Chương 72: Hoàng đường, dấu vết này là của 6 năm trước !
…..
Không nhắc về bệnh tình nữa, bác sĩ Trần hôm nay cũng đặc biệt muốn ngồi lại trò chuyện với Bleu thêm một chút nữa.
Chủ đề của cuộc trò chuyện giữa ông và cậu nhóc rất bình thường, không gì khác so với cuộc sống hàng ngày. Bác sĩ lấy giấy vẽ những địa điểm phong cảnh đẹp và có những con người thú vị, sau đó liền tặng cho Bleu, hi vọng ngày nào đó cu cậu chữa lành bệnh xong hãy đến đó ngắm nhìn cùng với Mục Bạch. Tất nhiên, sau thảm họa vừa qua thì nơi đó còn tồn tại hay không thì ông chẳng rõ. Ông ta cũng muốn tương lai sẽ được nghe câu chuyện từ Bleu, hi vọng Bleu kể lại cái hành trình của bản thân cậu ở những địa điểm đấy.
Sau đó thì hai người bàn về thức ăn yêu thích của Bleu cùng với những câu chuyện khiến cậu cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Trong suốt cuộc trò chuyện duyên dáng của một ông lão gần 60 tuổi và một cậu nhóc mới 11 tuổi này, Mục Bạch vẫn như cũ nằm im lặng ngoan ngoãn ngủ o o trên đùi của Bleu, có vẻ nơi này là chỗ lý tưởng cho giấc ngủ chiều của nó.
Nhìn gương mặt chút chít thỏa mãn của Mục Bạch, đúng là một bộ dáng vẻ hoàng thượng đang phê pha ngon giấc, các khanh đừng phiền trẫm.
Ánh mắt của vị chủ nhiệm khoa hô hấp của bệnh viện trung ương Nelson hiếm khi nhìn Mục Bạch ở cự ly gần như vậy.
Làm sao càng nhìn lại càng có chút quen thuộc.
Nhưng nghiêm túc suy nghĩ thì cũng là chuyện trôi qua hơn 6 năm rồi, đây không thể nào…
“Cháu tốt số đấy. Nó là giống mèo quý tộc Angora, rất được sủng ái trong triều đình hoàng gia, thường thường ở vương quốc này cũng chỉ có các tầng lớp hoàng gia mới nuôi nó. Khả năng là sau đại thảm họa kia, chú mèo con tinh nghịch này bị lạc, rời xa vòng tay mẹ rồi”. Bác sĩ Trần nói.
“Giống mèo quý tộc Angora ạ ? ”. Bleu tỏ ra ngạc nhiên, miệng ngoác to đùng.
“Bảo làm sao cháu cứ thấy Mục Bạch tuy tính là trẻ sơ sinh hơn một tháng tuổi thôi nhưng ban đầu vừa gặp ở cổng đằng căn hộ đường Hoa Loa Kèn thì anh Orion liền bảo nó có mùi đối nghịch với cháu”.
“Mùi đối nghịch với cháu?”. Bác sĩ Trần có vẻ mơ hồ lặp lại câu Bleu vừa nói.
“À…”, Cậu nhóc gãi đầu xấu hổ, vừa cười vừa nói: “Lúc đó trên người nó dơ bẩn lắm, có lẽ do nhiều ngày bị bỏ đói và dính phải bùn sình cho nên vừa hôi vừa dơ, gầy trơ xương, lông không nhiều, mà có thì đều là ngả thành màu xám tối. Nhưng anh Orion lại bảo rằng anh ta ngửi được trên người của Mục Bạch có mùi vị giàu sang, thì ra bây giờ ngài nói nên cháu mới biết đó là khí chất quý tộc, hì hì”.
Nói xong, ánh mắt cu cậu càng lộ ra sự phấn khích hớn hở, liên tục soi chằm chằm quan sát vào người Mục Bạch.
Thì ra nhà mi thực sự là hoàng thượng ! ! !
Con ngươi vui vẻ của cậu bé đồng thời cũng để cho bác sĩ Trần nở ra nụ cười, đây là số ít lần ông cảm nhận được thì ra thế gian này vẫn còn một chút lương tâm, Chúa vẫn là dành tặng cho cậu bé bất hạnh một chút ánh nắng ấm áp đến sưởi ấm.
“Ngọc trong đất thì vẫn là ngọc. Sen trong bùn thì cũng chẳng hôi tanh mùi bùn”. Bất tri bất giác, Bleu nói ra một câu có vẻ rất ông cụ non.
“Đây cũng là cậu Orion kia dạy cho cháu?”. Bác sĩ Trần hỏi thăm.
“Vâng ạ”. Cậu nhóc lại cười, ông cụ non lần nữa biến hình về vẻ thiếu niên tinh nghịch.
Bác sĩ Trần không nói thêm nữa.
Anh chàng Orion kia quả nhiên cũng thú vị không kém đứa trẻ này. Thật đáo để.
Một lát sau, đang sắp sửa chuẩn bị đi về, bác sĩ Trần vô tình chứng kiến Bleu cứ thể buông lỏng vuốt ve bộ lông kem sữa mềm mại của Mục Bạch trong lúc nó ngủ và rồi ông bỗng nhiên phát hiện điều gì đó, hai con ngươi tức thì nheo lại, lông mày thì nhếch lên, thậm chí là có cảm giác bị giật mình, hai vai ông càng biểu hiện sự run rẩy bần bật.
Không thể nào !!
Không thể nào !!
“Khoan đã, Mục Bạch này…, Bleu à, Mục Bạch có vết khâu dài bằng ngón út của người trưởng thành ở bên hông bụng đúng không?”. Bác sĩ Trần không tự chủ được đưa tay ra và vuốt nhẹ lên lưng của mèo con.
Trông thái độ của ông thì Bleu có hơi ngạc nhiên, ban đầu cậu định phản ứng hất tay bác sĩ ra như một thói quen bảo vệ Mục Bạch, nhưng rất nhanh lại nghi hoặc hỏi: “Đúng ạ, nhưng bộ lông của nó bây giờ đã hoàn toàn che đi, bác nhìn thấy sao?”.
Sau khi sờ vào vết khâu sẹo xong, bác sĩ Trần càng sửng sốt hơn nữa, ông ta vội vàng hỏi tiếp, âm giọng cũng vì gấp gáp muốn biết mà tăng quãng âm lên mấy phần: “Bên tai phải nó cũng có một vết sẹo nhỏ khoảng đốt ngón tay, là vết thương do bị bỏng”.
Lần này chính xác là tới lượt Bleu có cảm giác căng cứng cơ thể. Một nửa vui, một nửa buồn, rất rụt rè hỏi: “Bác biết Mục Bạch trước đó ạ?”.
“Sự trùng hợp này không thể tin được. Nhưng vết thương trùng khớp giống nhau là bằng chứng không biết nói dối. Bác từng biết có một con mèo Angora quý tộc y hệt Mục Bạch, ngoại hình rất giống, thậm chí là vết thương kia…kì thật sáu năm trước, chính bác là người khâu lại cho nó. Khi đó nó cũng tầm tầm 3 đến 4 tháng tuổi giống như bây giờ nè”.
Hết lần này đến lần khác sự kinh ngạc càng trở nên lớn hơn, nhưng Bleu rất nhanh tìm được một điểm mấu chốt ở bên trong , “Bác nói đó là chuyện đã xảy ra sáu năm. Vậy thì thật kì lạ, mèo con sáu năm vẫn không phát triển hay trưởng thành ạ, vẫn thuộc độ tuổi sơ sinh như vậy?”.
Điểm này ngược lại là một luận điểm sắc bén để không thể chối cãi nhằm bác bỏ đi sự trùng hợp kia.
“Đúng thế, nhưng chính vì thế khiến ta càng kinh hãi. Vết khâu đó có một chút méo mó do khi đó ta bị…trượt tay. Cháu nhìn đi, vết khâu hướng ra bên trái, hơi lệch một tí, không thể nào ta nhầm lẫn được, đó chính là vết tích khâu lỗi của ta. Ngày hôm đó tuyệt đối ta không bao giờ nhầm lẫn”. Bác sĩ Trần lúc này người đã nhanh đổ mồ hôi dù nhiệt độ trong phòng là khá lạnh.
“Bác nhớ, nó tên là Tom. Là mèo của Hầu Tước (conde) Tasin Jasper. Khi đó ông ta đã tìm đến bác trong một buổi tối mưa tầm tã ở quốc đô Hamton và yêu cầu ta phải cứu lấy tính mạng của nó”.
Bất quá, đó là câu chuyện của 6 năm trước.
Không có khả năng một con mèo lại y như cũ không phát triển trong vòng 6 năm qua được, dù là ngoại hình hay tính cách.
Cứ coi như trên đời này có một loại đột biến gen không phát triển ngoại hình đi, nhưng tính cách của Mục Bạch cũng rất rõ ràng là trẻ con vừa qua độ tuổi sơ sinh một chút, và nó cũng hoàn toàn không giống một chú mèo vô tri bị thiểu năng trí tuệ.
Không khí trong gian phòng nhanh chóng có gì đó không ổn.
Bleu thực sự đang rất quyết liệt chống trả lời nhận định của bác sĩ Trần. Đây cũng là một biểu hiện hiếm thấy của cậu, có lẽ nó xuất phát từ ý muốn hi vọng Mục Bạch không thực sự tìm thấy chủ cũ đi.
Ở trên mức độ nào đó, dù cho một đứa trẻ thì cũng sẽ có sự ích kỷ riêng của mình.
Tốt bụng hay lương thiện lại không đồng nghĩa với thánh nhân, không phải mọi việc mọi thời khắc mình quyết định đều là dựa trên khái niệm đúng đắn lẽ thường. Cậu nhóc phi thường không nguyện ý để Mục Bạch ra đi.
Bất quá, giả sử nếu thật là có chuyện hoang đường như bác sĩ Trần nói xảy ra, vậy thì người kia đúng là Hầu Tước. Hầu Tước thì tức là đang nhắc đến phạm trù Hoàng tộc rồi.
Ở vương quốc này, Hoàng gia…đó là một tầng lớp không thể nào mà người như Bleu có thể ngẩng đầu lên ngước nhìn nổi.
Bác sĩ Trần một lúc sau mới cố gắng trấn định trở lại, ông nhận ra mình đã làm cậu bé hoảng sợ rồi.
“Xin lỗi cháu, có thể là bác stress quá nên lú lẫn nhớ nhầm đấy. Đúng như cháu nói, quá vô lý phải không. Khụ khụ, Bleu à, cháu cũng đừng lo lắng quá mà sinh bệnh nhé. Bây giờ bác phải về đây, cháu hãy nhớ lời khuyên mà chăm sóc sức khỏe bản thân cho thật tốt, mỗi ngày thì cô Mie sẽ đến kiểm tra tình trạng cháu một lần”.
Bleu như cũ mang một vẻ mặt thất thần nhưng vẫn cúi đầu chào vị bác sĩ chủ nhiệm này, tiễn ông ra khỏi cổng.
Mãi đến khi cánh cửa sắp đóng lại, bác sĩ Trần mới kê chân vào, ông khẽ thở dài, nói thêm một câu nữa: “Bleu, bác nói này. Sau này khi vô tình lắng nghe thấy những thứ gì có chữ Zodiac xuất hiện, tuyệt đối tránh xa chỗ đó nhé”.
…….
Vừa về đến bệnh viện, bác sĩ Trần không có tâm trạng làm gì thêm mà lập tức vùi đầu vào văn phòng cá nhân, lục tung khắp nơi tìm kiếm lại một bài báo cũ mình từng đọc.
Cũng đã mấy năm rồi, có quá nhiều chuyện khiến ông không nhớ rõ.
Ông có thói quen đọc báo, những tờ báo có nội dung quan trọng ông đều sẽ cất đi lưu trữ lại.
Không mất bao lâu tìm kiếm, bác sĩ Trần rốt cục cầm lên tờ báo Thời Đại có ngày tháng năm phát hành diễn ra vào hai năm trước, cũng là thời điểm trước khi thảm họa 23 tháng 04 diễn ra. Nội dung tiêu đề trên: “Hầu tước Tasin Jasper mất tích. Nghi ngờ ông có liên quan đến một nghi thức tà ác và quỷ dị nên bị các giáo hội thủ tiêu. Cục Tình Báo và Cục An Ninh vào cuộc”.
“…”
“Ông ta…chết rồi sao?”. Bác sĩ Trần nổi cả da gà, từng tia ớn lạnh cùng với ký ức kinh hoàng 6 năm trước cứ thế ùa về trong thùy não của ông.
=====
Tấu chương xong !!
=====..