Chương 15
Cao Lạc Thần lạnh lùng nhìn tiểu nha hoàn bị lôi xuống, bất thình lình lên tiếng: “Loại ác nổ bắt nạt chủ tử, thật sự nên kiểm tra thật kỹ, ai biết trên người nàng còn giấu thứ gì.”
Cho dù Cao Thuần lên tiếng nói đỡ cho Cao Lạc Thần, nhưng Ân Thuần Hi vẫn nhìn nàng không hợp mắt. Nghe xong lời này hơi cau mày, không nói gì, liếc Cao Lạc Thần một chút, sau đó lệnh cho hạ nhân tra xét.
Sự cố nhỏ này đương nhiên không thể trì hoãn Trân Châu thịnh yến, thấy sự tình đã được giải quyết thoả đáng, Ân Thuần Hi mời Cao Thuần cùng rời đi. Cao Thuần chỉ khẽ mỉm cười, đứng bên cạnh Cao Lạc Thần, nghiễm nhiên là muốn nàng đi cùng.
Mấy người bọn họ trở lại Trân Châu thịnh yến, các tửu lâu đã bày món ăn ra cái bàn lớn hình tròn. Ân Đức cầm đũa lên nếm thử một miếng, không nói lời nào chỉ duy trì vẻ mặt khó đoán. Người xung quanh còn chưa biết đó là ý gì, gã sai vặt đi theo hắn đã lĩnh hội được ý tứ chủ nhân lưu lại mấy món ăn.
“Nghe nói thực đơn của Lan Đình Các là từ chỗ Nhị tỷ?” Cao Thuần không hứng thú với trù nghệ nấu nướng, không ngăn được bản thân muốn thì thầm ít lời với tỷ tỷ. Nàng nhìn một lúc, đưa tay kéo kéo tay áo Cao Lạc Thần người vẫn đang nhìn chằm chằm không chớp mắt, thấp giọng hỏi.
Cao Lạc Thần đang mải nghĩ đến sự việc vừa rồi, bất thình lình bị Cao Thuần đánh gãy dòng suy nghĩ, nàng khẽ nhíu mày, thấp giọng đáp: “Đúng.”
Cao Thuần cười nhẹ một tiếng, nói: “Ngày trước làm sao không biết Nhị tỷ có sở thích sưu tầm thực đơn?”
Cao Lạc Thần quét mắt nhìn ngang nhìn dọc một lượt, âm thầm oán một câu, biểu hiện trên mặt bình bình đạm đạm, nói: “Cũng chưa từng nghe qua ngươi biết nói láo, tiểu thư Thường gia khó tránh sẽ lưu ý đến ngươi.”
Cao Thuần không màng, nói: “Những chuyện vụn vặt đó, hà tất phải để tâm?”
Cao Lạc Thần khẽ cười không tiếp lời, đứng quan sát một cách tẻ nhạt, lui về lương đình không người, suy nghĩ chuyện ngày sau. Trận tỉ thí này, e là Lan Đình Các sẽ dành phần thắng, sau này Triệu Lan Khuê nhất định có lòng mang ơn nàng, nhưng Cao Thuần từng cố ý để lộ tin tức, nói hắn là do Thường Sơn Vương chống lưng, sợ là không thể động vào. Quán rượu nhỏ mà nàng bắt đầu kinh doanh, đã mời được tiên sinh kể chuyện đến từ châu quận khác, chỉ là những câu chuyện vẫn chẳng có gì đặc sắc. Tầm mắt một lần nữa lưu chuyển giữa đám người Quý phụ nhân, bỗng nhiên nghĩ ra một ý hay, sức mạnh của ngòi bút, sợ là cổ nhân còn chưa hiểu rõ.
Chờ trân châu thịnh yến kết thúc, Cao Lạc Thần mới chậm rãi đứng dậy. Nàng nhìn thấy Cao Thuần đứng lẫn trong đám người tiểu thư quý tộc, một khí chất khác biệt hơn người, dung mạo như toả hào quang. Chẳng trách những công tử trong kinh đều muốn lấy lòng nàng, say mê nàng. Nhưng mà, dựa những khuôn mặt đó, cũng xứng sao?
Cao Lạc Thần vừa đi đến bên cạnh Cao Thuần, cùng lúc nghe thấy vài lời bàn tán xầm xì.
Quả nhiên có không ít Quý phụ nhân cùng tiểu thư rời đi, di chuyển đến nơi khác thưởng thức thịnh yến.
Cao Lạc Thần nhìn Triệu Lan Khuê, tuy rằng không nghe rõ hắn đang nói gì, nhưng nhìn nụ cười thường trực trên mặt xen lẫn một chút xuân phong đắc ý, trái lại Tề Vị lại mặt mày tái xanh, dáng dấp cáu giận. Bước chân Cao Lạc Thần tăng nhanh, để lại vị muội muội Cao phủ ở đằng sau, mà Cao Thuần từng bước rập khuôn theo sát nàng, vừa vặn cho người ngoài thấy dáng vẻ tỷ muội tình thâm.
“Không thấy người Thường gia?” Cao Lạc Thần giả bộ vô ý nhắc đến.
Cao Thuần quét mắt nhìn nàng, không lên tiếng.
Cao Lạc Thần cũng không thèm để ý, nhoẻn miệng cười, nói: “Thường tiểu thư nhất định là vì xấu hổ, cảm thấy không còn mặt mũi tiếp tục chờ đợi mới đi, đúng là ‘Chạm sứ’!”
Cao Lạc Thần cũng không quản Cao Thuần có hiểu hay không, trong lúc nhất thời sử dụng từ ngữ khá hiện đại. Nhìn ánh mắt hoài nghi của Cao Thuần, rốt cuộc không đành lòng, đáp: “Chính là kẻ cố ý gây phiền phức.” Thường Ánh Tuyết không phải quá hợp với từ này sao?
Các tiểu thư công tử nhân cơ hội thắt chặt mối quan hệ, huynh huynh muội mội, nhất thời không ai đến gần đây. Cao Lạc Thần không mấy hứng thú, ăn qua loa vài miếng rồi chuẩn bị quay về, về phần giao tình giữa phủ Định Quốc Công và Sở Vương, đó là việc cuả Cao Lạc Xuyên.
Lần này Liễu thị cũng có mặt, gặp gỡ những tỷ muội chốn khuê phòng trước khi xuất giá, hàn huyên không ngừng, chẳng còn tâm tư muốn rời đi. Cao Lạc Thần vốn tưởng Cao Thuần sẽ đi cùng Liễu thị, không ngờ rằng bản thân vừa bước lên xe ngựa, lập tức nhìn thấy Cao Thuần nhanh chóng đi tới, cành hoa cài trên tóc vẫn chưa gỡ xuống, cánh hoa màu hồng nhạt theo gió rung lên tựa Hồ Điệp.
“Muôj muội làm sao cũng chạy ra đây rồi?” Cao Lạc Thần nhìn nàng hỏi.
Hiện nay việc giữ khoảng cách với Cao Thuần đã là hi vọng xa vời, nếu đã vậy diễn một màn tỷ muội tốt, sẽ không có vấn đề gì chứ?
Cao Thuần không trả lời, chỉ nói: “Mấy ngày gần đây không muốn thấy mặt Tề Vị.”
Nụ cười trên mặt Cao Lạc Thần cứng đờ, ánh mắt nhất thời lạnh xuống. Nữ nhân này vẫn cho rằng nàng còn có tình ý với Tề Vị? Cao Lạc Thần không quản được cái miệng của mình, cười châm biếng lên tiếng: “Sao nào, sợ ta cướp biểu —“
Cao Thuần không để ý Cao Lạc Thần nói gì, không chờ nàng nói xong, ngắt lời: “Trân châu thịnh yến lần này đã khiến Phong Nguyệt Lâu mất hết thể diện, nguyên liệu nấu ăn là do Lạc Thần sơn trang cung cấp, hắn là người tự phụ, sẽ không ôm đồn trách nhiệm lên người mình, trái lại sẽ cho là tỷ động chân động tay, sau này phải cẩn thận một chút.”
Cao Lạc Thần nhìn vào mắt Cao Thuần, nhất thời có chút thất thần. Nàng nói rất chân thành, giống như thật sự cân nhắc lo lắng cho nàng. Kịch bản tỷ muội tình thâm bắt đầu từ lúc nào vậy chứ? Lại nghĩ tới kết cục của nguyên chủ trong quyển tiểu thuyết, nàng không nhịn được mà rùng mình, im lặng không lên tiếng, giữ khoảng cách với Cao Thuần, tựa như Cao Thuần không phải là người nàng có thể tuỳ tiện trêu đùa.
Ngày Lan Đình Các treo tấm biển “Thiên hạ đệ nhất lâu”, dựa theo lệ, Triệu Lan Khuê phải đến phủ Định Quốc Công mời Cao Lạc Thần, nhưng Cao Lạc Thần tìm một cái cớ rồi từ chối, thiết nghĩ nên cách xa Hoàng quyền đấu đá một chút thì tốt hơn. Lúc người của Lan Đình Các rời đi, Phương Trạch lại nghe ngóng được tin tức bát quát từ người tỷ muội thân thiết.
Phương Trạch đưa mắt ngó quanh quất, nhân lúc không có ai ghé bên tai Cao Lạc Thần nói nhỏ: “Tiểu thư, người nghe tin gì chưa? Thừa tiểu thư bị Đình Uý tự đưa đi rồi.”
Cao Lạc Thần khẽ nhíu mày, nét mặt không vương chút kinh ngạc, nàng “Ồ” một tiếng, ngữ khí bình thản.
Phương Trạch vẫn không ngăn được hưng phấn, lại nói: “Nghe người Vương phủ nói, nha hoàn của Thường tiểu thư mang theo thuốc độc, có ý đồ hạ độc ở yến tiệc. Cũng may Thế tử Vương phủ kịp thời phát hiện.”
Cao Lạc Thần thầm cười nhạo trong lòng, nếu không phải nàng chỉ điểm, Ân Thuần Minh làm sao có thể phát hiện ra? Nàng cũng không nói nhiều, chỉ giả bộ quát lớn: “Làm việc của ngươi đi, còn ở đây nói luyên thuyên, sau này xuống địa ngục ắt bị cắt lưỡi.”
Phương Trạch run run, cười trừ.
Một lát sau, nàng đột ngột nhớ ra một chuyện, lại nói: “Tam tiểu thư đưa đến một quyển sách.”
Cao Thuần đưa sách đến đây? Lẽ nào là quyển tiểu thuyết hôm trước? Cao Lạc Thần sững sờ, đưa tay nhận quyển sách từ Phương Trạch.
Trang sách đã hơi ố vàng, tựa đã sớm không thấy rõ, lật trang bìa, ở trên trang sách nhìn thấy hai chữ “Thao Thiết”. Lúc đầu, nàng còn tưởng là tiểu thuyết thần thoại cổ đại, vô cùng tò mò, nào ngờ lại là một quyển thực đơn, bên trong còn kẹp một tờ giấy nhỏ, viết vài chữ “Món ăn trong này rất ngon”.
Cao Thuần này thật không biết xấu hổ, đang xem nàng là đầu bếp, thoải mái sai khiến sao!!!