Chương 66: May mắn cũng là một loại thực lực
…..
[…]
“Ông suy nghĩ lâu thế kia thì chắc là không bằng lòng nhỉ. Tốt thôi, tôi cũng không thể giao ra đồ vật cho ông, bởi vì thẻ đánh bạc quyền lực đó có lẽ là thứ duy nhất cầm về được mạng sống của tôi lúc này”. Orion nói thẳng, bước chân lần nữa thử xê dịch với phía cây treo quần áo.
Lần này có kinh nghiệm, động tác của Orion nhanh, gọn, mỗi lần xê dịch khoảng cách đều rất nhỏ, nếu không quá chú tâm thì khó mà phát giác được.
“Cậu cho rằng không có cậu, tôi sẽ vĩnh viễn không thể tìm được thẻ mật thư à?”. Hồ Trung cười gằn trả lời.
Nghe thấy vị nhân viên cấp cao của ngân hàng Eastpac nói năng tự tin như thế, Orion ngược lại cứng, trưng ra ánh mắt nhuốm màu sự tò mò, càng hùng hổ hơn: “Ồ vậy sao, đến đi, ông có thể rút súng bắn chết ngay tức khắc, đổi lại, cầu chúc ông thành công kiếm được thẻ mật thư của hoàng đế Herald”.
Không nói hai lời, Hồ Trung kéo chốt an toàn lần nữa giương súng về phía Orion, bộ mặt nghiêm túc chưa từng có.
Mặc dù bị nòng súng chĩa trực tiếp vào đầu hăm dọa, Orion vẫn đứng khư khư nơi đó, thái độ trấn định, không hề có dấu hiệu nào cho thấy hắn đang sợ hãi.
“Là cậu muốn đấy nhé”. Hồ Trung bóp cò.
Cạch, cạch.
Hồ Trung: “!?”
Sau đó ông ta nỗ lực bóp cò thêm mấy lần, trong gian phòng kín liên tục vang những âm thanh cách cách cách cách, không có một viên đạn nào văng ra.
Người đàn ông đeo kính cận nheo mắt, ngờ vực tháo ổ đạn ra kiểm tra xem, sau đó bùi ngùi thở dài, nói: “Chà, bị kẹt đạn sao, rõ ràng còn 4 viên cơ mà, lò xò trục trặc rồi à”.
“Cậu may đấy”. Câu sau là nói với Orion.
Trên tay Hồ Trung là khẩu súng Remington 1858 do đảng phái lao động thiết kế và sản xuất từ ba thập kỷ trước, được sử dụng rất rộng rãi ở miền Đông vương quốc Australand, nhất là trong cuộc cách mạng của chống lại sự bóc lột nặng nề của triều đại nhà vua Herald IV.
Loại súng này sử dụng lò xo để đẩy cò súng lên sau mỗi lần bắn, cũng như tự động nạp đạn tiếp theo vào nòng súng. Ngoài ra, lò xo còn đóng vai trò quan trọng trong việc giữ cho cụm nòng xoay sau mỗi lần bắn, đảm bảo rằng một viên đạn mới được nạp vào nòng súng. Cơ chế này tạo ra một hệ thống bắn semi- tự động, cho phép Remington 1858 bắn nhiều viên đạn mà không cần nạp lại sau mỗi lần bắn.
Do đó nếu lò xo gặp vấn đề, việc đẩy đạn vào nòng súng từ hộp đạn sẽ gặp trục trặc, từ đó dẫn đến kẹt đạn.
(Trên thực tế, bối cảnh của khẩu súng này là ở nước Mỹ, nó được dùng nhiều trong cuộc nội chiến Mỹ những năm 1861 đến 1865, phiên bản đầy đủ tên là Remington New Model Army) .
Bất quá, tần suất xảy rất ít. Nó bật chợt xảy ra vào đúng thời điểm này càng đúng là hi hữu.
Đứng ở đối diện, nội tâm Orion nhảy một cái, gào thét ầm ĩ.
Hú hồn á !
Đây không phải lần đầu hắn thử nghiệm hóa thân thành người chơi hệ tâm linh, thuần thục sử dụng kỹ năng cầu chúa phù hộ này. Song, bị tra tấn thần kinh thì vẫn cứ là bị tra tấn thần kinh; trong vòng một khoảnh khắc ngắn ngủi chứng kiến Hồ Trung thực sự bóp cò, hắn còn tưởng mình tiêu tùng đến nơi rồi, tim đều nhanh muốn rớt ra ngoài.
Là trình độ diễn xuất phải đẳng cấp cao đến cỡ nào thì mới biểu hiện bình tĩnh trấn định được cảm xúc đang hoảng loạn nhảy dựng đằng sau.
Thật giống như có một lớp mặt nạ hóa trang nào đó bên ngoài che đậy lại tất cả sự thật vậy.
Miệng Orion nhoẻn lên một nụ cười: “May mắn cũng là một loại thực lực. Vậy ngài Zodiac đáng kính đây, tôi có thể mặc đồ đàng hoàng được chưa?”.
Hồ Trung trầm mặc vài giây, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, thu súng về.
Chính xác thì ông ta cũng chưa có định giết chết Orion ngay tại chỗ này, nòng súng tuy chĩa vào đầu, nhưng khi bóp cò ông ta liền canh nhắm vào bả vai hắn, mục đích làm trọng thương để hăm dọa thôi.
Hồ Trung thuộc kiểu người lý trí, ông ta sẽ kiểm soát bản thân thật tốt, ưu tiên bằng mọi giá lấy được thẻ mật thư của hoàng đế Herald chứ không phải tự mình chặt đứt sợi dây manh mối.
“Trong tủ quần áo của cậu có một bộ trang phục lễ tân của khách sạn. Cậu lấy nó mà mặc rồi cùng đi với tôi. Đây là sự khoan nhượng cuối cùng, không trả giá thêm gì nữa”. Hồ Trung nhấn giọng nghe như mệnh lệnh.
“Thôi…thôi được rồi”. Orion khựng lại bước chân đến giá treo đồ, xấu hổ quay sang mở tủ quần áo.
Người bình thường nghe nói đến trang phục lễ của khách sạn thì chẳng có gì kì lạ, nhưng là hành khách thuê phòng mà lại có trang phục lễ tân — này đúng quái dị.
Không phải đạo tặc thì cũng là kẻ có mưu đồ xấu đi !
Bộ đồng phục mới tinh, thậm chí còn được bọc giấy kín cẩn thận, có dán keo của hãng.
Orion cầm bộ đồng phục trên tay, ánh mắt quay đầu lại có chút luyến tiếc nhìn về thanh giá treo đồ lần cuối.
Đó là một bộ suit Tuxedo được đặt may riêng dành cho Ảo Thuật Gia Macaron La Rosette. Nguyên liệu thiết kế là vải tổng hợp với thành phần chính là lông Cừu Tuyết và Sói Đen Aoraki, những loài rất hiếm chỉ xuất hiện ở một ít núi cao phía Tây vương quốc. Bộ đồ này hoàn toàn đúng tiêu chuẩn cho một Zodiac Ảo Thuật Gia sử dụng, nhiều ngăn túi, co dãn tốt, gia tăng độ linh hoạt, đường may bền bỉ, giảm được một phần tác động vật lý khi va đập.
Khác với những nhân cách khác của bản thân, Orion thuộc về kiểu người kiếm được tiền rất dễ. Chẳng qua tiền của hắn toàn bộ tiêu xài cho vật phẩm ảo thuật mà thôi, cho nên bình thường hỏi tới đều là túi rỗng tuếch. Hơn nữa, kể cả khi chưa kịp tiêu tiền, hắn đã quét cất tiền trong ngăn chứa không gian thần bí của bản thân, có trời lấy…
Đó chính là vì cái gì nãy giờ hắn gấp rút như vậy muốn thu về bộ đồ của mình, miễn cho có giao chiến thực sự xảy ra, năng lực sinh tồn sẽ gia tăng đáng kể.
Chỉ là…không được rồi.
Hồ Trung kinh nghiệm lịch duyệt già dặn ra sao thì khỏi phải bàn, làm sao có khả năng không nhìn ra được dụng ý của hắn, do đó nên ông ta mới bắt hắn mặc trang phục trong tủ quần áo.
“Thay đồ trước mặt tôi”. Hồ Trung nhấn giọng khi thấy Orion định lẻn vào nhà vệ sinh.
“Này anh, thế không phải hơi quá đáng rồi sao. Chúng ta cùng là đàn ông đấy. Anh không xấu hổ nhưng tôi… ” Orion sửng sốt thốt lên.
Nhưng nói đến nửa lời, hắn nhìn thấy người đàn ông đeo kính cận này có vẻ như sắp sửa phát động tới kỹ năng thần bí, xung quanh ông ta đã xuất hiện một chút khí lạ, con ngươi lấp lóa biểu tượng Cung Nhân Mã một cách mờ nhạt…
Chứng kiến cảnh tượng này để Orion dứt khoát cởi phanh áo thay đồ tại chỗ. Đương nhiên, thay trang phục cũng là một nghề của Nhà Ảo Thuật, bản thân hắn càng đạt tới cảnh giới chuyên nghiệp, tốc độ lẫn sự tinh tế liền dư thừa, chớp mắt chưa tới hai cái đã thay xong. Y hệt một buổi trình diễn ảo thuật vậy, đó là lần đầu tiên sẽ không kịp thấy gì, không biết mánh khóe, thị giác hoàn toàn bị đánh lừa, chỉ há hốc miệng kinh ngạc…
“…” !!!
Thay đồ xong, Hồ Trung đánh giá kỹ Orion một lúc rồi gằn giọng: “Nó ở đâu?”
“Ông đặt câu hỏi sai. Thương lượng của chúng ta ngay từ đầu là ông phải cho tôi biết tên giáo hội của ông trước”. Orion mỉm cười, rót nước trên bàn rồi mời ông ta uống.
Người đàn ông cẩn thận như vậy tự nhiên sẽ lắc đầu, sợ trúng phải chiêu trò của Orion.
Ai biết hắn có dở thủ đoạn bỏ gì vào cốc nước hay không.
Hồ Trung đứng thẳng người như một cây cột trụ to lớn, qua vài giây mới nói: “Giáo đoàn âm lịch”.
“Đó là giáo hội mà ta hoạt động”.
Giáo đoàn âm lịch !?
Âm lịch (luni-solar calendar hay lunar calendar) là hệ thống lịch dựa trên chu kỳ của Mặt Trăng. Mỗi tháng trong âm lịch dựa trên một chu kỳ của mặt trăng từ trăng non tới trăng non, gọi là một chu kỳ tức thì (synodic month) , thời gian trung bình khoảng 29,5 ngày.
“Đây lại là một hội chiêm tinh sao ?”. Orion nghĩ thầm.
Trong thần bí học, không phải cũng chỉ có một hệ quy chiếu chiêm tinh dựa vào 12 chòm sao. Hệ thống chiêm tinh phức tạp hơn nhiều lắm, những gia tộc thời kỳ dân quốc thường sử dụng lịch âm để xác định các sự kiện thiên văn quan trọng và thậm chí cả việc đặt tên cho một số ngôi sao.
Bất quá, kiến thức của hắn có bấy nhiêu thôi.
“Làm sao tôi biết ông có nói thật hay không?”. Orion hỏi.
“Tin hay không là việc của cậu. Nếu cậu thành thật giao ra thẻ mật thư, chính cậu tự cầm về mạng sống của mình mà đi điều tra thử xem”. Hồ Trung lắc tay nói.
Chậc chậc…
Cười trừ thôi, Orion cũng chẳng biết lời này nên phản bác lại thế nào.
Đợi đến khi hắn uống hết cốc nước trên bàn thì Hồ Trung mới lần nữa nhấn giọng: “Giờ thì đi được chưa? Cậu đừng dở thêm trò gì nữa đấy”.
Orion không đáp lại.
Hắn lấy khăn tay ở túi áo lễ tân lau qua miệng của mình, cử chỉ nhẹ nhàng không bị sự thúc giục của vì Zodiac Tinh Thần Sư kia làm cho nôn nóng, mà giống như đang tìm từ.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Hồ Trung, kể: “Chậm đã, tôi kể cho ông nghe xong câu chuyện này ông sẽ biết đáp án”
“Tôi có một thói quen đó là rất hay đọc bút ký do chính tay mình viết. Không biết có ai giống như tôi không, có những lúc tôi đọc lại nhật ký của mình, phát hiện ra kỳ thật mình rất thông minh uyên bác, còn không phải là loại uyên bác thông thường, nhiều lúc tôi tự hỏi, có giới hạn nào cho bộ não trí tuệ kia của tôi không”.
“? ? ?”.
Muốn tự luyến à?
Hồ Trung cau mày, trong lòng có chút hậm hực vì phải đứng nghe lải nhải thứ gì đâu.
Orion không để ý thái độ của ông ta mà tiếp tục kể: “Có một lần tôi tình cờ đọc được mẩu giấy nhật ký, bên trong viết thế này: kẻ khờ khạo thì không có tư duy của người bình thường, người bình thường thì hay quên đánh giá những thứ nhỏ nhặt, người khôn ngoan và có kinh nghiệm mặc dù rất để ý những thứ nhỏ nhặt tiểu tiết…nhưng lại dễ bỏ qua những thứ không phù hợp logic lẽ thường”.
Hồ Trung thật sự nghe không nổi nữa, đang định mở miệng cắt ngang lời luyên thuyên của Orion thì lập tức ngừng lại bởi vì câu cuối cùng kia, ‘bỏ qua logic không phù hợp lẽ thường’ .
Orion quan sát, cười mà nói: “Điều này có nghĩa là gì ông hiểu không?, ông rất cẩn thận, nghi hoặc bộ trang phục Ảo Thuật treo trên giá của tôi nhất định sẽ có vấn đề. Ông cũng chú ý rất kĩ tiểu tiết, mở tủ kiểm tra, trong toàn bộ đống quần áo tủ đồ của tôi, biết rõ chỉ có bộ đồng phục lễ tân là mới nhất, được gói trong bao kín nên khả năng cao là mới trộm cắp gì đó, tồn tại nguy hiểm thấp nhất”.
Nói đến đây, hắn lộ ra ánh mắt đắc ý, mười phần quỷ quyệt gian xảo nói: “Dựa trên phương pháp trong bút ký của tôi, ông đoán xem, ông có bỏ qua thứ gì không”.
Hồ Trung nhe răng trợn mắt, ý thức được mình bị gài bẫy rồi.
Trên thực tế, bộ quần áo treo trên giá đúng là bộ đồ phù hợp để một nhà ảo thuật phát huy tất cả khả năng sở trường. Tuy nhiên, bộ quần áo đó chẳng có gì bên trong cả. Hết thảy là đòn tâm lý, vấn đề nằm ở bộ đồng phục lễ tân như mới được gói trong bao kín cơ !
Chỉ thấy Orion rút từ trong túi áo lễ tân ra ba lá bài, bàn tay hữu lực phóng thật mạnh về phía Hồ Trung. Sau đó, hắn lại từ trong túi quần móc ra một cây bút máy, cây bút lắc mạnh một cái, hai đầu phóng dài ra thành cây gậy.
Orion nện gậy xuống nền gạch, đột nhiên có một chùm ánh sáng trắng chói lóa tản ra bốn bên xung quanh, cùng với đó là bình xịt hơi cay được chuẩn bị sẵn.
Ngoài cửa sổ mở toang, Orion một mạch chạy ngang giá treo đồ, nhanh tay lấy bộ trang phục chân chính của ảo thuật gia rồi đạp sàn nhảy thẳng ra khỏi ô cửa sổ.
Từ đầu đến cuối hắn không quay mặt nhìn lại một lần, động tác dứt khoát trôi chảy, có thể nói là thành thục nhuần nhuyễn, như được tập dợt không biết bao nhiêu lần rồi vậy.
Còn một điểm mấu chốt quan trọng nữa.
Dược tề khôi phục một ít ma năng trong người, chiến lợi phẩm thu hoạch được trên người Occho. Đây có lẽ là đồ của Người Pha Chế Marim đi.
Lúc nãy Orion lén giấu ở trong tay áo, tận dụng việc nói chuyện với Hồ Trung làm ông ta sơ ý rồi đổ ra cùng với cốc nước.
Hồ Trung suy nghĩ sai rồi.
Cốc nước không có độc.
Ngược lại.
Nó là thuốc bổ đi ! ! !
Đối với một Zodiac Ảo Thuật Gia mà nói, nhảy lầu từ tầng 8 không có gì đáng sợ, cách mặt đất tiếp giáp 3.5 mét…
Soạt !
“Thuấn di”.
====
Tấu chương xong !!!
====..