Chương 3
Cái âm thanh, ngữ khí đó cho đến nay cô vẫn nhớ rõ rành mạch, tuy rằng đến cuối cùng cô cũng thành công chạy thoát, nhưng mà cho đến hiện tại đối với cô vẫn sinh ra một bóng ma ám ảnh. Đường Miên Miên dù sợ, nhưng lâm vào đường cùng, cô ngược lại còn có thể nghĩ ra chút mánh nhỏ để chạy thoát, bảo trì được thân xác. Tựa như lần đó ở bên ngoài nhà xưởng nghe thấy tiếng cười, nhìn không thấy, sờ không được, nhưng cô vẫn trốn biệt ở một góc.
Tình cảnh hiện tại cũng là như thế, cô quay đầu lại, dưới ánh nắng chiều ít ỏi, tầm mắt phía trước cũng không có ai, nhưng cô lại có thể cảm nhận được một cổ áp lực, giống như chiếc máy ảnh cũ, lộ ra tiếng theo dõi lách tách không rõ ràng.
Đường Miên Miên chần chờ ở chỗ ngoặt, cô hít sâu một sâu, tự trấn định bản thân, tự nhủ chỉ là ảo giác mà thôi, đây chỉ là một cái ngõ nhỏ bình thường, không có gì ghê gớm.
Cô thử nâng một chân lên đạp xuống đất, thấy không có gì động tĩnh, nhấp môi một chút liền co giò chạy.
Chạy đến hai chỗ ngoặt, cô đột nhiên cảm giác phía sau khác thường, giống như có tiếng bò qua lại trên tường của sinh vật ra bốn chân nào đó, mặt tường phát ra âm thanh lạo xạo, trong lòng cô liền nhảy một cái.
Hô hấp Đường Miên Miên trở nên dồn dập, cô cảm giác phía sau mình xuất hiện một hơi lạnh càng lúc càng lớn ngày càng áp sát, phun cả vào lông tơ của cô. Miên Miên hít một hơi sâu, một tay nắm chặt quai đeo cặp sách, mày nhăn một cái đột nhiên xoay người, tay liền vung cặp.
Phanh một tiếng, chỉ nghe được một tiếng thét chói tai vang lên, Đường Miên Miên hoảng hốt thấy một cái bóng đen bị đánh trúng, nó lảo đảo một chút, sau đó mở ra cái miệng to đầy máu lao đến, mùi tanh bay thẳng trong mũi cô.
Đường Miên Miên nhắm mắt lại, nâng một chân lên đá, chỉ thấy cái bóng đen kia đột nhiên quay cuồng, ở trên tường bò tới lại vọt đi lên.
Cô thở dốc kịch liệt, đột nhiên lùi ra phía sau nửa bước, vội vàng giơ cặp sách ra trước mặt ngăn cản.
Trong nháy mắt nghe được cặp bị xé rách, sách vở theo đó mà rơi đầy đất. Đường Miên Miên hoảng hốt ngã ngồi dưới đất. Trước mặt, trong tiếng gió lao đến vun vút lại thấy bóng đen giương nanh vuốt mà xông tới gào rống, Đường Miên Miên quay cuồng tại chỗ một vòng, đến khi ngẩng đầu lên, đã không thấy bóng đen kia đâu, chỉ nghe được xa xa một tiếng sắc nhọn mà lại dồn dập tru lên.
Cô nhăn mày lại.
Cái âm thanh kia giống như là bị một người nắm cổ, nghe có chút phẫn nộ cùng tiếng hít thở không thông, Đường Miên Miên trừng lớn mắt, chỉ thấy một đôi bàn tay có móng vuốt sắc nhọn lưu lại một vệt dài kéo trên tường ở ngay chỗ ngoặt vừa rồi, nó giống như là bị thứ gì đó to lớn mạnh mẽ lôi đi, nó giãy giụa không cam lòng.
Trước ngực Đường Miên Miên phập phồng kịch liệt, cô thử chạm một chút vào dấu vết lưu trên tường, lông mày nhíu lại.
Buổi sáng hôm sau, cô chậm rì tiến vào lớp học liền phát hiện sắc mặt mọi người có chút không đúng, nhìn giống như là có mây đen treo ở đỉnh đầu, so với bộ dạng của cô càng thêm uể oải hơn. Cô vừa ngồi xuống ghế, Lư Thiến ở bàn trước liền hưng phấn quay xuống: “Nguyễn Doanh, cậu biết gì không? Một đàn chị khóa trên của chúng ta sáng nay phát hiện đã chết ở ngõ nhỏ……”
Đường Miên Miên quay đầu lại, khóe mắt hơi hơi hướng về phía trước trừng lớn một ít.
“Chết rồi?”
Lư Thiến nói: “Đúng vậy, bị giết chết, đến khi phát hiện trong người cũng không còn một nửa máu, nghe nói đôi mắt lúc chết vẫn trừng lớn kinh hãi như là thấy thứ gì đáng sợ lắm.”
Nói tới đây, Lư Thiến nhịn không được co rụt bả vai: ” Lúc trước tớ còn cho rằng mấy loại chuyện này đối với chúng ta không có gì đáng sợ, vậy mà không nghĩ tới thật sự xảy ra rồi.” Lư Thiến nhỏ giọng: “Cảnh sát làm cái gì mà không biết chứ?”
Đường Miên Miên nhìn xuống tay mình, cô sững sờ liếc chiếc cặp mới đổi này của mình.
Đương nhiên yêu tinh cũng không phải sẽ không chết, chẳng qua Đường Miên Miên mới thành tinh trong thời gian ngắn, ngày thường cũng cố hết sức tránh những điều nên tránh, cho đến nay mới không đối mặt với tử vong.
Tới thế giới này rồi, cô mới biết được chính mình lúc trước có bao nhiêu vô hại. Tử vong, nếu muốn trở thành một yêu quái cường đại, chắc hẳn không thể bỏ qua vấn đề đối mặt với điều này.
Đường Miên Miên hỏi: “Lư Thiến, cậu biết ma cà rồng rốt cuộc có hình dạng gì không?”
Lư Thiến sửng sốt: “Sao thế? Cậu cũng cảm thấy hứng thú?” Nói rồi liền lấy di động ra, tìm mấy phim điện ảnh có ảnh chụp đưa cho Đường Miên Miên xem: “Thường là như vậy, có lẽ cũng không sai biệt lắm, điểm giống nhau là sắc mặt đều tái nhợt, cá tính lạnh lùng, ban ngày giả dạng làm người, buổi tối liền đi ra ngoài hút máu.”
Vừa nghe lời này, Đường Miên Miên đôi mắt theo bản năng nhìn về phía sau lưng. Lư Thiến vừa thấy bộ dáng này của cô nhịn không được cười một tiếng: “Cậu nghĩ cái gì thế, dù cho thật sự có ma cà rồng cũng không thể có bộ dạng như Kỳ Phong được, cậu nhìn thân hình của cậu ta xem, tớ tùy tiện đẩy một cái không chừng còn đổ nữa là. Còn ma cà rồng, xem chừng có đưa Kỳ Phong đến cửa thì ma cà rồng cũng ghét bỏ cậu ấy gầy guộc thô cứng thôi.”
Nghe được lời này, Đường Miên Miên nhịn không được mà bật cười. Lư Thiến nhéo má cô: “Cậu cười cái gì?”. Đường Miên Miên lắc đầu, cô cúi xuống nhìn thoáng qua cặp sách của mình, cất giấu nụ cười khiến hai má phồng lên. Cô nhớ rõ ngày hôm qua khi thấy con “Quái vật” kia, nó cũng không phải có màu da tái nhợt, cũng không có lạnh băng như lời nói, nó chỉ là một sinh vật chuyên hút máu, không hề có lý tính, so với Lư Thiến nói thì một chút cũng không giống.
Lư Thiến chú ý tới cặp sách của cô, liền thay đổi đề tài: “Cậu đổi cặp sách à? Cái này so với cái trước nhìn cũ hơi mà? Cái kia đâu?”
Đường Miên Miên sửng sốt một chút, cô sờ sờ vào chiếc cặp bằng vải dệt, nhẹ giọng nói: “Hỏng rồi.” Cái cặp sách kia đã hỏng không thể dùng được nữa, vì vậy mẹ của Nguyễn Doanh đành làm trước tạm cho cô cái cặp này, nay về sẽ mua sau. Vừa nhìn đến cái cặp sách này cô lại không khỏi nhớ đến sự việc ngày hôm qua, hơi nhíu mi một chút. Vừa mới cúi xuống, chỗ ngồi bên cạnh người liền tối lại, cô ngước lên thấy Kỳ Phong đanh cúi đầu đi qua.
Hôm nay hắn vẫn mặc đồng phục quá size, tay áo dài che kín cả cánh tay, chỉ hơi lộ ra bốn đầu ngón tay tái nhợt, lưng hơi cúi nên thoạt nhìn như lùn đi mấy cm. Đường Miên Miên theo bản năng mà thu chân lại, cô nhìn xuống mũi chân co rụt. Bên cạnh, Trình Lực vừa đặt mông ngồi xuống, liền hùng hùng hổ hổ mà liếc Kỳ Phong một cái. Kỳ Phong đối với việc này không chút để ý, Đường Miên Miên thậm chí còn không nghe thấy hô hấp của hắn có gì thay đổi.
Lát sau, nghe thấy âm thanh uống nước của hắn. Một tiếng lại một tiếng, không nhanh không chậm. Đường Miên Miên nghe tiếng, nếu không phải sợ đó là máu, thì cô cũng muốn uống đấy. Tròng mắt loé sáng một chút, cô vừa định quay đầu lại, đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng vang lên khiến cô giật bắn mình, thân thể hơi nghiêng về phía trước một chút.
Trình Lực vừa ở chỗ ngồi tức giận mà đập bàn đứng lên, nhìn trông là một bụng hoả khí, lại nhấc chân đạp bàn, cuối cùng trừng mắt nhìn Kỳ Phong một cái liền đi ra ngoài. Hôm qua từ lúc đi gặp chủ nhiệm về, sắc mặt hắn đã không tốt, lại thêm một bụng nhẫn nhịn nên lúc này nhìn thấy Kỳ Phong, tức giận lại dâng trào, có thể là kiêng kị chủ nhiệm lớp đã nói, nên không dám đánh, cũng chỉ có thể giận mèo đánh chó trút hết lên đồ vật. Trình Lực vừa đi, Đường Miên Miên lại không còn dũng khí muốn đối mặt với Kỳ Phong.
Tiết một là toán học, đây cũng là thời gian mệt mỏi nhất, lại còn vì chương trình học khó nhằn, trong lớp hơn một nửa học sinh đã không còn kiên trì mà ghé mặt vào trên bàn, còn một số đang cố gắng trừng lớn mắt nhìn chằm chằm bảng đen, nhưng thật ra tâm trí đã sớm đặt bên ngoài, chỉ có một bộ phận nhỏ học sinh là thật sự nghe giảng. Đường Miên Miên chính là một trong số nhỏ đó. Tuy rằng cô nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn rất vui với việc hướng đến giáo viên mà lộ ra phản ứng, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn giáo viên toán học, toàn bộ đều dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn, khiến giáo viên trên bục cảm giác thực có thành tựu, trong giờ nhịn không được mà khen cô vài câu.
Đường Miên Miên tuy rằng không biểu lộ, nhưng mà đã sớm là mừng rỡ như điên, đuôi mắt đều nhếch hết cả lên.
Đến khi sắp tan học, giáo viên nhận thấy học sinh bọn họ đều mệt mỏi, nên để cho lớp nghỉ ngơi mười phút.
Tất cả mọi người sau khi yên lặng lại đều nghe được những tiếng thở phào đặc biệt lệ rõ ràng.
Mà bên tai Đường Miên Miên, cũng nghe được hô hấp của Kỳ Phong rõ ràng. Tiếng hít thở rất chậm, khiến người khác cảm giác hắn như đang cố làm giảm sự tồn tại của chính mình.
Kỳ Phong đang ngủ……
Đường Miên Miên ngừng thở, lặng lẽ quay đầu lại. Ánh mắt liền nhìn chai sữa bò trên bàn. Hắn gối cái trán lên tay phải, tay trái để ở trên bàn, trong tay còn nắm một nửa hộp sữa bò đang uống dở, đường cong trên sống lưng phập phồng. Mái hơi dài, vài sợi đã chạm đến bàn, chốc chốc bị gió thổi lay động lộ ra cái trán trắng nõn bên trong.
Đường Miên Miên gắt gao nhìn chằm chằm chai sữa bò được hắn nắm trong tay, cô thực sự muốn biết cái thứ chất lỏng trong đó có phải là máu hay không? Nếu không thì ma cà rồng thật sự có thể ăn đồ ăn của con người được sao? Một bụng nghi vấn kích thích sự tò mò, gan cô dường như cũng trở lên lớn hơn. Tầm mắt của Đường Miên Miên vẫn luôn dừng ở trên tay Kỳ Phong, ngón tay thật thon dài, trắng nõn, cái đầu ngón tay thực nhỏ, không hề có chút giống nào với quái vật hôm qua cô gặp. Tầm mắt cô tự nhiên liếc qua kẽ tay của hắn, không biết có phải ảo giác hay không, cô nhìn thấy một vệt sẹo sâu dài, hình như mới mọc lên da non.
Cô cảm thấy có một chút không đúng, nhưng không có suy nghĩ về nó nhiều.
Cô nghĩ nghĩ muốn đem ống hút rút ra một chút, nhìn xem chất lỏng bên trong có phải màu đỏ hay không.
Đường Miên Miên chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay vừa mới chạm vào ống hút liền cảm giác mu bàn tay căng thẳng.
Cô hoảng sợ, theo bản năng mà ngẩng đầu.
Không biết khi nào Kỳ Phong đã thức dậy, dường như còn chưa tỉnh ngủ, nửa híp mắt nhìn Đường Miên Miên, tròng mắt chậm rì rì mà quét một vòng qua mặt cô cùng hộp sữa bò trong tay.
Lần thứ hai bị bắt được.
Đường Miên Miên sửng sốt. Mặt căng thẳng, không biểu hiện mà nhìn lại, thế nhưng cổ và tai cô đã đỏ hồng một mảng, giống như kẻ trộm bị bắt tại trận, bề ngoài không nhìn ra cái gì, thật ra nội tâm bên trong đã hồng thấu cả rồi.
Kỳ Phong hơi hơi nghiêng thân hình, đôi mắt mở một cái híp dài, tay trái hắn cầm sữa bò, tay phải nắm chặt cổ tay Đường Miên Miên, ánh nắng chiếu lên sườn mặt hắn, nhìn qua cả tròng mắt đều lóe kim quang.
“Làm gì?”
Giọng nói khàn khàn còn mang theo chút buồn ngủ.
Đường Miên Miên nhanh chóng lắc đầu, cảm giác toàn bộ cánh tay bị nắm chặt, tay cô mềm mại, bị Kỳ Phong nắm lấy phảng phất như nắm một đoàn sợi bông, dùng sức một chút là có thể túm thành một nhúm, ngón tay Kỳ Phong hơi hơi động, nhìn chằm chằm vào cô, một lúc mới buông ra.
Tay đã tự do, Đường Miên Miên vội vàng lùi về phía sau dựa trên bàn, gương mặt như trông thấy địch mà nhìn hắn.
Kỳ Phong híp mắt một chút chậm rãi rút tay lại, giống như không có hứng thú chuyện với chuyện vừa xảy ra này lắm, một tay đem khoá áo đồng phục kéo xuống, liền để cánh tay che trên người, lấp kín hơn nửa khuôn mặt.
Đường Miên Miên cố sức đem chính mình lùi về phía sau bàn học, ngực phập phồng kịch liệt. Cô thấy Kỳ Phong lại ngủ rồi, muốn vọt tới uống trộm một hơi sữa.
Đột nhiên, cô ngẩng đầu thấy một tay Kỳ Phong ở trong ngăn bàn đang tìm kiếm gì đó, sau đó liền ném một thứ về phía cô.
Đường Miên Miên vừa bị ném giật bắn cả người, cô chạy nhanh ra tiếp được, cúi xuống nhìn thấy thứ trong tay đang cầm là một hộp sữa.
Cô sửng sốt nhìn lại, Kỳ Phong đã nhắm mắt ngủ.
Lư Thiến nghe thấy âm thanh liền quay đầu: “Nguyễn Doanh, cậu cầm cái gì thế?”
Đường Miên Miên nhìn thoáng qua Kỳ Phong, thấy hắn chỉ lộ ra phần gáy.
Đây là….. Hắn cho rằng cô thèm sữa bò của hắn? Tưởng cô muốn trộm sữa à? Hừ.
Đường Miên Miên cắn cắn môi, cô đem ống hút cắm hộp sữa, dùng mũi ngửi thử không thấy có mùi tanh, vì thế liền yên tâm mà hút một ngụm.
Lư Thiến thấy bộ dạng của cô như là lần đầu tiên được uống đồ uống, không khỏi trêu chọc nói:
“Uống ngon không?”
“……” Đường Miên Miên gật gật: “Ngon!”