Chương 65: Cô Là Phúc Tinh
“Ông nội đang ở đó.”
Cả bốn người trong phòng gấp rút từ công ty quay về. Đám cháy đã được xử lý rất nhanh.
Tinh Đằng và Hạ Thuỵ chạy vào trong cùng Cố Sở Tiêu xem có gì có thể giúp đỡ không.
Cố Gia Vận đến phía cổng nhà thấy có một tờ giấy, trên đó có ghi một dòng chữ “quà đáp lễ, cho việc lúc sáng.”
Sáng nay họ bí mật liên hệ cổ đông liền bị Cố Việt Bân biết được.
Hai tay Cố Gia Vận nắm chặt lại, ánh mắt đỏ lên, cậu cố gắng nén giận hít thở.
“Tên đó không phải con người mà việc như này cũng dám làm ra, ông nội mà có việc gì, con sẽ chính tay lóc da nó.”
Hắn không những ngăn chặn người đến cuộc họp, còn làm thêm chuyện này để trả đũa. Cố Sở Tiêu trầm mặt quan sát khắp nơi. Những người cứu hộ ở đây nói chỉ thiệt hại về tài sản, không có người bị thương nghiêm trọng, sẽ tìm nguyên nhân gây ra.
“Không tìm thấy người có nghĩa là cha ông ấy không sao, nhưng có khi nào hắn cho người bắt ông ấy!” Cố Sở Tiêu nhíu mày thật chặt.
Cố Gia Vận tiếp tục hít một hơi sâu lấy điện thoại gọi thử cho Mã quản gia. Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
” Ta đang ở nhà của tiểu Nhu đánh cờ.”
Nghe được giọng Cố lão vang lên vui vẻ trong điện thoại, hai người liền thở phào nhẹ nhõm. Cố Gia Vận nói với hai người bạn đừng lo, chuyện hôm nay đừng nói với ai, kêu họ quay về công ty Vận Niên làm việc bình thường như đã bàn trước. Còn việc này là việc nhà họ Cố.
Hạ Thuỵ lần đầu thấy tiểu Cố như vậy, cậu là người trượng nghĩa thật sự muốn giúp bạn mình một tay lắm, nhưng lực bất tòng tâm. Tinh Đằng cũng hiểu, bọn họ không đủ năng lực sợ giúp không được tới đâu ngược lại làm hỏng chuyện thì gây to.
[…]
Cố Gia Vận lái xe, cậu không đến ngay biệt thự của Lục Mạn Nhu mà cứ lái đi vòng vòng. Một lúc sau cậu nhận một cuộc gọi cậu nhấn bật loa ngoài trong xe.
“Thiếu gia, đã chuẩn bị xong.”
Cố Gia Vận vừa lái đến ngã tư lớn phía trước vừa ra lệnh.
“Chặn bọn theo đuôi lại. Đánh lạc hướng chúng đi.”
Người phía kia liền đáp: “Vâng!”
Cố Gia Vận tăng tốc rẽ phải chạy thật nhanh. Một chiếc xe đen tương tự kể cả biển số cùng con đường liền xuất hiện sau đó, đến khi chiếc xe theo đuổi rẽ sang thì chỉ thấy xe trước mặt di chuyển chầm chậm về hướng khác.
“Báo cáo cắt đuôi thành công.”
Sau đó Cố Gia Vận ngắt kết nối di chuyển về hướng biệt thự.
Cố Sở Tiêu nhìn hết toàn bộ sự việc hỏi cháu mình: “Con biết chúng ta bị theo dõi từ khi nào?”
Cậu liền đáp: “Từ lúc ra khỏi công ty.”
Cố Sở Tiêu gật đầu, anh ta là quá sơ xuất đi, cũng may là có đứa cháu còn tỉnh táo.
Cố Gia Vận vừa về đến biệt thự liền lập tức chạy vào bên trong. Không thấy người đâu cậu chạy nhanh ra phía sau hậu viện.
Từ xa đã nghe tiếng cười giòn tan của ông nội. Cố Gia Vận nhìn chăm chú ông mình, so với lúc nhỏ tóc người đã bạc trắng theo năm tháng, dáng ngồi tuy tuổi cao nhưng vẫn rất có phong thái. Người tuy nhìn thấy cậu liền săm soi kiếm chuyện quát mắng, nhưng khi cậu muốn gì chỉ cần lên tiếng ông ấy liền đáp ứng.
Cậu đi lại chổ ông mình đang ngồi đánh cờ, quỳ xuống ôm lấy chân người.
“Ông nội.”
Cố Lão không hiểu chuyện gì, chỉ thấy một đứa cháu mặt mũi lắm lem đang ôm chân mình, một thằng con trai vốn dĩ giờ này phải ở công ty xử lý công việc mà cũng đang đứng đó nhìn ông.
“Nói xem tóm lại đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Sở Tiêu định lên tiếng thuật lại mọi việc thì nghe Cố Gia Vận hỏi Cố lão:
“Con là đứa cháu vô dụng lắm đúng không ông?”
Cố Lão không khách sáo gật đầu, sau đó lại lắc đầu:
“Nói vô dụng thì không đúng, cháu trai Cố gia ta làm sao vô dụng được cơ chứ.”
Thằng nhóc này chắc chắn bị trúng tà rồi, hôm nay nó lại ngoan ngoãn lạ thường.
Cố Gia Vận hơi mỉm cười, rồi nét mặt trở nên nghiêm nghị như chuẩn bị trịnh trọng tuyên bố điều gì đó.
“Thật xin lỗi ông nội, từ đây về sau sẽ không làm ông muộn phiền nữa.”
Cố Lão nhường mày nhìn Cố Sở Tiêu và Lục Mạn Nhu cầu cứu. Cháu ông hôm nay uống lộn thuốc rồi.
Không ngờ hết thằng cháu rồi tới thằng con út trước giờ ông tưởng là nó mạnh mẽ lắm, có thể một tay chóng trời. Vậy mà hôm nay mắt cũng đỏ hoe đi đến dành ôm ông với đứa cháu.
Đến khi hai đứa đó ôm đã thì mới bình tĩnh kể lại mọi việc.
“Cũng may hôm nay Nhu Nhu đến đón ông đi, vì con bé nói mới tìm được mấy món ngon lạ miệng từ thành phố B về.”
Cố Gia Vận lúc này cũng nhìn sang Lục Mạn Nhu. Cậu biết cô mấy hôm nay là đi đâu, làm gì, nhưng Nhu Nhu nhà cậu không muốn nói, cậu sẽ không hỏi. Trùng hợp lại đến đón ông nội ngay lúc nguy hiểm, cô đúng là phúc tinh của cậu mà.
Lục Mạn Nhu cũng là lần đầu tiên thấy Cố Gia Vận bộc phát cảm xúc như vậy. Khi cậu nhìn sang cô, Lục Mạn Nhu không biết nói gì, chỉ cười trấn an người thôi.
Cố Sở Tiêu không phải chỉ có một căn nhà lần này anh sẽ cho canh phòng nghiêm ngặt hơn, nhưng Lục Mạn Nhu lại nói tạm thời anh và ông nội nên ở một nơi khác tránh bọn họ theo dõi hành tung gây bất lợi như hôm nay. Cô kiến nghị ở căn hộ của mình gần Lục thị. Như vậy cô cũng tiện đế hỏi thăm chăm sóc ông thời điểm này.
Lúc đầu Cố Sở Tiêu là sợ làm phiền cô cháu dâu mới nói tiếp xúc không lâu, nhưng vị Cố lão gia nào đó rất thích ăn nhờ ở đậu nên anh đành phải thuận theo ý ông ấy thôi.
[…]
Tối đó Lục Mạn Nhu khó ngủ, nửa đêm tỉnh giấc quay sang thấy người bên cạnh đi đâu mất. Sờ thử giường không có hơi ấm, có nghĩa là đợi cô vừa ngủ liền rơi đi.
Lục Mạn Nhu thấy khát khô cổ họng cô ngồi dậy đi xuống tìm nước ấm uống, vừa đi tới cầu thang thì thấy một bóng người đang ngồi hình như là còn hút thuốc.
Cố Gia Vận trước giờ trước mặt cô không hề hút thuốc, cũng rất ghét rượu. Nay lại thấy một ly rượu để trên bàn trước mặt.
Cô biết lần này cậu trải qua quá nhiều cú sốc khiến một chàng thanh niên trẻ tuổi phải ép mình trưởng thành hơn. Nhưng đây có thể gọi là số phận, thứ trách nhiệm cậu phải mang trên người đó là gánh vác cả gia tộc.
Cậu nghe tiếng động quay lại phát hiện Lục Mạn Nhu đang im lặng đứng nhìn mình. Cố Gia Vận có chút giật mình. Sau đó cậu vội dụi điếu thuốc trong tay đi, muốn đi vào toilet tắm sạch mùi trên cơ thể. Cậu sợ mùi khói thuốc và rượu sẽ ảnh hưởng cô và con.
Lục Mạn Nhu biết cậu sắp làm gì liền đi tới giữ lấy tay người.
“Được rồi, em chịu được, ngồi xuống em muốn ôm anh một tí.” Cô nói xong không đợi người lên tiếng liền ôm lấy.
Cố Gia Vận cứ thế cứng đờ người tới hơi thở cũng không dám thở mạnh.
Màn đêm dài thời gian cứ trôi không biết bao lâu cậu mới thì thầm:
“Nhu Nhu à! Thật sự anh chỉ muốn bình yên sống bên cạnh em, không muốn nhảy vào tranh giành thứ gì. Nhưng mà anh còn rất nhiều người phải bảo vệ, nếu không giành sẽ không có thứ để bảo vệ họ. Nếu một ngày nào đó anh bị ép vào đường cùng, phải làm ra những việc xấu xa, tới chính bản thân mình cũng không thích, thì em có tha thứ cho anh không?”
Cậu thật sự rất phẫn nộ, cậu sợ mình sẽ làm ra nhiều điều tiêu cực để đấu lại với tên khốn kiếp kia. Nhưng cậu còn Nhu Nhu và đứa con chưa chào đời không thể đi sai bước nào.
Lục Mạn Nhu kéo mặt ai đó, mắt cô nhìn thẳng vào người trước mặt mà nói từng câu: “Cố Gia Vận em nói anh nghe, anh có làm bất cứ việc gì em cũng không để tâm, thứ duy nhất em để tâm là an toàn của anh. Nếu anh làm việc gì đó theo cảm tính mà không suy nghĩ để nguy hiểm đến bản thân, Lục Mạn Nhu này sẽ bỏ mặt anh. Nghe rõ chưa?”
Cố Gia Vận gật gật đầu. Cô liền kéo cằm cậu đến gần từ từ hôn lên cằm, rồi đến môi. Sau đó đẩy người ngã ra sô pha.
Một lúc sau người nằm dưới lên án: “Nhu Nhu em thật bạo lực.”
Lục Mạn Nhu cô là đang hi sinh giúp người thư giản giảm áp lực có biết không! Vậy mà tên tiểu bạch nhà cô lại phàn nàn, cô liền ngại quá hoá giận quát:
“Câm miệng!”