Chương 31: Khó nghĩ
“Cô Triệu nghe em nói đã.” – Thấy cô có ý phớt lờ nên Quân Hạo mới đứng ra chặn đường.
Triệu Yên liếc anh ta một cái rồi lách qua, nếu như anh ta dám kéo cô lại cô thề cô sẽ đấm anh ta!
“Cậu có bị ngốc không? Cô ta không xứng đáng cho cậu làm thế đâu!”
“Cậu cút!”
Triệu Yên nghe tiếng dằng co nam nữ ở phía sau, ngoảnh lại nhìn liền gặp được người quen.
Thược Dược kéo tay Quân Hạo nhưng bị anh vung ra. Cô ta quay phắc qua nhìn cô bằng đôi mắt oán hận, lớn giọng nói: “Tại sao chứ, tại sao cậu lại thích cái thứ dơ bẩn này?”
Không nói tới cô thì thôi, nói tới Triệu Yên mà cô còn ngồi yên thì cô không phải là Triệu Yên rồi.
Cô sải bước đi tới trước mặt hai người họ, nheo mắt nhìn Thược Dược. Hoá ra cô bạn nói bóng nói gió điều không hay về cô cho Quân Hạo nghe chính là cô ta.
“Cô gọi ai là cái thứ dơ bẩn đấy?” – Triệu Yên lạnh giọng hỏi.
Thược Dược cũng không vừa, cô mở to mắt trừng Triệu Yên rồi gào lên: “Nói mày đó, con nhỏ dơ bẩn. Mày là thứ không ra gì, chỉ giỏi đóng kịch trước mặt đàn ông thôi.”
“Cậu im lặng cho tôi, ai cho phép cậu nói Triệu Yên như vậy?” – Quân Hạo đứng ra bênh vực cô.
Thấy anh gắt gỏng với mình, cô ta ứa nước mắt lòng oán hận đối với Triệu Yên ngày một nặng nề hơn.
“Tôi nói có gì sai sao? Cô ta ngủ với cha dượng của mình, vì tiền cô ta sẵn sàng dạng chân cho bất kỳ người đàn ông nào chơi. Thứ đó rẻ tiền, đáng khinh bỉ, cậu tiếc cái gì chứ…”
… Chát…
Một cái tát giáng lên má phải của Thược Dược, không phải Quân Hạo mà chính là Triệu Yên.
Thược Dược ôm gò má của mình, không ngờ rằng mình sẽ bị đánh.
“Cô dám đánh tôi?”
“Dù sao cũng là chị kế của cô, cha cô không biết dạy cô thì để tôi dạy cô nhé?”
“Mày nghĩ mày là ai hả?” – Thược Dược gào lên với cô.
Triệu Yên khoanh tay trước ngực cười khẩy, cô nói: “Là chị kế của mày chứ ai? Thược Dược cha của mày dạy mày hạ bệ người khác để nâng tầm của bản thân mình lên à? Tao thấy cha con của mày khá giống nhau đấy, bỉ ổi, vô liêm sỉ như nhau.”
“Mày…”
“Cha mày nói với mày là ông ta chơi được tao à? Hay mày bắt được thằng nào đè tao?” – Trái ngược với sự giận dữ của Thược Dược, cô lại bình tĩnh nhã ra từng chữ.
Từng câu từng chữ lạnh lùng, như muốn xuyên qua nội tâm của người khác một dao đâm thẳng.
“Vậy cha của mày có nói cho mày nghe là ai đã tát ông ta không? Là ai đã đấm cho ông ta nâu mắt? Mày có vẻ thích thú khi có người cha biến thái như thế nhỉ? Còn tao thì không đâu Thược Dược. Sở dĩ tao không kiện ông ta tội quấy rối chỉ vì mẹ tao thôi, chứ cỡ như cha mày khéo tao quậy cho ổng đi tù đấy. Lúc đó mày sẽ hạnh diện vì có người cha ở tù chứ nhỉ?”
“Triệu Yên mày tưởng mạnh mồm như vậy là người khác sẽ tin mày trong sạch sao? Nếu mày không ngủ với cha tao thì tiền mày đi học, sinh hoạt phí mày lấy đâu ra vậy? Thứ dơ bẩn như mày cho dù có bao biện thế nào cũng là thứ dơ bẩn thôi, Triệu Yên.” – Cô ta phản pháo.
Khiến cho Triệu Yên bật cười, phản pháo rất hay.
“Đừng nghĩ ông ta dùng tiền mua được mày rồi cũng sẽ mua được tao. Ông ta đã ăn được mày chưa nhỉ, thứ khốn nạn như ông ta có chừa con gái ruột của mình ra không ta?”
“Mày… Mày nói bậy bạ cái gì đó?”
“Không nói nữa, chán rồi. Tóm lại nếu mày còn dám đơm đặt điều về tao, để tao mà biết được thì đừng có trách. Triệu Yên tao cảnh cáo mày đấy, tao chưa ngán đứa nào đâu!”
Nói xong Triệu Yên rời đi, cô không hơi sức cãi nhau với loại người đó. Đánh Thược Dược một bạt tay, dạy cho cô ta một bài học cũng hả dạ cô rồi…
Còn Thược Dược ôm cục tức, cô nhìn sang Quân Hạo cuối cùng chỉ nhận lại ánh mắt lạnh nhạt của anh rồi anh cũng rời đi.
Tại sao chứ, cô có điểm gì không bằng con nhỏ Triệu Yên đó?
*
Buổi chiều tối Lục Dương trở về nhà với tấm thân mệt mỏi, cả ngày hôm nay nhiều việc, ép hắn không còn hơi sức.
Hắn bước vào nhà, mùi thơm thức ăn bay thẳng vào khoang mũi. Triệu Yên vào bếp à?
Lục Dương sải bước đi tới căn bếp nhỏ, nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ đang loay hoay bận rộn chuẩn bị thức ăn. Sự mệt mỏi, ủ dột của hắn tan biến mất từ khi nào mà thay vào đó là đôi mắt cong lên thích thú nhìn vào Triệu Yên.
“Anh thích nhìn lén người khác nhỉ?” – Triệu Yên không hề quay đầu nhưng thừa biết hắn ở phía sau.
Nghe vậy hắn phì cười, nhấc chân đi tới bên cạnh cô. Rồi hắn vòng tay ôm lấy eo cô, dựa trên vai cô với tư thế đầy tình tứ.
“Nấu món gì thế?”
“Một ít canh bò hầm, anh nếm thử xem.”
Triệu Yên đưa thìa canh ra phía sau, hắn ngoan ngoãn nếm thử sau đó đưa ra lời bình phẩm: “Khá ngon nhưng… Không bằng em.”
“Xời, món này làm sao mà ngon bằng em. Anh so sánh khập khiễng quá đấy!”
“Ừ nhỉ.”
Triệu Yên nhận được sự đồng tình của hắn bỗng cười rộ lên. Lục Dương cũng buông lỏng chính mình, hắn đặt một nụ hôn lên gáy của người phụ nữ rồi chạy dọc theo đầu vai xuống dưới.
Cô cười khúc khích vì bị nhột, rồi đẩy hắn ra: “Nào Lục Dương anh đi tắm đã, xong rồi xuống ăn cơm.”
“Ưu tiên ăn món ngon hơn trước.”
Hắn xoay người cô lại muốn hôn môi rồi bị cô thẳng thừ đẩy ra. Cô chê bai: “Anh khỏe quá đấy, mới có mấy tiếng lại lên cơn à? Thôi đi tắm đi, chúng ta ăn cơm rồi nói chút chuyện.”
“Chuyện gì?” – Ngay lập tức đôi mắt hắn nhìn cô đầy cảnh giác.
Thấy hắn căng thẳng cô mới cười để xoa dịu, rồi lôi kéo cổ áo của hắn: “Nhanh đi tắm đi, tắm lâu là em ăn hết nồi không chừa anh đâu đấy.”
Biết Triệu Yên có chuyện gì đó, hắn cũng đành nhanh đi tắm rồi quay lại.
Bữa cơm của hai người rất yên bình, thấy cô không nói năn gì hắn mới chủ động hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Ăn xong rồi nói.”
Lục Dương: “…”
Hắn lại phải chờ, tâm trạng của hắn giống như người có tội đang chờ nhận lệnh từ tòa phán quyết. Sau cơm nước cô không vội, hắn lại càng nóng ruột.
Cuối cùng Lục Dương ra ngoài ban công đốt thuốc, những lúc tâm trạng hắn không ổn định hắn thường rơi vào tình trạng này.
Đang rít thuốc lá bỗng có vòng tay ấm ôm lấy hắn từ phía sau, là Triệu Yên.
“Kể cho anh nghe chuyện này, lúc sáng bà nội tới tìm em.”
Bàn tay đang xoa xoa nắm tay bé nhỏ của cô bỗng hơi ngừng lại, hắn mím môi nhất thời quên phản ứng.
“Bà ấy đưa cho em rất nhiều giấy tờ giả. Anh vào đây em lấy cho anh xem.”
Lục Dương dập tắt thuốc theo cô đi vào trong nhà, Triệu Yên lôi ra xấp giấy tờ sau đó kể cho hắn nghe những gì mà bà nội đã nói với cô.
Cô có lén quan sát sắc mặt của hắn, không nhìn ra biểu hiện gì đặc biệt. Cô không biết hắn có muốn kết hôn hay không nữa, chắc hắn cũng đang cảm thấy quá đường đột.
“Bây giờ kết hôn quá sớm anh nhỉ?”
Nghe xong Lục Dương nâng mi mắt nhìn cô.
Triệu Yên lại nói: “Em thì khó tính, chẳng ra làm sao cả. Đôi khi hay ngủ muộn, thường xuyên ăn hàng quán bên ngoài. Suy cho cùng vẫn chưa thích hợp kết hôn, nhỉ?”
Cô biết tình khí mình hơi xấu, không đảm đang, cũng không biết cách lấy lòng người khác. Lục Dương sẽ cưới một cô vợ như vậy sao?
Hắn lựa chọn im lặng, cô thật sự không đoán được ý của hắn.
“Này, sao anh chẳng nói gì cả?”
“Nếu em cảm thấy bây giờ kết hôn là quá vội vàng quá sớm vậy cứ từ từ cân nhắc. Còn lại những thứ khác, không có vấn đề gì, tôi không để ý.”
Lục Dương không biết nữa, hắn có một chút thất vọng. Năm năm trời hắn đã ấp ủ một tương lai xa với Triệu Yên, nhưng nếu hắn ép cô hắn tự nhiên lại không có cách nào mở miệng được.
Cô có nhiều lựa chọn, cô vẫn còn đang phân vân hắn hiểu.
“Ý anh là sao?” – Cô lại nghe không hiểu hắn rồi.
“Nếu em không muốn kết hôn… Cũng không sao.”
Hắn nói xong đồng thời cũng đứng lên, lại tiếp tục ra ban công châm một điếu thuốc. Triệu Yên cảm thấy khó hiểu, hắn bảo cô cân nhắc việc kết hôn, còn lại hắn không để ý.
Còn lại đó của hắn bao gồm tính dở dở ương ương của cô? Và chuyện cô chưa sẵn sàng là một người vợ?
Cô vò đầu bức tóc, lại không cùng tần số để nói chuyện với hắn rồi!