Chương 65: Tôi biết ai là kẻ nói dối
…..
Bỏ qua bóng lưng kia, Orion nghi ngờ nhìn trái nhìn phải lần nữa, sau khi xác nhận cửa sổ gian phòng khách sạn đã mở toang còn mỗi một lớp vải mỏng tung bay trong gió. Phía ngoài bầu trời lại tối om như mực, một chút ánh sáng từ trăng sao đều không hắt được vào trong phòng.
Vậy là thoát ra rồi, đây đúng hiện thực, đúng tuyến logic, không còn trong mơ.
Trên mặt hắn y nguyên viết xuống hai chữ kinh hãi, may mắn là tinh thần thể hiện được bản lĩnh, ngay khi phán đoán những cảnh tượng đó nhất định là do kẻ tàn ác nào thao túng giấc mộng thì bản thân lập tức tại trong mơ đã chuẩn bị trước kỹ năng siêu phàm.
Bất quá, vì bật người dậy quá nhanh, thêm vào việc sử dụng năng lượng đẳng cấp cao xuyên qua không gian trong tích tắc khi trạng thái bản thân không tốt, còn đang rất mông lung mơ ngủ. Kết quả, Orion khó tránh khỏi một ít sốc phản vệ, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, hơi chuếnh.
Hắn giơ tay vuốt trán, nơi đó lấm tấm mồ hôi lạnh, sau lưng đồng dạng như thế.
“Bleu à, suýt nữa thì em lại bổ sung thêm một cái bia ảnh để hàng năm thăm viếng rồi”. Orion thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, ánh mắt của hắn tiếp tục nhìn thẳng về phía đối diện, trừng xem bóng lưng gã đàn ông đang cầm súng chĩa về phía giường kia
Đúng lúc này, bóng ông ta chậm rãi quay lại, liếc sang Orion một nửa, cặp kính cận của gã tại bóng tối mờ ảo phản chiếu lên ánh sáng mạ bạc từ các vật liệu trang trí trong phòng, ma mị đúng nguyên tác mà những cụ nhà văn hay viết để tả mấy tên ác nhân thường hay cường điệu rằng mình rất nguy hiểm.
“Chúng ta dường như đã gặp nhau ở đâu rồi phải không?”. Orion không hề nao núng, thay vì lập tức lao vào chiến đấu nói lý lẽ thì ngược lại giả vờ tỏ thái độ nghi hoặc hỏi.
Nói lời, hắn đồng thời khẽ nhấc chân bước từng bước nhỏ, chậm rãi thật chậm rãi tiến lại gần cái giá treo đồ bên tay trái. Nhìn hắn lúc này lắc lư chẳng khác gì con lật đật (Roly-poly toy) cả.
Người đàn ông đột nhập vào phòng khoảng độ 40 tuổi, ngoài nhận dạng là đeo kính cận tròn ra, gã còn mặc bộ suit màu xám có thắt nơ, đỉnh đầu đội thêm một chiếc mũ Homburg cổ điển.
“Đúng 4 phút. Nhanh thật đấy, anh thoát khỏi giấc mộng nhanh hơn hai lần so với dự liệu của tôi, xem ra tâm trí của anh rất là mạnh, hơn nữa trên người chắc chắn có tồn tại bí mật nào đó”. Ông ta nói với giọng trầm thấp.
Ánh mắt không ngừng tia theo điệu bộ thấp thỏm thậm chí có mấy phần lén la lén lút của Orion.
“Hà hà”.
Hình như bị bắt quả tang.
Orion cười duyên, người đàn ông cũng nhếch mép cười, nụ cười có chút hiểm độc.
Minh chứng là ông ta lập tức giương súng bóp cò bắn đoàng thêm một phát nữa về phía giá treo đồ, ngăn cản Orion tiến tới.
“Chỗ đó không đi được đâu, lùi lại một chút”. Ông ta nói, lắc lắc đầu khẩu súng hướng về phía tay trái, nhắc nhở nhẹ nhàng chàng trai kia nên đi về hướng ngược lại.
“Một quý ngài lịch lãm sẽ không đi ngăn cản người ta mặc đồ cho tử tế chứ, lẽ nào ông muốn tôi mặc bộ đồ ngủ trong buổi trò chuyện chính thức đầu tiên của chúng ta à?”. Orion tay gãi đầu, bày biện điệu bộ khá lúng túng. “Có hơi không thích hợp nha”.
Người đàn ông khẽ nghiêng đầu cùng nhếch mép, làm ngơ không trả lời.
Orion thấy vậy, đành thở dài, nói: “Lúc đó tất cả mọi người ở thư viện lấy lời khai nhanh, tôi có nghe loáng thoáng, hình như ông gọi là Hồ Trung phải không? Nhân viên cấp cao của ngân hàng Eastpac”.
“Ồ thì ra cậu cũng nghe à, có vẻ tôi đánh giá hơi thấp cậu rồi”. Hồ Trung phản hồi.
“Nếu tên là Hồ Trung, vậy chắc là người gốc của thành phố Nelson. Chỉ có dân cư gốc gác của Nelson ngay trước hoàng đế Herald chưa thống nhất vương quốc thì mới có cách đặt tên mang theo dấu như vậy”. Orion nghĩ thầm trong lòng.
Nhìn vào là rõ, ở Nelson, tên một số quận, con đường, con hẻm, thậm chí tên nhà máy, xí nghiệp đều có dấu. Ví dụ phố Liễu Như, phố Hoa Loa Kèn, ngõ Đường Sắt, hẻm Minh Râu. Hoàn toàn khác biệt với những nơi khác, tỷ như đường Albert, phố Woodside.
“Tôi là một người nghiên cứu lịch sử”. Orion đánh cái chủ đề, cố ý thông cảm nói, “Họ Hồ cũ nghe nói bây giờ chỉ còn lưa thưa vài nhánh, rõ ràng sau chiến dịch đả đảo dự luật đánh thuế lên ngành chăn nuôi gia súc 60 năm trước, đại đa số người mang họ Hồ đều rời đi, đồng hóa đổi họ…Ông có lẽ là phần thiểu số của gia tộc thế hệ đang kế nhiệm?”.
Hồ Trung chậm rãi đầu ngẩng, nhìn chăm chú vào chàng thanh niên mặt bộ đồ pijama in hình những con mèo, ông ta nói với tâm trạng nghiêm túc: “Quy tắc là bước sang bên trái, không phải bước về bên phải”.
Ông ta lần nữa lắc lắc khẩu súng.
Không cho phép Orion tiến về cái giá treo đồ.
Vậy cũng không bắn à !?
Xem ra mình đoán đúng…Orion lập tức giương hai tay, gật đầu rất khẽ.
Trong một vài tài liệu có ghi chép, khi một Tinh Thần Sư thực hiện nghi thức siêu phàm đưa người khác vào giấc mộng, hắn ta đồng dạng sẽ bị định thân (ý chỉ đứng im không thể nhúc nhích) , Orion không chắc chắn về giả thuyết này, hình như hồi lâu có đọc ở đâu đó nói tài liệu kia cũng không chính xác. Nhưng không quan trọng, quan trọng chính là, nếu muốn giết mình, ông ta thậm chí ngay từ đầu trong lúc mình ngủ đã phải nổ súng giết chết mới đúng.
Hơn nữa, lúc nãy ở trên giường, cho dù Orion có không né thì cũng chỉ bị Hồ Trung bắn vào bắp chân thôi. Một người có sát tâm, ai mà không biết nên nhắm vào đầu hoặc tim !!!
Mặt khác, Orion cũng không cho rằng người đàn ông bị cận này có thiện chí.
Đột nhập nhà người ta để đe dọa, thao túng giấc mơ, nhắm súng bắn vào chân thì không bao giờ là thiện chí.
Sở dĩ ông ta chưa giết mình, đó là vì ông ta đang muốn biết mình cất giấu thẻ mật thư của hoàng đế Herald ở đâu.
Trong giấc mơ, rõ ràng Hồ Trung đã thao túng hình ảnh Bleu hỏi vấn đề này.
“Ông đến vì thẻ mật thư của hoàng đế?”. Orion nghĩ kĩ rồi mới nói.
Giờ khắc này thì thái độ của người đàn ông mới hòa hoãn lại phần nào, súng trên tay thu về, không tiếp tục chĩa về phía chàng thanh niên nữa.
“Vậy bây giờ thương lượng được rồi, đúng như cậu nói, tôi hiện tại là trực hệ cuối cùng của gia tộc họ Hồ”. Hồ Trung trả lời câu hỏi cũ, sau đó dứt khoát đi và mục đích chính:
“Giao cho tôi thẻ mật thư của hoàng đế, tôi cam kết để cậu sống. Cậu còn trẻ như vậy đã là Bậc Thầy Ảo Thuật Gia, đặt ở trong giáo hội của tôi thì đều tính là thiên tài trước 10 hạng đầu đấy. Nếu chết ở đây thì thật đáng tiếc”.
“Thẻ mật thư, nó là cái gì thế? Tôi hoàn toàn không biết thứ ông đang nói, có lẽ có nhầm lẫn gì rồi”. Orion phủi sạch tồn tại, chối bỏ tức thì.
“Cậu quên tôi là Tinh Thần Sư rồi sao. Tôi không thể phủ nhận, tinh thần của cậu rất kì lạ. Tôi không thể giải thích tại sao cậu có thể ở trong giấc mơ của tôi mà vẫn tỉnh táo đọc tình huống, trong khi tinh thần của cậu đã sớm bị suy yếu, cậu còn thua cả cấp độ của tôi. Đây là tình huống xưa nay chưa từng có”. Hồ Trung nói.
Orion nghe câu này cũng cảm giác mơ hồ thật. Hắn cảm thấy lúc ở trong mơ mình rất tỉnh táo, còn biết suy xét, đúng là kỳ quái.
Bình thường khi dính phải mộng của Tinh Thần Sư, những Zodiac năng lực thấp hơn sẽ khó mà phát giác được, trong mơ, tâm trí của người sẽ rất thụ động, không tỉnh táo, không thể nhận thức rõ để tư duy tránh né các cạm bẫy được. Song, Orion ngược lại, khi Bleu vừa nhắc đến Thẻ Mật Thư, hắn lập tức thức tỉnh, sau đó biết mình ở trong mơ, càng là biết có kẻ nào đó thực hiện kỹ năng siêu phàm khống chế giấc mơ của mình.
Hồ Trung nói tiếp: “Bất quá, cậu thành công thoát khỏi sự khống chế, không có nghĩa là cô ấy thành công. Lúc đó ở thư viện, tôi thao túng giấc mộng của Linda, từ trong miệng cô ấy biết được đám người cô ấy giao chiến với cậu cái ngày mà cả thư viện bốc cháy. Cuối cùng, cậu đã cướp đi tấm thẻ mật thư của hoàng đế Herald trên tay bọn họ. Ở trong mơ, Linda không hề nói dối. Chỉ có cậu nói dối, tôi không vạch trần cậu chính là để tự mình đi tìm món đồ này”.
Chết tiệt, vỏ quýt dày có móng tay nhọn rồi…Orion mắng thầm trong lòng.
Là mình sơ suất.
Thời điểm đó lẽ ra mình phải minh bạch nếu Linda bị ông ta đưa vào giấc mộng thì chuyện gì sẽ xảy ra mới đúng ! ! !
“Ông theo dõi tôi à?”. Orion nhíu mày.
Chỉ thấy Hồ Trung gật đầu rất thành thật, đáp: “Trước đó tôi đánh giá cậu rất cao, đừng tiếp tục hỏi câu ngây thơ như vậy, thất vọng lắm. Nếu không theo dõi cậu, làm sao tôi biết cậu sống ở đâu đâu”.
“Ông nhắc đến giáo hội, là giáo hội gì thế?”. Orion lần nữa kéo dài cuộc đối thoại.
“Cậu chưa nói cho tôi về thẻ mật thư. Nếu bây giờ cậu nói cho tôi biết, tôi sẽ nói tên giáo hội của tôi, đồng thời tha mạng cho cậu. Như vậy đủ công bằng không?”. Hồ Trung đưa ra lời nghị.
“…”
Qua một lúc lâu, tiếng thở dài cứ thế bao trùm căn phòng.
Orion nhìn xuống mặt đất, lắc đầu nhẹ, rồi mở miệng nói: “Thẻ mật thư tôi không giữ bên người, nhưng tôi biết nó ở nơi nào. Bây giờ ông nói cho tôi biết giáo hội của ông, tôi sẽ dẫn ông đi lấy. Ổn chứ?”
====
Tấu chương xong !!!
====..