Chương 70: Trò chuyện được với động vật
…..
……..
Cũng vẫn là ở quận TCPS, thành phố Nelson.
Tại một căn hộ cũ được thuê lại dưới sự giám sát và bảo vệ của cảnh sát địa phương, Bleu Lockwood đang chuẩn bị món canh thịt cừu hầm đậu hà lan, đây là phần thực đơn nhà bếp có sẵn cho ngày hôm nay.
Cu cậu bắt đầu bằng việc làm sạch những miếng thịt cừu tươi, hai bàn tay nhỏ nhắn cẩn thận lau sạch đi mọi tạp chất trên bề mặt của thịt, tiếp đó thì tỉ mỉ cắt thành từng lát nhỏ vừa phải. Về phần đậu hà lan, nó được ngâm trong nước lạnh cả một đêm qua để đảm bảo chúng sẽ nở đều khi nấu.
Nguyên liệu đầy đủ, Bleu đi tới mở bếp, đợi nồi nóng lên một chút thì đổ ít dầu vào, kế đến là phi thơm tỏi và hành tây băm nhỏ. Sau đó cậu mới bỏ những lát thịt cừu vào để chiên sơ qua cho đến khi chúng ngả sang màu nâu vàng.
Căn hộ nhỏ chỉ có một phòng, phòng bếp và phòng ngủ là một, cũng tính là nơi đón tiếp khách luôn. Nhà vệ sinh thì phải đi ra ngoài và lên lầu, sử dụng nhà vệ sinh tập thể.
Khi Bleu chiên thịt lên, mùi thơm của thịt cừu rất nhanh lan tỏa toàn bộ căn phòng, hương vị quyến rũ của đồ ăn lập tức đánh thức tiếng ùng ục từ trong bụng của quý ngài lười biếng đang nằm chình ình trên ô cửa sổ.
Đó là Mục Bạch – chú mèo bé bỏng có bộ lông kem sữa cùng với đôi mắt tròn hoe lấp lánh khiến rất nhiều bé trai bé gái ở những căn hộ hàng xóm cạnh bên thường chủ động tự nguyện tan chảy.
Soạt soạt. Bộ ria mép của Mục Bạch lắc lư, nó bị mùi hương kia đánh thức mà bật người ngồi dậy, ngây ngẩn mấy lần mười giây thì dứt khoát nhảy xuống đi tìm cái bả vai cậu chủ nhỏ.
“Đói rồi à, chờ ta một chút”. Bleu xoa đầu con mèo, giọng trong trẻo nói.
Chiên sơ thôi, kế đến mới tới công đoạn hầm, cậu chàng chế thêm nước vào nồi, tiện thể rắc vào một ít muối, tiêu, cùng các loại gia vị cơ bản khác. Đương nhiên, cũng không quên thêm vài lát cà rốt đã thái mỏng vào để tăng sự ngon miệng và màu sắc cho nồi canh.
Chờ đợi nước trong nồi sôi lần đầu, Bleu mới giảm lửa và cho đậu Hà Lan vào, tiếp tục hầm nhẹ trong khoảng 30 phút.
Trong lúc rãnh tay chẳng có gì để làm, cậu đi chuẩn bị thức ăn cho quý ngài Mục Bạch đang nằm trên vai đây, đồng thời dọn sẵn ra bàn, chu đáo vô cùng.
Hài, nghĩ đến cũng là…
Thảm họa 23 tháng 04 để lại biết bao nhiêu sự vụ sang chấn tâm lý cho những người còn sống sót. Một số cứ thế ngày qua ngày khô héo chết dần chết mòn, một số khác thì lựa chọn tích cực hơn, nhưng kì thật họ cũng đau lòng không kém, chẳng biết nội tâm đã sớm bị giày vò tàn nhẫn đến cỡ nào.
Người lớn thường thường rất thích che giấu cảm xúc, trong ấm ngoài lạnh, ngoài khóc trong cười, ngoài là như vậy, trong khác như vậy, chuyện như cơm bữa không có gì để bàn. Tuy nhiên, cái xã hội chó chết này lại càng ác liệt hơn, đẩy đưa một trẻ vào hoàn cảnh bắt nó cũng phải trở thành một người vô tri như thế.
Thằng nhóc có vóc người thấp bé nổi tiếng khắp phố Đông năm nay thậm chí còn chưa tròn 11 tuổi, nhưng mọi việc trong nhà cái gì cũng đều làm hết, tự tay mình làm, tất cả.
Người xưa nói trẻ con trong nhà giỏi giang tháo vát thì là phước đất của ông trời. Ấy thế mà thằng nhóc vẫn thành thạo làm đủ mọi việc với đôi má lúm đồng tiền như cũ luôn treo trên gương mặt cười tươi đấy, cớ sao ngược lại khiến ai nấy nhìn vào liền sẽ có cảm giác chạnh lòng.
Chỉ cầu mong một chữ ‘phước’ kia, xin đừng bắt nó nhận nữa.
…….
Uống canh hầm, dọn dẹp xong xuôi, Bleu cảm thấy mình đã hoàn toàn sống lại, lại thể nghiệm được niềm vui của việc được sinh ra trên thế giới này và thoải mái đắm mình trong ánh nắng mặt trời rực rỡ…Èo, mặc dù phần lớn ánh nắng đã bị sương mù cản lại trước khi lưa thưa rót vào ô cửa nhỏ.
“Mục Bạch Mục Bạch, ăn no không?”. Bleu ngồi bệt khoanh chân dưới đất, đè Mục Bạch nằm ngửa ra, gãi gãi cái bụng mềm mại của nó.
Meow ~~~~~~~~~~
Mèo con Mục Bạch từ mới đầu lắc lư tứ chi giãy giụa, ánh mắt kịch liệt lên án con sen đang bạo hành động vật, sau đó rất nhanh phát hiện lên án phản đối cũng không có nghĩa lý gì, thế là lười biếng nằm im hưởng thụ, biểu cảm khuôn mặt ‘đại boss’ đặc biệt phê pha.
“Nè, có khi nào nhà mi tự hỏi bố mẹ mình là ai không?” Bleu đột nhiên mở miệng thổ lộ.
Mục Bạch chớp chớp con mắt, ngẩn ngờ thẩn thờ.
“Mi không có ba mẹ đúng không, cho nên mới trở thành mèo hoang thường đi ra đi vào, nhảy khắp các ban công chung cư. Thật ra ta đây cũng thế, chúng ta có hoàn cảnh giống nhau. Lớn lên mà không hề biết cha mẹ mình là ai, ngay cả gương mặt của họ…Cũng không phải, ta kỳ thật thỉnh thoảng vẫn thường có ảo giác về gương mặt của mẹ ta, người nhất định rất đẹp, cũng rất thương yêu ta, tại trong mơ vẫn luôn bảo vệ ta thoát khỏi những ác mộng. Chỉ là, làm sao mỗi lần tỉnh dậy, ta đều quên sạch, là quên sạch hết”.
Meow ~~~~
“Hì hì, chuyện này ta biết ta đã kể đến lần thứ 6 rồi. Nhưng không hiểu sao ta vẫn luôn muốn kể lại với nhà mi. Mi biết đấy, ta cũng chẳng có nhiều bạn bè. Mà lại, có lẽ tâm sự với mi càng dễ dàng hơn”. Bleu nhe răng cười hì hì, lộ ra hai lúm đồng tiền ở hai bên má.
Không biết từ bao giờ, Bleu phát hiện mình có năng lực nghe hiểu âm thanh và giao tiếp được với một số loài thú cưng như chó mèo, thậm chí chim chóc, cá nuôi trong hồ. Hết thảy điều này rất kì diệu, cứ như Chúa thấy cậu đáng thương quá mà ban tặng một chút năng lực thần bí vậy.
Ban đầu, năng lực này không dễ nhận ra và còn rất nhỏ bé chưa đủ mạnh, chỉ có thể phát giác được âm thanh những thú cưng đó đang gọi mình thôi. Nhưng theo thời gian dài tiếp xúc, năm nay qua tháng nọ, Bleu rất hay ngồi kể chuyện và lắng nghe cho một số con mèo hoang chó hoang quanh quẩn phố Hoa Loa Kèn, dần dần cậu đã có thể giao tiếp, thậm chí còn sai khiến được bọn nó giúp mình làm một số việc vặt.
Tỷ như có lúc quên đồ, cần lấy những vật gì đó nhỏ gọn, Bleu có thể nhờ vả Mục Bạch đi làm được. Hoặc thỉnh thoảng có những lúc Mục Bạch đi dạo lang thang trong khuôn viên trước bệnh viện, mỗi lúc về nó thường hay kể lại cho Bleu nghe những mẩu chuyện của các loại động vật khác, thậm chí của con người.
Loại kỹ năng này khiến cậu nhóc rất si mê, càng thích thú hơn nữa là có vẻ xung quanh cậu, chẳng ai biết, và cũng chẳng ai làm được như những gì cậu làm.
Chẳng hạn gần nhất Mục Bạch đi ra ngoài rồi về kể vụ con chó lông mực của bác hàng xóm Loute Poc trêu nhầm một người phụ nữ đang thất tình, và thế là vô duyên vô cớ ông Loute Poc phát hiện hôm sau con chó lông mực của mình đã sún mất 2 cái răng.
Lần đấy Bleu nghe xong, tội nghiệp thì có tội nghiệp, nhưng cười ha hả như được mùa, cảm thấy chính mình thực sự có thể rèn luyện Mục Bạch thành một con mèo trinh sát, hoặc vởn vởn kể hài độc thoại cũng được.
Một con mèo biết nói chuyện đã đủ khiến người ta trầm trồ mắt chữ A miệng chữ O rồi, nếu mà còn biết thêm con mèo mình nuôi sở hữu cả khả năng kể chuyện hài, vậy thì nhất định biểu cảm của mọi người sẽ càng đặc sắc lắm.
Nghĩ đến những thứ tích cực như vậy là Bleu lại biểu hiện vô cùng phấn khích, trong chốc lát trở về lại đúng tuổi tác hồn nhiên của một đứa trẻ.
Mà đúng thôi, vốn dĩ trên thế giới này làm gì có đứa trẻ nào không mong muốn chính mình nắm giữ một hạng mục năng lực đặc biệt đâu, ai cũng có ước mơ vô tri, chẳng qua là đến khi lớn lên, nhiều người vội xóa bỏ quá khứ mình đã từng vô tri thế nào.
……
Tiếng cười khúc khích trẻ thơ của cậu nhóc như xóa tan cái khung cảnh nặng trĩu trong khu chung cư bị giám sát này.
Cộc cộc!
“Bleu ơi, cháu có nhà không?”. Ở ngoài hành lang có một giọng nam khá lớn tuổi truyền vào.
Trong khi Bleu vẫn đang mải mê trò chuyện với Mục Bạch thì nghe thấy âm thanh kia, vội vội vàng vàng đứng lên chạy đến mở cửa.
Giọng nói này cậu biết, người quen.
Cạch !
“Chào buổi sáng, bác sĩ Trần”. Bleu lễ phép chào vị bác sĩ lớn tuổi có nốt ruồi ở giữa trán này.
Thật ra bây giờ cũng chẳng còn sáng lắm, đã tính là chiều rồi. Bleu thầm nghĩ vui trong đầu.
“Ừm, chào cháu, Bleu”. Bác sĩ trân tay cầm một bảng kính và bút, hiền từ đáp lại.
Vào bên trong căn phòng nhỏ của Bleu, ông lại nhìn thấy con mèo kia đang khá là ẩm ương lăn lê trên sàn, hành động bộc lộ tính khí mang mấy phần không vui, có lẽ là ý nghĩa biểu đạt : “Ông già, sớm không tới muộn không tới, sao lại canh lúc con sen đang xoa bụng cho lão gia mà mò tới…”
Bác sĩ Trần khoan thai hỏi, “Lại đang trò chuyện với Mục Bạch à?”.
Bleu gật đầu, nụ cười hiền lành không hề giả tạo.
“Đúng vậy, bác sĩ. Ngoại trừ anh Orion, Lyn,…và chị Lahn ra. Cậu ấy là người bạn tốt nhất của tôi, không thậm chí là tốt nhất” Bleu nói.
Cu cậu nhìn bác sĩ với ánh mắt tinh nghịch, sau đó lại hơi bẽn lẽn suy nghĩ lại thứ tự, mở miệng nói tiếp: “À, không, anh Orion mới là nhất. Mục Bạch xếp sau anh Orion một xíu”.
====
Tấu chương xong !!!
====..