Chương 14
“Lô hoả thuần thanh: Lửa trong lò đã chuyển thành một màu xanh, chỉ màu của lửa vào thời khắc đạo sỹ luyện đan thành công. Ám chỉ sau khi dùng kỹ nghệ, học vấn tu dưỡng đạt đến cảnh giới tinh tuý hoàn mỹ, hoặc đã làm việc đạt đến thuần thục.
– ————————
Không giống Cao Lạc Thần, trong kinh nhân duyên giữa Cao Thuần và ái nữ quyền quý không tệ, không một ai dám đứng trước mặt chê cười nàng là thứ nữ. Đãi ngộ này không phải việc mà tiểu thư công tử nào cũng được đặt cách, những nữ thứ thường không dám tiến đến trước mặt Cao Lạc Thần, cũng không dám qua lại với các quý nữ chỉ sợ tự rước hoạ vào thân, mỗi người nhiều lắm chỉ có một tiểu tuỳ tùng đi theo, bọn họ đều âm thầm hâm mộ Cao Thuần may mắn.
Người trong sân ngày một đông hơn, thêm vào đó khi Tần Vương Ân Thuần Hi đại diện cho Thiên tử đi đến, càng gây nên một trận náo động không nhỏ. Vị Hoàng tử này có thừa Thánh sủng, tiền đồ rộng mở, nói đến cũng là nhân tài khiến người ta đặc biệt chú ý. Nói đúng ra thì việc người này có thật sự là nhân tài hay không cũng không phải chuyện người khác quan tâm, giấc mộng trở thành Vương phi, thậm chí là Thái Tử phi, đủ để làm không ít người phải lao tâm khổ tứ.
Thoáng thấy bóng người Ân Thuần Hi, Cao Lạc Thần lập tức tránh đi thật xa. Trong cốt truyện nguyên chủ luôn bất đồng với nữ chính, mà Ân Thuần Hi thầm thương trộm mến Cao Thuần, hiển nhiên sẽ ra mặt cho nàng. Hắn dựa vào thân phận Vương gia khiến nguyên thân nếm không ít cay đắng. Hiện giờ Cao Lạc Thần xuyên vào sách tuy chưa từng chạm mặt Ân Thuần Hi, thế nhưng người trong kinh có ai không biết một ít chuyện của Cao phủ? Sợ là sớm đã bị ghi hận.
Hoa viên nhộn nhịp tấp nập, một bên khác đầu bếp của các tửu lâu đã bắt tay vào làm việc, cảnh tượng khí thế ngất trời. Cao Lạc Thần chọn một góc vườn tách biệt với sự huyên náo, ngay cả bóng người thưởng hoa cũng không thấy. Nàng không biết những khóm hoa này tên gì, chỉ biết hương thơm thoang thoảng dễ chịu vây quanh thân mình. Cao Lạc Thần nhìn đoá hoa màu trắng thanh nhã, trong đầu bỗng nhiên hiện hữu gương mặt của Cao Thuần. Nhành hoa và mỹ nhân, khó lòng biết được cái nào ưu nhã hơn? Trong lòng vừa nổi lên ý nghĩ, nàng liền đưa tay ngắt một cành hoa, dự định có cơ hội sẽ đưa cho Cao Thuần. Nào ngờ mới vừa chạm tay vào, phía sau truyền đến một tiếng xì xì khinh bỉ: “Quả nhiên là người thô tục, không biết cái gì gọi là thưởng hoa, thản nhiên giết chết cảnh đẹp.”
Cao Lạc Thần nhíu mày động tác tay không chút chần chừ, nàng bẻ nhánh hoa, xoay người lại liếc mắt nhìn người lên tiếng trào phúng. Còn tưởng là cao nhân phương nào, hoá ra là nữ nhi của Thái Thường tự Thừa Thường Cương – Thường Ánh Tuyết. Trong kinh, nàng ta có tiếng là người có tài, phong thái làm việc phảng phất mấy phần dáng vẻ Cao Thuần, kiêu căng tự mãn. Tiếc là người đời cũng chỉ gọi nàng một tiếng “Nữ tài mọn“. Nhắc tới cũng thật kỳ quái, quý nữ trong kinh chỉ có Cao Lạc Thần dám lấy “Lạc Thần” làm tên, nhưng người được xưng tụng “Nhanh như cầu vồng, uyển như du long”, lại chỉ có duy nhất Tam tiểu thư Cao Thuần.
Một nữ nhi nhỏ bé của Thái Thừa tự, là ai cho nàng can đảm dám cả gan cười nhạo đích tiểu thư phủ Quốc Công? Dựa vào được Thiên tử sủng ái sao? Cao Lạc Thần lườm Thường Ánh Tuyết thêm một cái, hừ lạnh không thèm để ý đến nàng.
Làm sao ngờ được Thường Ánh Tuyết không chịu nhả ra, thấy Cao Lạc Thần hơi ngửa đầu trên mặt tràn đầy cao ngạo, trong lòng nàng càng tức giận, lại cười dịu dàng lên tiếng: “Nghe nói nguyên liệu nấu ăn của Phong Nguyệt Lâu và Lan Đình Các, đều từ Trang tử của quý phủ mà ra? Cao tỷ tỷ từng ở sơn trang hẻo lánh, chẳng hay có thể kể cho ta nghe về phong cảnh điền trang hay không?”
Mắc bệnh gì vậy a? Cao Lạc Thần ngừng bước chân, nàng xoay người khẽ nhíu mày, ánh mắt ngưng tụ trên người Thường Ánh Tuyết, mím môi không lên tiếng.
Thường Ánh Tuyết bị ánh mắt của nàng làm cho kinh sợ, một lát sau mới lấy lại dũng khí. Tuy rằng Cao Lạc Thần là Nhị tiểu thư của phủ Định Quốc Công, nhưng nàng không nhận được sự sủng ái mà Đích nữ nên có, trong kinh đã sớm không còn thanh danh mặt mũi, có gì phải sợ chứ? Thường Ánh Tuyết không màng đến nét mặt của nha đầu lúc này đã trắng bệch, lại nói tiếp: “Cổ nhân ca ngợi cuộc sống điền viên, chẳng hay sự thật có tình thơ ý hoạ như vậy hay không?”
Cao Lạc Thần cười lạnh nàng quét mắt nhìn Thường Ánh Tuyết một lượt, nói: “Nếu ngươi muốn biết, trực tiếp đến Lạc Thần sơn trang làm đứa ở là được, ta sẽ sai người chăm sóc đặc biệt cho Thường tiểu thư, sẽ không để ngươi phải ngủ trong chuồng.” Dừng một chút, nàng lại chỉ tay về phía nữ nhân đang đi tới, cười khẩy nói: “Vị kia mới có thể gọi ta một tiếng tỷ tỷ, Thường Ánh Tuyết ngươi tính là gì? Nghe nói người của Thái Thừa tự được đọc đủ loại sách, làm sao không dạy ngươi đừng mơ hão trèo cành cao? Còn nữa, muốn nhại theo nhất cử nhất động của Cao Thuần, dựa vào ngươi? Cũng không về lấy gương ra xem có xứng hay không, soi cho thật kỹ xem chính mình có đức hạnh gì.” Cao Lạc Thần nói chuyện không lưu tình, so với quý nữ trong kinh Thường Ánh Tuyết nhiều lắm chỉ được xem là thanh tú, chỉ giỏi bắt chước khí chất người khác để kiếm một chút danh tiếng.
Thường Ánh Tuyết làm sao biết được Cao Lạc Thần còn có thể hung hăng như thế? Sau khi nàng từ sơn trang trở về, thật sự đã lâu không nghe thấy nàng gây chuyện. Còn có lời đồn đày đến sơn trang khiến người thay đổi tính tình. Thường Ánh Tuyết tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nàng chỉ tay vào Cao Lạc Thần “Ngươi” nửa ngày, không nói được một câu.
Cao Lạc Thần chê nói chưa đủ, lại bồi thêm: “Nghe nói Thường tiểu thư vang danh ở kinh đô, là dựa vào <<Thịnh Kinh Phú>>? Nhưng mà hình như có chút quen mắt, giống như đã nhìn thấy bản tương tự ở đâu? Nghĩ đến đây có lẽ Thường tiểu thư quả thật có tài cảm hoá, cho nên mới có thể khiến người khác thưởng thức được một quyển sách hay.”
Trong viện của Thường Ánh Tuyết có không ít sách, tình cờ còn có một quyển tuyệt bản, ngày Thường Ánh Tuyết viết <<Thịnh Kinh Phú>> là năm nàng mười hai tuổi, lúc đó còn trẻ chưa hiểu chuyện, mô phỏng <<Ngọc Kinh Phú>> của cổ nhân viết lại một phần, cũng không ngờ người trong kinh chưa từng đọc qua văn chương của cổ nhân, dồn dập tán thưởng, bấy lâu nay Thường Ánh Tuyết ngủ quên trong danh tiếng. Mà lúc này đột ngột bị Cao Lạc Thần vạch trần, đầu tiên là kinh ngạc, chốc lát sau lấy lại bình tĩnh, thiết nghĩ Cao Lạc Thần chỉ biết làm xấu mặt Cao phủ làm sao có thể đọc qua <<Thường Kinh Phú>>? Ánh mắt Thường Ánh Tuyết lạnh xuống giống như rắn độc, chặt chẽ ngưng tụ trên mặt Cao Lạc Thần, ngay khi Cao Lạc Thần chậm rãi đi qua, cố ý duỗi chân ra.
Cao Lạc Thần là ai cơ chứ? Thấy Cao Thuần đến gần, nàng làm bộ ngã về trước, sau đó xoay người tàn nhẫn đạp một cước lên người Thường Ánh Tuyết, khiến cho nàng ngã sập xuống đất. Trước giờ Cao Lạc Thần luôn tuân theo nguyên tắc nước sông không phạm nước giếng, có điều Thường Ánh Tuyết bỉ ổi như vậy, không nên trách nàng lòng dạ độc ác.
Thường Ánh Tuyết lặng lẽ ngáng chân Cao Lạc Thần, làm sao ngờ được Cao Lạc Thần dám hành hung? Nàng ngồi trên mặt đất, cơn giận lan tràn, vỗ về lồng ngực, trong con ngươi lấp loé nước mắt. Nha hoàn bên cạnh nàng thấy thế lên tiếng kêu to: “Cao Nhị tiểu thư, cho dù người là người của phủ Định Quốc Công, cũng không thể ỷ thế hiếp người như vậy? Tiểu thư nhà ta từ nhỏ đã ốm yếu nhiều bệnh, người nói lời kích động thì thôi, vì sao còn động thủ đánh nàng?” Vừa nói, vừa đưa tay gạt lệ khóc nấc.
Cao Lạc Thần nhìn nhành hoa trên tay, nàng từ từ đến gần Thường Ánh Tuyết đang bận gào khóc oan ức, chậm rãi nói: “Các ngươi nhìn cho rõ, ta chưa từng dùng tay, chỉ là lỡ chân đạp nàng một cước mà thôi.” Nói xong, lại nhân cơ hội giẫm Thường Ánh Tuyết một cái.
“Các người làm gì ở đây?” Thanh âm lạnh lùng nhàn nhạt truyền đến.
Cao Lạc Thần xoay người nhìn lên, Cao Thuần cuối cùng cũng đến rồi, nàng có xem được tiết mục vừa rồi không? Cao Lạc Thần nhấc chân bước đến bên cạnh Cao Thuần, đem nhành hoa cài lên tóc nàng, lúc này mới vui vẻ lùi về sau vài bước, tuỳ ý đánh giá cả hoa lẫn người.
Cao Thuần cũng không lên tiếng, vẫn cứ để Cao Lạc Thần đánh giá.
Nha hoàn vẫn còn tỉ tê, không chịu nổi chủ tớ các nàng bị hai người ngó lơ. Nhìn thấy Cao Thuần, nghĩ đến quan hệ giữa tỷ muội hai người không được tốt, tròng mắt chuyển động, lại khóc thê thảm: “Ai cũng nói tiểu thư phủ Quốc Công cao thượng, nào ngờ lại là như vậy?”
“Có chuyện gì?” Nhắc tới cũng kỳ quái, Cao Thuần mới đến không bao lâu, liền thu hút người khác tìm đến nơi vắng vẻ này. Chỉ thấy Tần Vương Ân Thuần Hi một thân áo bào, bước chân vội vã, vừa đến nơi ánh mắt hắn lập tức dừng lại trên người Cao Thuần chưa từng dời đi. Ngoài nàng ra hắn không muốn nạp bất kì ai khác làm Vương phi, nhưng trớ trêu thay không những phủ Định Quốc Công ngầm từ chối hắn, mà ngay cả phụ hoàng một mực sủng ái cũng nói, Tam tiểu thư Cao gia không thể là ứng cử viên cho vị trí Tần Vương phi.
Cao Lạc Thần nhìn ra ánh mắt làm càn vô lễ của Ân Thuần Hi, thầm mắng một tiếng “Giá áo túi cơm”, sau đó không ngần ngại lập tức đứng chặn trước mặt Cao Thuần, để nàng đứng sau lưng mình.
Hiện tại có rất nhiều cặp mắt đang nhìn hắn, Ân Thuần Hi cũng không tiện nói gì, chỉ che miệng ho nhẹ một tiếng, giả vờ uy nghiêm, nói: “Xảy ra chuyện gì?” Ân Thuần Minh đồng hành cùng hắn cũng theo hỏi: “Đây không phải là tiểu thư Thường gia sao? Vì sao lại ngồi dưới đất thế kia?”
Nha hoàn hầu cận Thường Ánh Tuyết thấy có người thăm hỏi, nhất thời ấp úng, thỉnh thoảng còn trộm nhìn Cao Lạc Thần.
Ân Thuần Hi vốn không ưa Cao Lạc Thần, nhìn ánh mắt tiểu nha đầu hiển nhiên hiểu được, hắn chuyển hướng về Cao Lạc Thần lớn tiếng quát: “Ngươi đã làm gì?!”
Cao Lạc Thần thừa biết nha đầu kia cố ý bày ra dáng vẻ kệch cỡm! Muốn lấy lòng thương hại của nam nhân, nếu nha hoàn đã không mở miệng, vậy thì có cơ hội tốt để nàng phát huy. Nàng không nhìn Ân Thuần Hi, chỉ hừ lạnh một tiếng, nói: “Ác nô này bắt nạt chủ nhân, làm sao? Dạy dỗ ngươi chưa đủ?”
Lời này vừa nói, không những nha hoàn kia ngây người mà ngay cả Thường Ánh Tuyết cũng ngừng gào khóc. Một hồi lâu sau mới đỏ mắt nói: “Tần Vương điện hạ, dân nữ không sao! Chuyện này không liên can đến Cao Nhị tiểu thư.”
“Vốn là không liên can.” Lúc này, Cao Thuần bỗng nhiên lên tiếng, nàng từ sau lưng Cao Lạc Thần bước ra, cúi đầu liếc Thường Ánh Tuyết một chút, chầm chậm nói: “Người ta nói tiểu thư Thường gia ôn nhu lương thiện, hiện tại xem ra đúng là như vậy. Cũng may là không bị ác nô uy hiếp, đem chuyện này vu oan cho Nhị tỷ ta. Có điều nói đi nói lại thì, hạ nhân chung quy vẫn là hạ nhân, không thể để nàng ta trèo lên đầu chủ tử? Chủ tử còn chưa lên tiếng, hạ nhân đã trả lời là lý gì?”
“Ngươi –” Thường Ánh Tuyết ngước đầu nhìn Cao Thuần, biểu tình trên mặt khó mà tin nổi.
Cao Thuần ung dung vuốt ve nhành hoa.
Ân Thuần Hi thầm mến Cao Thuần, đương nhiên không nghi ngờ lời nàng nói, lúc này quát lên: “Người đâu, kéo điêu nô này xuống cho ta!”
Cao Lạc Thần kiềm chế ngạc nhiên trong lòng, nhìn Cao Thuần một chút.
Bản lĩnh đổi trắng thay đen của vị muội muội này thật sự đã đạt đến cảnh giới “Lô hoả thuần thanh” a? Vốn chỉ mong Cao Thuần không mở miệng là tốt rồi, nào nghĩ tới nàng ta sẽ mở to hai mắt thuận nước đẩy thuyền!