Chương 6: Anh thật giống oan hồn
Bản thân Triết Lực cũng mang góp ý của mình khi chủ quán muốn dành riêng không gian cho mình, chẳng có gì to tát khi yêu cầu của anh là dành cho mình một chỗ ngồi có thể nhìn trực tiếp về phía quầy thanh toán.
Quả thật nói không chua ngoa khi dành những lời “ranh mãnh” khi tiếp cận “con mồi” của anh chàng. Và nhờ sự nhiệt tình của người chủ quán mà Khả Di trở nên khó chịu hơn bao giờ hết, khi cứ đến giờ trưa là có ánh mắt nhìn cô chăm chăm. Cô biết được ánh mắt đó của ai và thầm nghĩ bản thân không biết đã gây nên loại “nghiệp chướng” gì mà lại có người nhìn mình như thế. Lâu dần cô cảm thấy mình mất tự nhiên nên đề nghị chủ quán cho bản thân được chuyển giờ làm, thế là Khả Di bắt đầu làm ở quán vào khung giờ chiều.
Như thường lệ, ngày hôm sau vào giờ nghỉ trưa Triết Lực lại đến. Nhưng quái lạ, hôm nay không thấy cô gái nhỏ mà mình muốn gặp đâu. Anh liền hỏi ngay cô gái đang đợi nhận yêu cầu từ anh, Triết Lực đặt câu hỏi:
– “Cô gái tên Khả Di hôm nay không làm sao?”
– “Dạ chị Khả Di đã chuyển ca rồi ạ, chị ấy làm vào buổi chiều thưa anh.”
Trốn anh sao? Anh đã doạ cô đâu mà lại phải chuyển ca để không gặp anh? Và sau đó là hàng loạt câu hỏi được Triết Lực đặt ra.
Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em
Nhận thấy cô gái trong lòng hiện không có ở đây nên chẳng việc gì phải ngồi đây “xơi nước”. Đành hẹn buổi chiều có thể gặp nành thôi vậy. Dứt ra khỏi dòng suy nghĩ là lúc anh nhấc điện thoại gọi cho tài xế riêng của mình cùng tông giọng như muốn nuốt chửng những người xung quanh:
– “Tôi cho anh năm phút đến đây, không thì nghỉ đi đừng làm nữa.”
Tất cả mọi người trong quán nhất thời đều bị anh doạ cho hết hồn, còn riêng anh tài xế thì thảm rồi. Đang ngồi không thì đột nhiên nhận cuộc gọi “đe doạ” của vị chủ tịch đang nổi giận mà anh lại không rõ nguyên nhân.
Đây có được xem là giận cá chém thớt không? Vậy thì thảm cho “cấp dưới” của anh thật rồi, ai bảo để cho sếp mình dính vào tình yêu cơ chứ!
Chiều hôm đó sau khi tan làm, à không hẳn…phải gọi là hôm nay anh “lợi dụng chức quyền” mà về sớm. Nhanh như chớp chiếc xe của anh đã dừng lại ngay trước cửa tiệm cà phê như mọi khi, bước vào quán liền thấy ngay thân ảnh mà anh nhớ mong mỗi ngày. Khả Di đã thấy anh kể từ khi anh bước chân vào quán, cô khẽ thở dài cùng biểu cảm không thể nào chán hơn. Cô gắng mỉm cười mà dùng những câu từ như lập trình sẵn mà hỏi anh về yêu cầu gọi món.
– “Gặp tôi em chán đến thế à?”
Đúng, anh đoán quá đúng rồi. Biết sao mà còn hỏi nữa vậy cha? Tui chán đến mức phải chuyển ca mà bộ anh không biết sao mà còn ám bổn cung đây. Phải nói rằng ông anh đây thật giống oan hồn.
Đó là những lời nói trong thâm tâm cô chứ cô có dám phát ngôn ra bao giờ (trừ khi nộp đơn xin nghỉ việc ở đây thôi). Khả Di nhanh chóng xua tay lắc đầu, cô nói:
– “Anh hiểu lầm rồi, chẳng qua tôi đang hơi mệt thôi.”
Triết Lực khẽ nhướng mày nhìn cô, anh không nói gì thêm mà chỉ gọi nước như mọi khi rồi đến khu vực được sắp xếp riêng, yên tĩnh ngắm người đẹp.
Vào ngày hôm sau tại văn phòng chủ tịch Phác Triết Lực:
Ông trời lại một lần nữa chiếu cố cho anh, đang ngồi yên vị trên chiếc ghế da để phê duyệt văn bản. Chiếc điện thoại mà anh đang để trên bàn bỗng phát sáng kèm với âm thanh làm xua tan đi bầu không khí yên tĩnh đến lặng người này, anh dời mắt nhìn vào thì thấy một dòng thông báo nhỏ từ ứng dụng mạng xã hội. Nội dung trong đó làm anh phấn khích không thôi, đó là:”Dao Khả Di vừa đăng tải một nội dung lên tin hai mươi bốn giờ của cô ấy.”
Ngay lập tức vị chủ tịch nào đó bỏ ngay cây bút trên tay mà cầm lấy chiếc điện thoại, đôi tay nhấn nhanh vào dòng thông báo. Bản tin mà cô đăng tải hiện ra trước mắt anh, bên trong bức ảnh là một cô gái trong chiếc áo sơ mi trắng, mái tóc búi cao đang làm vẻ mặt mếu máo cùng hiệu ứng “chảy nước mắt” trông rất buồn cười. Trông mắt anh cô thật đáng yêu, ngón tay cái nhanh chóng nhấn thả tim – tương tác cảm xúc trên bài đăng – một cách cuồng nhiệt. Nhưng rất nhanh sự chú ý của anh được di dời và tập trung vào dòng chữ trên ảnh của cô, nội dung là:”Hông muốn lớn nữa, ai giúp em thành em bé đi huhu…số tài khoản đây, em không ngại đâu.” kèm theo đó là một biểu tượng mặt buồn và số tài khoản cùng tên ngân hàng hiện cô đang sử dụng.
– “Chắc phải thay đổi chiến thuật rồi, chờ anh!”
…- Còn tiếp -…