Chương 21: Thăm bệnh
– Bố mẹ đến từ lúc nào vậy?
Chu Hoàn đặt túi xách sang một bên, thở dài:
– Chị hỏi làm gì, có quan trọng không? Chị nhìn chị bây giờ xem, haiz…
– Mẹ đừng thở dài nữa mà, con không sao hết.
Vũ lão gia đứng bên cạnh lúc này mới lên tiếng:
– Đứa nào?
– Dạ?
Vừa mới sáng sớm, đầu óc cô còn chưa hoạt động kịp, bố đừng hỏi những câu cộc lốc như vậy chứ, cô tiêu hoá không kịp. Vũ Thu Thiên ngồi ngây ra một lúc nhìn vào hư không, cô đang cố suy nghĩ xem Vũ lão gia nhà cô đang nói đến ai.
Lã Lâm Phong ngồi trên sô pha trông thấy vẻ ngơ ngác như chú vịt con của cô, cố gắng nín cười. Phản ứng của cô vào sáng sớm thì ra là chậm như thế, ngày sau phải trêu cô cho đã mới được.
Anh cũng để ý thấy bố vợ đang dần mất kiên nhẫn liền hắng giọng nhẹ, thu hút sự chú ý của cô rồi chỉ vào cổ mình.
Vũ Thu Thiên à lên một tiếng, trời ơi thà bố cứ hỏi thẳng ra ai làm cô ra nông nỗi này cho nhanh, nói cộc lốc thế thì sao cái óc mới tỉnh ngủ của cô hiểu được. Thu Thiên nhìn cố mở to mắt, môi nhỏ bĩu xuống ra vẻ ủy khuất đáng thương:
– Con không biết tên anh ta.
Chu Hoàn ở một bên không thể kiên nhẫn nữa, giơ tay đánh lên vai Vũ Thu Thiên:
– Tôi kêu chị về ngay thì chị không về. Bây giờ chị nằm đây là lỗi của ai?
Vũ Thu Thiên ôm tay mắt rưng rưng. Lã Lâm Phong thấy cô bị mẹ đánh liền bật dậy xoa cánh tay cho cô, nói đỡ:
– Mẹ à, cô ấy đang ốm mà.
Thật ra, vợ chồng lão Vũ nửa đêm vẫn không thấy Vũ Thu Thiên về đã gọi điện hỏi Lã Lâm Phong. Chu Hoàn gần như ngất lịm khi nghe tin con gái nhập viện, Vũ Thu Phương bên cạnh đang nhâm nhi tách trà cũng run tay mà đánh rơi xuống đất. Bọn họ không dám báo chuyện cho Vũ Thu Phong nếu không anh sẽ bỏ cả bệnh nhân của mình để chạy đến mất. Ôi ông trời nhỏ của nhà họ Vũ được nâng niu trong nhung lụa mà lớn lên, đòn roi của cha mẹ chưa bao giờ xuất hiện trong trí nhớ của cô. Mà giờ đây, ngang nhiên có một kẻ xa lạ bóp cổ cô tới ngất lịm, cha mẹ nào mà không đau xót, nuốt sao được sự tức giận. Thương thì thương thật, nhưng chuyện ra nỗi ấy cũng vì một phần Vũ Thu Thiên ham chơi, không nghe lời mẹ. Chu Hoàn chỉ đành nén nỗi đau mà dạy dỗ con trước.
Thấy Lã Lâm Phong quan tâm con gái như vậy, người làm cha mẹ cũng thấy nhẹ lòng, Vũ phu nhân nén giọt nước mắt bước ra ngoài cửa. Vũ Thu Phương đi theo bóng lưng của vợ rồi nhanh nhẹn tiến lên phía trước để bà dựa vào vai mình mà khóc.
Trong phòng bệnh, giọt nước mắt của Vũ Thu Thiên cũng nóng hổi rơi xuống mu bàn tay của Lã Lâm Phong, chạm cả vào mặt hồ tĩnh lặng nơi đáy tâm hồn của anh.
…###…
Ngày hôm nay phòng bệnh của Vũ Thu Thiên quả thật rất náo nhiệt, bố mẹ vừa đi thì anh trai liền xuất hiện. Cũng may anh là người quan tâm tới cô hơn tất thảy những chuyện khác, anh không nói một lời nào giáo huẩn chỉ hỏi han tận tình, thậm chí còn đòi xem cả bệnh án của cô. Thấy chỉ là vết thương phần mềm, tâm hồn treo lơ lửng của anh mới hạ xuống, an tâm quay trở về bệnh viện của mình.
Vũ Thu Thiên sau một hồi tiếp chuyện với Vũ Thu Phong, cái bụng nhỏ đã gầm thét kêu đói, cô nói giọng nhỏ xíu như tiếng mèo gọi Lã Lâm Phong:
– Lã Lâm Phong, em đói.
– Em muốn ăn gì, tôi ra ngoài mua cho em.
– Bánh ngọt ở cửa tiệm lần trước ấy.
Vũ Thu Thiên tiếc hùi hụi mấy chiếc bánh ngon mắt của cửa hàng kia, thật muốn ăn thêm lần nữa nên mặt dày nhờ anh đi mua. Mặc dù nơi đó có chút xa với bệnh viện nhưng Lã Lâm Phong vẫn vui vẻ đáp ứng cô. Trước khi rời đi, anh xoa đầu cô rồi nói:
– Nếu đói quá em ăn tạm bánh quy tôi để trong tủ kia nhé. Tôi sẽ cố gắng đi thật nhanh.
Vũ Thu Thiên bất ngờ bị anh xoa đầu, hai má dần tăng nhiệt độ, cô gật đầu ngoan ngoãn, nói với anh:
– Anh đi cẩn thận nha.
Lã Lâm Phong đã đi khuất hỏi tầm nhìn những Thu Thiên vẫn lưu luyến nhìn theo trong vô thức, cảm giác được nuông chiều như này thật quá đã. Cô vuốt mũi kiêu ngạo, cô chỉ là con nhóc hai mươi tuổi đầu mà có thể sai khiến tổng giám đốc của Light Up, chuyện này đáng được lưu vào sổ sách.
– Cô nương.
Một tiếng nói phá tan niềm khoan khoái trong cô, thì ra là Trần Dịch Quán. Cậu bước vào giơ túi đồ ăn lên khoe khoang:
– Xem tớ có gì cho cưng này.
Vũ Thu Thiên chẳng quan tâm đến túi đồ ăn trong tay cậu, mặt vội mếu máo:
– Cưng ơi, tớ bị người ta bắt nạt.
Trần Dịch Quán để túi lên bàn chạy lại ôm cô:
– Chội ôi, khổ thân em bé của tớ, nó là thằng nào để tớ xé xác nó ra.
– Chỉ sợ cậu chưa kịp xé đã bị hắn doạ cho chạy mất dép thôi.
Trần Dịch Quán cười phá lên, cậu quả thật chỉ dám nói mà thôi không có gan làm thật.
Hai chị em tốt vừa ăn vừa tám chuyện thế sự, chợt Vũ Thu Thiên nhớ ra một điều rất quan trọng chưa báo cho Trần Dịch Quán. Cô hắng giọng, ngồi thẳng người nghiêm túc:
– Quán Quán, tớ sắp kết hôn rồi!
Trần Dịch Quán bị câu nói của cô doạ cho giật mình, miếng ăn ở cổ bị mắc lại, ho sặc sụa. Cô đang đùa cái gì vậy chứ, người yêu còn chẳng có thì chồng ở đâu ra mà cưới. Chả lẽ là cô ăn chơi quá đà, nghĩ thế cậu liện vạch áo cô lên áp tai nghe. Vũ Thu Thiên còn phối hợp, căng phồng bụng rồi bật cười khoái chí:
– Không phải đâu. Tớ là ai chứ!
– Thế tại sao lại kết hôn vội như thế? Cưng đùa tớ đúng không?
Vũ Thu Thiên lắc đầu. Trần Dịch Quán kinh ngạc nhìn cô, chả lẽ là thật- “trời đất ơi”, cậu vỗ vỗ vào trán đầy bất lực. Cậu hít thở sâu, lấy lại bình tĩnh hỏi cô:
– Vậy thì cậu lấy ai? Anh ta có đáng tin không? Hai người gặp nhau ở đâu? Yêu nhau như thế nào? Bao giờ làm lễ cưới?
– Cưng hỏi từ từ thôi chứ. Để tớ trả lời lần lượt nhé.
Trần Dịch Quán trở lại vẻ điềm tĩnh, chăm chú lắng nghe Vũ Thu Thiên lên tiếng. Thu Thiên ưỡn ngực, giọng trịnh trọng:
– Thứ nhất, người tớ sẽ kết hôn cùng làa…là…
Vũ Thu Thiên cố tình kéo dài để tạo gay cấn, nhìn Trần Dịch Quán sốt ruột lo lắng cho cô như thế thật đáng yêu, cô muốn trêu cậu thêm chút nữa. Nhưng trò đùa chỉ vừa khởi động thì Lã Lâm Phong mở cửa cái “rầm”.
Trần Dịch Quán đơ người, nhìn Lã Lâm Phong mồ hôi lấm tấm, tay sách túi bánh ngọt cười dịu dàng với Vũ Thu Thiên. Trong đầu cậu sấm sét đánh đùng đoàng, cái tình huống này dù là trong mơ cậu cũng chưa từng nghĩ tới. Vũ Thu Thiên thật nhanh tay, nhanh mắt, làm việc quá năng suất. Trong chưa đầy nửa năm mà đã thành công rước ông lớn về nhà, thật quá cảm phục. Cậu nhất định sẽ tìm lúc thích hợp học hỏi kinh nghiệm từ cô mới được.
Lã Lâm Phong thấy Trần Dịch Quán ngồi một xó, mặt thẫn thờ liền chủ động chào cậu. Trần Dịch Quán vẫn ù ù cạc cạc chưa tim nổi vào mắt mình, cậu nhìn Vũ Thu Thiên nói:
– Là anh ta ấy hả?
Cái gật đầu của Vũ Thu Thiên đã đánh một tiếng chiêng inh tai nhức óc trong lòng cậu. Cậu lại hỏi tiếp:
– Bao giờ cưới?
Lần này là Lã Lâm Phong đáp lời cậu bằng cách chìa tấm thiệp mời ra trước mắt cậu, nghiêm túc:
– Ngày kia là đám cưới của chúng tôi. Cậu Trần đến chung vui nhé!
– …
Trần Dịch Quán rời đi trong mơ màng còn Vũ Thu Thiên chưa kịp cười sung sướng thì đã bị gương mặt xám xịt của Lã Lâm Phong doạ sợ. Anh nhìn đống đồ ăn ngổn ngang trên bàn lại nhìn sang hộp bánh mình vừa mua về.
– Em vẫn đói, để em ăn…
Hôm ấy có người tới rồi mà đêm bụng vẫn no căng…