Chương 1: Xin danh tính
– “Ê mấy đứa, chơi trò thách hay thật không?” Anh Thư – cô gái sở hữu mái tóc màu xám khói cá tính lên tiếng đề nghị.
– “Vui nha bà, chơi đi. Hôm nay mấy bà xong với tui rồi.” Đây là Yến Băng – cô nàng nhí nhảnh với nụ cười chứa chiếc răng khểnh đáng yêu.
Khả Di hóm hỉnh đáp lời Yến Băng, cô nói:”Có mày xong trước thì có, đừng có mơ.”
Cả ba cùng bật cười rồi trêu đùa nhau, họ là một nhóm bạn thân từ những năm đầu đại học. Nói một cách chính xác thì Khả Di cùng Anh Thư là đôi bạn đã được thành lập từ trước đây, bởi hai cô có chung xuất thân từ vùng nông thôn của tỉnh K. Nói rõ hơn thì cả hai là cặp bài trùng từ thuở còn “ở truồng tắm mưa”, đến khi đăng kí nguyện vọng đại học cả hai cũng bám nhau nhưng chỉ mỗi tội là khác ngành học.
Mãi đến khi vào năm nhất đại học, cả hai mới gặp và làm bạn với Yến Băng. Cô gái này có xuất thân từ thành phố M – nơi cả ba đang theo học.
– “Này này, cái xui đeo mày rồi Di ơi.” Anh Thư cùng Yến Băng đồng thanh trêu chọc cô. Bởi chỉ vừa mới mở bát cho trò chơi mà cô đã dính ngay.
– “Thôi mới cái đầu, thách đi cho máu.” Khả Di vừa cất lời thì đã nghe điệu bộ ngạc nhiên của hai người trong nhóm làm cho bật cười.
– “Chắc chưa? Tao thách không dễ đâu nha.” Anh Thư hào hứng nói.
– “Đã chơi thì phải tới, sợ gì.” Cô hếch mặt cười cười nói.
Thử thách mà hai cô nàng kia đưa ra đó là muốn cô đến bàn bên cạnh để xin danh tính của chàng trai mà họ chỉ định. Hai cô chỉ tay hướng về một anh chàng ngồi xoay lưng với họ.
Mới đầu nghe đến thử thách có phần “oái âm” này, Khả Di phải lén trấn an bản thân đôi phần. Sau cùng, cô cũng phải đứng lên thực hiện chúng. Cô có phần hồi hộp tiến đến bàn mà hai cô nàng trong nhóm chỉ định.
“Bàn bên” gồm bốn chàng trai thoạt nhìn đều có vẻ trưởng thành, thấy cô đến đều giương mắt nhìn. Chàng trai mà Khả Di phải xin danh tính là anh chàng sở hữu làn da màu đồng, cơ thể rắn chắc. Dù đang ngồi nhưng dễ dàng đoán ra anh sở hữu một chiều cao ấn tượng. Anh diện cho mình một chiếc áo polo có cổ màu xanh rêu được sơ vin cẩn thận trong chiếc quần tây đen. Mái tóc được vuốt keo, chia ngôi trông vô cùng lịch lãm.
Khả Di cất giọng khẽ run, cô dè dặn hỏi:
– “Dạ anh ơi, anh có thể cho em xin tên mạng xã hội mà anh đang dùng được không ạ?”
– “Em có thể quét mã chứ?” Chất giọng trầm ấm vang lên, Khả Di có phần ngạc nhiên vì không ngỡ anh chàng này lại dễ tính đến thế.
– “Dạ được ạ!”
Và rồi trang cá nhân của chàng trai hiện ra, cái tên “Phác Triết Lực” như đập thẳng vào mắt cô. Khả Di vội cảm ơn rối rít rồi nhanh chóng trở lại bàn ăn của mình.
Mãi dõi theo bóng dáng của cô gái vừa xin danh tính của bản thân, Triết Lực bị tiếng gọi của những người anh em trong bàn đánh thức. Cả ba chàng trai còn lại đều bị cái “dễ dãi” của anh làm cho mở mang tầm mắt.
Quốc Anh – một chàng trai trong nhóm đại diện lên tiếng:
– “Này Lực, hôm nay ai dựa mày hả?”
– “Thôi xong, kiểu này là trúng tiếng sét ái tình rồi đây mà.” Chàng trai với gương mặt đậm chất “trai hư” – Mạnh Phong lên tiếng.
– “Kiểu này thôi xong rồi, lần đầu em mới thấy được anh Lực có bộ mặt này luôn á! Thật mở mang tầm mắt nha.” Phan Đức – người em nhỏ tuổi nhất trong nhóm.
– “Xàm ngôn đủ chưa?” Triết Lực khẽ chau mày lên tiếng xua đi những lời tra hỏi từ những người anh em này.
Bốn người họ là hội bạn thân với gia thế lẫn ngoại hình vô cùng nổi trội ở xứ M này, nhưng chỉ có ai quan tâm về thương trường mới biết rõ. Tuy là một nhóm nhưng cả bốn người đều sở hữu cho mình một tính cách riêng. Họ quen nhau từ khi còn là những cậu du học sinh đang theo học tại nước ngoài. Cùng giúp đỡ nhau phát triển và giữ được mối quan hệ tốt đẹp đến tận bây giờ, khi ai nấy đều đã trưởng thành.
Trong nhóm chỉ còn mỗi Triết Lực và Mạnh Phong là độc thân, còn hai chàng trai còn lại đều đã có bóng hồng bên cạnh. Dù là cùng độc thân nhưng Mạnh Phong là tay ăn chơi có tiếng, luôn có thú vui cùng những cô gái. Còn Triết Lực quanh năm suốt tháng chỉ có công việc và công việc, làm gì có thời gian để quan tâm ai.
Ấy vậy mà xui khiến thế nào hôm nay anh lại để cho “cô gái bàn bên” xin thông tin mạng xã hội của mình một cách dễ dàng như vậy. Phải chăng anh đã bị ai “dựa” như lời người anh em thân thiết nói?
Trở về bàn của ba cô gái, Yến Băng phấn khích lên tiếng:
– “Tui thấy mối này ngon nha, thấy cái anh đó nhiệt tình quá trời. Chỉ tiếc là ngồi xoay lưng nên tui hông thấy được mặt, tiếc quá à!”
– “Trên mạng xã hội anh ta có để hình nè, coi đi.”
– “Ê đâu đâu, tao coi nữa.” Anh Thư vội vàng lên tiếng.
– “Uây má ơi!”
…- Còn tiếp -…