo đó mà làm **từ 5 – 7 giờ sáng)
Lý Sâm trầm mặc một lát, trả lời: “Theo ý Vương phi đi.”
Nàng nở nụ cười, vẫy tay với Tề Vân Nhược: “Đến ngồi bên cạnh ta đi. Lưu Bạch, mang ghế con tới đặt kế ta.”
“Vâng.”
Tề Vân Nhược đi sang, ngồi lên chiếc ghế có hình dạng cái trống, vạt áo xuôi thẳng che đi giày ướt. Quý phi im lặng rất lâu, mới cười nói: “Mới nãy Vương gia còn bảo là trông Tĩnh nhi khỏe khoắn hơn nhiều. Dạo này thằng bé thấy gì cũng muốn ăn, ấy mà lại chẳng thèm nhai thịt lát. Thiếp sai phòng bếp ninh nhừ thịt băm cho nó, mỗi lần cho hớp một chén nhỏ, bây giờ thì ngày nào cũng trông tới giờ cơm thôi.”
Vi phi cũng cười theo: “Con trai giống cha, Vương gia cũng ưa ăn thịt.”
Quý phi có chút bất ngờ khi Vi phi xuôi theo mình, thế nhưng vẫn đáp: “Vi phi muội muội nói đúng. Thiếp càng nhìn Tĩnh nhi, càng thấy có dáng dấp Vương gia.”
Hiện tại Lý Tĩnh là con trai duy nhất của Lý Sâm, mấy năm kia nhóc vẫn thường hay sinh bệnh, năm ngoái cơ thể phát triển, thích ăn này nọ. Bây giờ thì thích hoạt động, hoạt bát như mấy đứa trẻ cùng tuổi.
Nụ cười trên mặt hắn không khỏi sâu hơn, hắn nói với Tề Nghê Quần: “Con trai không thể nuông chiều. Sau này ngươi ra ngoài giao thiệp, có thể tìm vài đứa trẻ bằng tuổi về đây chơi với Tĩnh nhi. Cười đùa, cãi cọ hay trèo cây bắt bướm cũng được, có vậy phát triển mới tốt.”
Tề Nghê Quần đứng dậy phúc thân, đáp: “Thiếp ghi nhớ.”
Sắc mặt Quý phi trở nên ảm đạm. Thân là Trắc phi, Tĩnh nhi tuy là con của ả nhưng ngoài mặt phải gọi Tề Nghê Quần là mẫu thân, tìm bé trai bằng tuổi chơi đùa cũng là chuyện của Tề Nghê Quần.
Tề Vân Nhược vẫn luôn cúi đầu nghe Lý Sâm nói chuyện với các nàng. Y ngồi ở một vị trí rất dễ thấy, nhưng những người khác đều làm như không thấy y. Tề Vân Nhược càng lúc càng có cảm giác không ngồi nổi nữa, thế nhưng chưa một ai nói muốn rời đi, y cũng không thể đứng lên nói. Cũng may chỉ chốc lát sau, Lý Sâm sai người bưng bữa sáng lên. Hắn nói hôm nay dùng ở đây, chỉ giữ Quý phi và Vi phi lại, còn lại thứ phi thì phúc thân xin cáo lui.
Tề Vân Nhược đã đứng lên chuẩn bị đi, vậy mà Lý Sâm lại bất ngờ nhìn y, cười bảo: “Chắc là Tiểu Tề chưa dùng bữa đúng không, ăn vài miếng cho ấm bụng rồi về.”
Tề Nghê Quần nói: “Đúng vậy, tam đệ còn khách sáo với tỷ tỷ như vậy làm gì.”
Tề Vân Nhược đành phải ở lại. Vi phi không nói gì, chỉ cười ôn hòa. Trắc thất dùng cơm chung với Vương gia và Vương phi thì đi theo sau, a hoàn Tiểu Kiều dìu tay nàng, bước đi chầm chậm. Quý phi thì lại nhìn Tề Vân Nhược với vẻ thích thú khó hiểu, cười khẩy một tiếng, Bùi Nhi đỡ ả nối bước theo Vi phi.
Bữa sáng gồm cháo thịt nạc, bốn đĩa cải xanh với cả một chồng bánh mỏng. Tề Nghê Quần hậu sản, mỗi ngày một bát tổ yến bổ dưỡng, không cần nói cũng biết xa xỉ cỡ nào. Có điều Tề Vân Nhược lại chẳng hề ưa cháo thịt, hớp cho xong như hớp thuốc nước. Lý Sâm cứ nhìn y, nhìn ra y không quá thích, song hắn chỉ nghiêng người nhìn thoáng qua Tề Nghê Quần, không mở miệng nói tiếng nào.
Sau khi ăn xong, Lý Sâm chuẩn bị quay về tiền viện, thuận miệng bảo: “Tiểu Tề đi cùng với ta.”
Nét mặt Tề Nghê Quần cứng đờ, tiếp lời: “Mưa vẫn chưa dứt, chi bằng tiểu đệ ở lại đây chờ mưa tạnh rồi tính sau.”
Hắn cười: “Xiêm y Tiểu Tề bẩn rồi, vẫn nên về đổi sớm.”
Nàng không nói thêm gì nữa, dõi theo Tề Vân Nhược bung ô theo sau Lý Sâm. Vi phi cũng cáo từ rời khỏi, bốn thái giám cường tráng nâng kiệu của nàng ta tới ngoài cửa. Quý phi do dự, nói với Tề Nghê Quần: “Không biết Vương phi có thể cho phép thiếp lại quấy rầy thêm ít lâu nữa không?”
Tề Nghê Quần thản nhiên đáp: “Ta mong còn không được.”
Hai người trở vào trong ngồi xuống, Quý phi thở dài: “Không biết Vương phi nương nương có nhìn ra không. Vương gia đối xử với Tiểu Tề công tử khác biệt rõ ràng. Thiếp vào phủ được bốn năm cũng chưa từng thấy ánh mắt Vương gia như vậy.”
Dường như luôn lơ đãng nhìn qua, nhưng khi Tề Vân Nhược chau mày, Vương gia cũng thoáng cau mày, vẻ mặt Tề Vân Nhược vừa dịu xuống, vương gia cũng khẽ cười theo.
Quý phi ưu sầu, nói: “Vương phi nương nương nên sớm đưa ra quyết định, thế mới tốt.”
Tề Nghê Quần liếc ả: “Vậy tại sao ngươi không quyết định?”
Ả cười khổ: “Nếu thiếp có biện pháp nào thì sao bị Quý Hoàn áp bức đến nước này? Dù sao thiếp cũng chỉ là vợ lẽ. Ngài là chính phi của Vương gia, là siêu phẩm* cáo mệnh được triều đình sắc phong, con dâu đế hậu thừa nhận. Ngài nói một câu hiệu nghiệm hơn bọn ta gộp lại.” (*超品: là bậc chỉ dành cho hoàng gia)
Đúng, thừa dịp Vương gia vẫn chưa tới mức quá yêu thích Tề Vân Nhược, thừa dịp Vương gia không trong phủ,….. Đây đích thực là thời cơ tốt nhất. Tề Nghê Quần hít một hơi thật sâu, ánh mắt lạnh lùng. Thật lâu sau, nàng gật đầu: “Ngươi nói rất đúng.”
Tề Vân Nhược giơ ô, cánh tay vươn lên cao. Vóc dáng Lý Sâm cao lớn, y đứng cạnh sau hắn, cảm thấy mình đã dùng hết tất cả sức lực tích góp lúc ăn sáng. Ra khỏi Đông Mai viện, Lý Sâm dừng cước bộ, cười lắc đầu rồi lấy ô đi, tự mình giữ.
Nội thị bên người hắn vội tới tiếp ô, Lý Sâm từ chối, ôm y tới trước người, nói: “Về chỗ của ngươi.”
“Ừm.” Tề Vân Nhược gật đầu. Mưa rơi càng nặng hạt, trước mắt hình thành một tấm màn nước. Đến Quan Hà đinh châu, trên người cả hai đều ẩm ướt.
Lục Lam vội vã đổi đồ ướt, chuẩn bị quần áo cho Tề Vân Nhược thay. Tiểu thái giám lanh lợi cũng đã mang xiêm áo của Lý Sâm bọc trong vải dầu tới trước. Không lâu sau, phòng bếp tiền viện bưng hai chén canh gừng tới, Lý Sâm uống một hơi cạn sạch, Tề Vân Nhược lại rầy rà cả buổi mới nhăn mặt uống hết, Y rất không thích vị cay nồng của gừng.
“…… Khi nào thì Vương gia xuất phát?” Tề Vân Nhược hỏi.
Lý Sâm nhìn y: “Ba ngày sau.”
” À…..”
Thật ra hôm nay đã là ngày cuối cùng hắn ở lại vương phủ, chạng vạng này hắn sẽ dẫn người tới đại doanh tây sơn, hội hợp với Triệu Vĩ Đô. Dùng thời gian hai ngày để sắp xếp người của mình thành một đội ngũ, lược lại công việc lương thảo, sau đó hắn sẽ không về lại kinh thành mà trực tiếp đi theo đại doanh.
“Chiều nay ta sẽ vào cung.” Lý Sâm nói.
Tề Vân Nhược ngẩng đầu lên. Cho nên, thời gian Lý Sâm ở lại trong phủ chỉ có hai ba canh giờ?
Lý Sâm vẫy tay kêu y tới bên cạnh mình, nặn nặn cánh tay lẫn đùi y, khẽ thở dài: “Thấy ăn cũng nhiều lắm mà sao vẫn gầy yếu như vậy. Thế này làm sao đi được?”
Tâm tình Tề Vân Nhược lộn xộn, trả lời đại: “Từ nhỏ ta đã không dày thịt, ăn bao nhiêu cũng thế.”
Hắn nhìn sắc trời bên ngoài, bỗng dưng thấy lo âu. Mình với bọn thị vệ cường tráng thế nào cũng được, thân hình nhỏ gầy này của Tề Vân Nhược đến tây bắc chẳng biết có bị gió thổi bay không nữa?
Hai người mỗi người một tâm sự. Một lát sau, Lý Sâm nhìn Tề Vân Nhược ngồi bên cạnh đang suy nghĩ gì đó, tự nhiên hắn nở nụ cười. Hắn nhớ ra mình còn chưa nói cho y biết chuyện muốn dẫn y đi nữa là. Lý Sâm có ý toan tính riêng, mở miệng hỏi: “Lúc ở phủ Tử Dương Bá, Vương phi đối xử với ngươi tốt chứ?”
Tề Vân Nhược bỗng chốc sửng sốt, không biết nói gì.
“Không tốt à?” Lý Sâm hỏi.
Tề Vân Nhược lắc đầu. Cơ hội y gặp mặt Tề Nghê Quần không nhiều lắm, thật sự chưa nói được tốt hay xấu. Y chỉ thường xuyên nghe các tiểu a hoàn bên cạnh nói là vào phòng đại tiểu thư hầu hạ là chuyện may mắn cỡ nào, hoặc là nói về dáng vẻ lúc đại tiểu thư mặc một bộ váy, đeo một bộ trang sức, đẹp rực rỡ chói lọi khiến bốn bề kinh ngạc ra sao. Y với Tề Nghê Quần vốn có thể không giao nhau, vận mệnh lại tại thời khắc đó buộc họ lại.
Hắn tiếp tục hỏi: “Ngươi ở phủ Tử Dương bá ra sao?”
Tề Vân Nhược suy nghĩ một lát, cười trả lời: “Lúc đó đơn giản lắm, không có việc gì làm cũng không có nhiều người ở…… ” Y chợt phát hiện bản thân không có ký ức nào sâu sắc cả, thời gian nhiều nhất trong tám năm đó là chẳng có việc gì. Sớm thức giấc không hề có mục đích hay mục tiêu, rồi mơ màng chờ đến khi trời lặn.
Lẻ loi như thế, cô đơn như thế.
“…… Cũng có việc, ta trồng mấy bụi thược dược trong viện, ngày hè hoa nở nhìn đẹp lắm. Thỉnh thoảng ta chép sách, còn sang viện cách vách xem người ta làm việc…… ” Tề Vân Nhược nói rồi lại nói, âm thanh càng ngày càng nhỏ, mãi đến khi hoàn toàn trở nên im lặng.
Ngày ấy Tề Vân Nhược mua về một đôi mẹ chồng con dâu, nhũ mẫu họ Khổng vốn là người từng hầu hạ phủ Tử Dương bá, rất vẻ vang. Bà theo chân lão phu nhân Tử Dương bá học quy củ, thường ngày cứng nhắc nghiêm khắc. Bà chăm sóc Tề Vân Nhược năm năm, đến khi Tề Vân Nhược mười hai tuổi, con trai bà lập gia đình, lấy một a hoàn nhị đẳng làm vợ thì bà thôi không làm việc nữa. Sau đó con trai bà gây chuyện, mang phiền toái cho Bá phủ. Triệu phu nhân hận nhất kẻ làm ô uế thanh danh Bá phủ, ngay lập tức bán đôi mẹ chồng con dâu này đi.
Chung quy Lý Sâm không thể vô duyên vô cớ mua lại tội nô nhà nhạc phụ, cho nên đem sự việc điều tra rõ ràng. Việc này rất đơn giản, song lại làm cho lòng hắn có chút không yên. Thiếu gia nào lớn lên mà không được các a hoàn nhũ mẫu o bế, Tề Vân Nhược lại chưa từng hưởng qua cuộc sống thoải mái xa xỉ của một thiếu gia, thế mà bị bọn họ lợi dụng như đồ vật, bán ra không chút do bự.
…..May thay là ta đã đón được y, Lý Sâm nghĩ.
Sau một trận gió táp mưa rào, thời tiết nhanh chóng thoáng đãng. Lý Sâm thở dài nhẹ nhõm, chuẩn bị quay về Mặc Liên viện. Tề Vân Nhược đứng lên, nói: “Ta tiễn người.”
Lý Sâm đáp: “Cũng được.”
Vậy nên tiễn thẳng về Mặc Liên viện. Lúc Tề Vân Nhược không chú ý, Lý Sâm dặn bảo tiểu thái giám mấy câu. Trong Mặc Liên viện, đồ đạc Lý Sâm mang theo đã chuẩn bị xong xuôi, bất cứ khi nào cũng có thể chuyển đến đại doanh tây sơn. Túc Cát với Phụng Nguyên đã tự mình kiểm tra vật phẩm, Lý Sâm lại đích thân kiểm duyệt thị vệ — thân vệ trong phủ không thiếu các con em nhà tướng; quan lại cũng vây quanh Lý Sâm với nguyên do mưu cầu tiền đồ cho con cháu, tìm một chức vụ thị vệ là lựa chọn tiện lợi mà hiệu quả nhất. Lý Sâm tuyển sáu mươi thân binh, bên cạnh đó trong cung ban thưởng hai mươi thị vệ. Hoàng hậu đưa thêm con cháu Chu gia vào, với cả con út Tĩnh Xuyên hầu Lý Việt và vài người bên cạnh hắn, đông đủ chín mươi chín người.
Tề Vân Nhược không muốn về, đứng ở một bên quét mắt nhìn qua tất cả những người quen lẫn không quen, ưu tư khác thường cứ hiện lên mãi trong lòng. Nam nhi chân chính, có phải đều sẽ như thế này không? Quốc gia nguy nan, chủ có nhu cầu, thì bất cứ khi nào cũng có thể dấn thân tòng quân, phấn đấu quên mình.
Đó là cái được gọi là “Kẻ sĩ chết vì tri kỷ”. Thế nhưng mình lại không có được cơ hội này, cuộc đời của mình có thể chỉ còn lại loại “Vì người thương mà trang điểm.” (Hai câu trong ngoặc kép thuộc Dự Nhượng – Sách chiến quốc)
Trưa ấy Lý Sâm vào cung, Tề Vân Nhược tự mình trở lại Quan Hà đinh châu. Cảm xúc y không cao, lúc đẩy cửa viện ra đã thấy trong sân đặt hai bọc đồ. Lục Lam ngờ vực, hỏi: “Sao ngài lại quay về? Nô tỳ đang định đưa đồ của ngài sang viện Mặc Liên đây.