Chương 71: Suy hô hấp mãn tính và tập hồ sơ CRDS-Bl
……
….
“Hít sâu vào và giữ ở đó, cố gắng nín thở lâu nhất có thể”.
Chưa đầy 10 giây, sắc mặt cậu nhóc đã chuyển sang màu tái nhợt, vội vàng lắc đầu, hai bàn tay nhỏ run run lạnh ngắt cố gắng nắm lấy cánh tay vị bác sĩ lớn tuổi.
“Thở ra, thở nhẹ nhàng ra”.
“Được rồi, giỏi lắm”.
“Lần này tình trạng tốt hơn lần trước 2 giây”.
Đương nhiên, so với một đứa trẻ cùng lứa tuổi nín thở được từ 25 đến 40 giây thì con số này của Bleu vẫn thật là đáng báo động.
….
Đợi cho đường nét trên khuôn mặt cậu nhóc phục hồi lại khí sắc ban đầu, trở nên bình tĩnh hơn, bác sĩ Trần mới xắn tay áo để lắp máy đo huyết áp cho cậu, đồng thời ông ta cũng đeo ống stethoscope kiểm tra nghe xem nhịp tim cùng âm thanh hô hấp.
“Thoải mái thả lỏng, cứ thở đều như bình thường đi. Mọi chuyện không sao nữa rồi”.
“Cháu cảm thấy tình trạng mình thế nào?”. Ông hỏi với vẻ dịu dàng thường có của một người làm nghề lương y.
Bleu rất lễ phép nói: “Cháu ổn, bác sĩ. Có lẽ không có gì đáng lo lắng”.
“Sức khỏe Mục Bạch thì thế nào?”.
“Cũng ổn luôn ạ”. Bleu nhìn con mèo lông sữa một cái, bế đến bên cạnh vuốt vuốt cằm xoa xoa đầu, nó liền ngoan ngoãn thu mình nằm gọn trên đùi cậu nhóc.
“Rất tốt, có vẻ chúng ta đã không lo lắng đến vấn đề nhiễm trùng đường hô hấp nữa rồi. Cháu hoàn toàn có thể chơi đùa với thú cưng”, Bác sĩ Trần gật đầu và rút ra một tấm bảng ghi chú.
“Bây giờ chúng ta sẽ hỏi những câu chi tiết hơn một chút. Tình trạng thở của cháu trong lúc nghỉ ngơi và khi hoạt động thì như thế nào? Ví dụ bình thường ngồi không nghỉ ngơi đọc sách và lúc đi bộ leo cầu thang, chạy ở công viên chẳng hạn. Những triệu chứng này có thể chỉ ra tình trạng phổi của cháu có đang gặp khó khăn trong việc lấy đủ oxy cung cấp cho cơ thể hay không”.
Bleu dừng lại một chốc, nghĩ về câu hỏi rồi nói: “Khi vận động mạnh thì cháu hơi khó thở một chút, nhưng khi nằm đọc sách hoặc chơi với Mục Bạch thì không”.
“Ừm, cháu nhớ phải kiểm soát những lần vận động mạnh hay quá nhiều của mình. Kế đến, cháu có hay cảm thấy đau ở ngực không? Đặc biệt là khi hít thở sâu? Nó có thể là dấu hiệu của viêm phổi hoặc tổn thương ở mô phổi?” Bác sĩ tiếp tục hỏi.
“Dạ…không, thưa bác sĩ”. Bleu trả lời với vẻ mặt an tâm.
Vị bác sĩ có nốt ruồi ở giữa trán bỗng nheo mắt lại, để trống và không ghi chú chỗ này. Ông ta khẽ hoài nghi hỏi: “Thật?”.
“Vâng ạ”. Bleu không cúi đầu, chỉ là hơi dè dặt đáp.
“Đó là tin tốt nếu nó là thật đấy”. Ông ta cảm thán rồi lại hỏi tiếp: “Trong những ngày qua, cháu có ho không? Nếu có, có thấy khó chịu sau khi ho không?”
Lần này thì Bleu do dự mãi, cuối cùng cũng gật đầu, “Cháu ho không quá nhiều như tuần trước, nhưng có. Mà đúng là mỗi lần ho, cảm thấy siêu khó chịu ạ”.
Ho có thể là cách cơ thể người đang cố gắng đẩy các chất độc ra khỏi phổi. Một bệnh nhân suy hô hấp thì chắc chắn sẽ phải thường xuyên ho.
Bác sĩ Trần chìm vào suy nghĩ, sau đó hỏi: “Có bất kỳ dấu hiệu nào khác không bình thường, như da xanh xao, mất khả năng tập trung, hoặc mệt mỏi quá mức không?”
“Cháu không có những triệu chứng đó ạ”. Bleu rất nhanh lắc đầu phủ định.
“Vậy còn khó chịu ở họng, hoặc giọng nói khàn, cậu có cảm thấy không?”. Bác sĩ Trần tiếp tục hỏi.
“Dạ cũng không thưa bác sĩ”. Bleu mạch lạc trả lời.
Bụp một cái.
Không tiếp tục hỏi thăm, thay vào đó thì bác sĩ Trần đột nhiên đóng cuốn sổ ghi chép lại, hít một hơi sâu rồi nhìn ra xung quanh một vòng, trông có chút tản mạn.
Chốc lát sau, ông ấy mới quay lại chăm chú quan sát đứa trẻ trước mặt.
“Cháu đang nói dối phải không. Sĩ quan Hucho Mori nói rằng, tối nay cháu xin phép đi ra ngoài xem diễn xiếc ? Bởi vì lo sợ nếu bị ta phát hiện chứng bệnh không cải thiện nhiều nên nói dối?”.
Khóe miệng Bleu co giật mấy cái, vội vàng cúi thấp đầu xuống. Nhìn thôi cũng biết là hành động nhận lỗi sai về mình rồi.
Không có cách nào để cậu có thể qua mặt được một vị bác sĩ dày dặn kinh nghiệm như vậy. Dù cho đã linh hoạt nói giảm nói tránh nhất có thể, nhưng vẫn là bị đọc vị ra.
“Bleu à, một cậu bé ngoan thì không phải chỉ tốt bụng và lương thiện thôi đâu, còn phải chân thật nữa, nhất là những sự việc liên quan đến tính mạng mình”…
Hai năm sau thảm họa, hầu hết tất cả cơ sở bệnh viện trên cả nước vẫn không có dấu hiệu ghi nhận số lượng ca bệnh liên quan đến suy đường hô hấp giảm đi. Lý do rất giản, một màn bầu trời lóe sáng chói lọi năm đó gây ra chấn động lớn đến các mảng kiến tạo đại địa, hơn phân nửa số lượng công trình cao ốc đổ sụp, cộng với các hậu quả dây chuyền hàng loạt đến sau đó, cuối cùng thải ra lượng bụi bặm vô cùng lớn vào khí quyển, gây ô nhiễm không khí nặng.
Tiếp theo đó, cả thế giới chìm vào lớp màn sương xám dày đặc bao phủ lại, đây là một môi trường lý tưởng của loại virus mang mầm bệnh về suy hô hấp.
Bệnh này sẽ không khiến một người bình thường khỏe mạnh lập tức lâm vào nguy kịch ảnh hưởng đến tử vong ngay, mà nó sẽ từ từ chậm rãi gây tắc nghẽn vấn đề về hít thở, phổi sau đó cũng bị xâm lấn dẫn tới nhiễm trùng, kết quả là bệnh nhân phải sống trong chuỗi ngày thống khổ dần dần cho đến một lúc không chịu nổi nữa..
Bác sĩ Trần là bác sĩ chủ nhiệm khoa hô hấp của bệnh viện trung ương thành phố Nelson. Đáng lẽ một người vai trò quan trọng như ông ta phải nên bận trăm công ngàn việc mới đúng, nhưng ông vẫn nỗ lực sắp xếp thời gian để đến khám cho Bleu, thậm chí còn ngay tại nhà thằng bé, điều này nói rõ chắc chắn phải có nội tình gì quan trọng.
Trên thực tế, ban đầu người nhận trách nhiệm theo dõi tiến trình của Bleu chỉ là một nữ bác sĩ với 5 năm kinh nghiệm làm việc ở tỉnh Timara, nhưng sau khi phát hiện ca này đột ngột chuyển biến xấu đi, phát triển thành một biến thể hoàn toàn mới, đích thân chủ nhiệm Trần đã tự mình tiến cử thay thế.
Biến thể suy hô hấp mãn tính của Bleu được lưu trữ thành hồ sơ tập tin, gọi là CRDS-Bl (Chronic Respiratory Distress – Blue . Blue ám chỉ là biến thể màu xanh, đặt tên cùng ý nghĩa với Bleu) . Qua nhiều lần thảo luận và đề xuất các biện pháp tiếp cận, hội đồng bệnh viện trung ương nhận định đây sẽ là ca được đặc biệt quan tâm nhất, rất có thể giải phương án tiếp cận nó sẽ là một bước ngoặt thay đổi ngành y học nói chung và chuyên khoa hô hấp nói riêng mãi mãi.
Vì vậy chẳng quá khó hiểu khi một người bận rộn cỡ như bác sĩ Trần đều đích thân đi qua tận nhà Bleu hỏi thăm sức khỏe.
Không phải cứ có tiền là được, tình huống này càng mang quy mô về y học hơn.
Sau khi đo đạc và ghi chép các chỉ số liên quan đến Bleu xong xuôi, chủ nhiệm Trần cũng rất giản dị ngồi bệt xuống đất, uống cốc nước và trò chuyện cùng với anh bạn nhỏ.
“Hãy cho bác một phút để mô tả sơ bộ về tình trạng và cơ chế căn bệnh suy hô hấp của cháu”
Bác sĩ Trần nhấc chiếc bút lên và vẽ một sơ đồ đơn giản trên một tờ giấy, “Phổi của chúng ta hoạt động như một cái bơm, hút không khí vào và thổi nó ra. Tuy nhiên, khi mắc phải bệnh suy hô hấp mãn tính, các tế bào phổi bị tổn thương và không còn có khả năng trao đổi khí hiệu quả. Điều này có thể do vi khuẩn, hoặc là những chất độc hại trong không khí mà chúng ta hít vào. Trong trường hợp này, thì là đến từ sự ô nhiễm của bụi từ các mảng đại địa thoát ra sau thảm họa 23 tháng 04”.
Ông tiếp tục, “Chúng ta nghiên cứu rất lâu, dựa trên số liệu nhiều lần xét nghiệm và đo đạc cũng như các triệu chứng mà cháu gặp phải, chúng ta đang nhìn vào một tình trạng khá phức tạp, có thể coi là biến dị của suy hô hấp. Phổi của cháu có sự tắc nghẽn tương đối lớn, lớn một cách bất thường. Nói cách khác, không đủ oxy được đưa vào cơ thể, và không đủ khí thải carbon dioxide (CO2) được loại ra. Đây là nguyên nhân gây ra khó thở và ho của cháu. Cháu đang cố gắng hít thở nhưng không thể lấy đủ không khí, gây ra cảm giác khó chịu và mệt mỏi, thậm chí có thể chuyển sang sốt”.
“Rõ ràng đây không phải là dấu hiệu tốt, nhưng nó không đồng nghĩa với việc tình hình đã tồi tệ. Mặt khác, Bleu, cơ thể cháu tự sinh ra một loại kháng thể chống lại căn bệnh này hoàn hảo, nhất là kể từ khi cậu mèo Mục Bạch đến bệnh viện. Cháu thậm chí còn có thể giảm tần suất sử dụng máy thở. Hiện tại ta không lý giải được sự kì lạ của nó, thật giống như nó không hề thuộc về phạm trù khoa học có thể hiểu được vậy. Bên y học chúng ta, mọi người thường gọi nó là sức mạnh tinh thần”.
Bác sĩ Trần nhìn vào đôi mắt tràn đầy hy vọng của Bleu, thể hiện sự quyết tâm: “Có lẽ do ý chí của cháu quá vững mạnh, tinh thần lạc quan hồn nhiên nên mới khiến tình trạng bệnh không nghiêm trọng hơn”
“Đây là kết quả xét nghiệm lần trước của cháu”. Ông ta vừa nói vừa mở chiếc cặp của mình, lấy từ bên trong ra một tờ giấy và giao cho Bleu.
“Bác cũng có gửi một bản đến địa chỉ nhà của cậu Lockwood, cậu ta là người đại diện cho cháu mà phải không. Thời gian gần đây không thấy cậu ta đến bệnh viện, cậu ta đang rất bận chuyện gì sao?”.
“Anh Orion phải làm rất nhiều việc để kiếm tiền nên thường xuyên bận rộn ạ”. Bleu tự nhiên muốn né tránh bàn về vấn đề này, nhất là khi cậu biết Orion đang có gặp trục trặc với kẻ nguy hiểm nào đó.
Bleu hơi trầm tư suy nghĩ.
Cậu nghĩ đến thứ gì, không tự chủ được liền cười khúc khích.
Thật ra lời kia của mình cũng chả sai. Anh Orion thật sự vì tiền mà nỗ lực làm rất nhiều nghề nghiệp nha.
Trong trí nhớ của cậu, người anh trai mẫu mực Orion Lockwood đúng là làm rất nhiều ngành nghề. Từ diễn viên, diễn xiếc, ảo thuật cho đến thợ mộc, thợ rèn, thậm chí còn có cả nghề thám tử, nghề tư vấn chữa lành vân vân mây mây…
Đỉnh nhất khiến người ta phục sát đất chính là ở mỗi một nghề nghiệp kia, vô luận tác phong, thần thái hay khí chất thì Orion đều biểu hiện ra mình đúng ngôi sao sáng.
Bleu rất thần tượng Orion, bất chấp tính cách của anh nhà phi thường thất thường, lúc thì hài hước, khi thì nhát gan, thỉnh thoảng điềm đạm ấm áp, xong cũng có ngày mưa nắng lạnh lùng; lại thêm cái tật đãng trí, chẳng hạn vừa hôm trước nói xong vài ba hôm sau liền quên ngay, lâu lâu bỗng nhớ lại.
Đoán chừng đây có lẽ là biểu hiện của những thiên tài lập dị, hoặc cũng có thể là làm quá nhiều nghề nên không tránh đầu óc sẽ gặp trục trặc ở đâu đó.
Điều quan trọng là Orion luôn luôn rất cởi mở cùng thương yêu bảo bọc Bleu, là người quan tâm cậu nhất trên thế giới màu sắc xám xịt này. Bleu cảm nhận được nó rất rõ ràng. Vì vậy trong mắt cậu, Orion tuyệt đối là người anh hoàn hảo 100 điểm, không nhưng.
……
“Vừa rồi cháu cười cái gì?”. Bác sĩ Trần hỏi thăm.
“Cháu nghĩ đến anh Orion cho nên ngưỡng mộ thôi ạ, việc gì cũng có thể làm, lại còn làm rất giỏi”. Bleu thành thật nói, sau đó đưa lại tờ giấy xét nghiệm của mình cho bác sĩ mà không lướt mắt qua dù chỉ một lần.
“Bác sĩ Trần, cháu không cần phải đọc thứ này đâu. Bác quên rồi sao, cháu chỉ mới 11 tuổi thôi, có đọc cũng không hiểu. Cháu sẽ luôn tin tưởng bác”.
Bác sĩ Trần chớp mắt ngạc nhiên, kế đến thì cười nói: “Tin tưởng bác ? Lỡ như ta làm cháu thất vọng thì sao?”
Chỉ thấy cậu nhóc tỏ ra cật lực lắc đầu, đáp lại: “Thì cháu vẫn sẽ tin tưởng bác”.
“Vì sao?”.
“Bởi vì bác là bác sĩ mà”. Bleu cười tít mắt, lộ ra lúm đồng tiền hai bên má vô cùng đáng yêu.
Một câu sau của cậu bé để cho vị bác sĩ chủ nhiệm khoa hô hấp bệnh viện viện trung ương cảm thấy cổ họng có chút mắc nghẹn, như là cái thứ gì đó chắn ngang vậy, khó mà nói thành lời.
Vì ta là bác sĩ sao … !?
Đã lâu rồi mới nghe lại câu nói này.
Trong phút chốc ngắn ngủi đó, bác sĩ Trần như thể được sống lại khoảnh khắc ba mươi mấy năm về trước, từ lần đầu tiên mà vị thầy giáo tận tụy đáng kính của ông ta tặng ông ta chiếc áo blouse trắng có huy hiểm bàn tay nâng đỡ trái tim.
Nhưng sự xúc động có vẻ sụt sùi của bác sĩ Trần không kéo dài quá lâu, bởi vì sau đó ngay lập tức là một gáo nước lạnh của đứa trẻ tinh nghịch:
“Anh Orion từng bảo rằng nếu đến một ngày mà chúng ta cảm thấy không thể nào tin tưởng cái nghề bác sĩ được nữa, vậy thì là lỗi của giáo dục và xã hội. Cháu từng được đi học, cảm thấy rất thích thầy cô và trường lớp, có lẽ giáo dục không có vấn đề nhỉ, vậy nên cháu cho rằng cái thời điểm anh Orion nói còn chưa…”.
Bác sĩ Trần hoàn hồn thậm chí trừng lớn mắt, tay giương lên kí nhẹ vào đầu cậu nhóc này một cái, vội vàng mở miệng khuyên ngăn: “Câu này tuyệt đối phải giữ ở trong lòng, không bao giờ được nói ra, có biết chưa?”.
Sau đó ông ta khẽ gật gù gật gù, ánh mắt xa xăm nhìn qua ô cửa sổ, thâm thúy nói: “Khi nào lớn lên một chút, cháu sẽ hiểu được thôi”.
“Cháu sẽ nghe lời bác sĩ”.
Bleu còn khá nhỏ, thêm vào bởi vì bệnh nặng mà phải nghỉ học, thực sự thì kiến thức đến từ trường lớp không nhiều. Nhưng bù lại, bởi vì cậu ra đời sớm hơn khối đứa trẻ, gặp qua nhiều người, giao tiếp thành thạo hơn, cũng rèn luyện được khả năng quan sát và tư duy xã hội sắc sảo hơn.
Cậu lưu ý đến ngôn ngữ của vị chủ nhiệm Trần…
Ông ta chỉ bảo rằng cậu nên im lặng, cũng không có nói lời anh Orion phát biểu là sai.
Như vậy, là thật…
=====
Tấu chương xong !!
=====..