Chương 13
Tư cách dự thi của các tửu lâu lớn trong kinh là do bách tính chọn ra, có Phong Nguyệt Lâu, Lan Đình Các, Đức Thắng Lâu, Toàn Gia Yến. Chỉ có điều trong số đó, tửu lâu có khả năng dành phần thắng nhất không ai ngoài Phong Nguyệt Lâu và Lan Đình Các. Quãng thời gian không lâu trước đây, hai đại tửu lâu này vì cuộc tranh tài mà ngấm ngầm tranh đua, Sở Vương tuy không thiên vị bất kỳ ai, nhưng hắn sẽ lắng nge ý kiến bách tính. Cách trân châu thịnh yến hơn một tháng, hắn sai người đặt một cái rương trước phủ, để dân thường viết ý kiến cùng kiến nghị đối với ẩm thực rồi thả vào.
Trân châu thịnh yến náo nhiệt người người đều muốn tham gia, nhưng lãnh địa Vương phủ, bình dân bách tính chỉ được đặc cách cho phép xem từ phía bên ngoài. Ngày hôm đó Cấm Quân sẽ được phái tới phủ Sở Vương, chỉ lo có người thừa cơ gây sự, ngoài ra không thể thiếu sự có mặt của y quan trong cung, kiểm tra nguyên liệu nấu ăn, cũng như đối phó với những chuyện phát sinh ngoài ý muốn, thịnh yến năm rồi xảy ra không ít những chuyện như vậy.
Sự náo nhiệt ở Trân Châu thịnh yến có thể sánh ngang với những ngày hội lớn, các vị tiểu thư, phu nhân ngày thường chỉ quẩn quanh trong phủ nay cũng dồn dập được mời tham dự, phủ Định Quốc Công cũng là một trong số đó. Bất kể Đại phòng, Nhị phòng, hay Tam phòng hoặc thứ xuất, đều trang điểm lộng lẫy váy áo thướt tha. Thịnh yến lần này là cơ hội để các tiểu thư công tử âm thầm chiêm ngưỡng lẫn nhau. Cao Lạc Thần mặc một thân trường sam màu xanh, trong tay cầm một cây quạt giấy, bày ra phong thái nho nhã thư sinh. Có điều, nàng không trang điểm, chính vì vậy chỉ cần từng gặp mặt, ngay lập tức có thể phá vỡ lớp nguỵ trang.
Cao Lạc Thần vốn định tự mình đi đến, nào biết được có không ít nữ quyến Cao gia cảm thấy hứng thú với thịnh yến lần này, Cao Tuấn đã an bài cho mọi người đi cùng nhau. Cao Lạc Thần và Cao Thuần ngồi chung trên một chiếc xe ngựa, tiếng pháo nổ vang suốt đường đi tựa như nhà ai có hỷ sự. Cao Lạc Thần miễn cưỡng ngồi trong xe, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn quyển sách Cao Thuần đọc đến xuất thần. Chỉ một đoạn đường, cũng không biết nàng mang sách theo làm gì, Cao Lạc Thần thầm nhủ trong bụng, nhưng vẫn không tự chủ được vô thức quét mắt lên người Cao Thuần thêm vài lần.
Vương triều này khuê tú yêu thích văn thơ, trong tay thường nâng một tập thơ văn mà nghiền ngẫm, trong mắt Cao Lạc Thần, Cao Thuần cũng không khác bọn họ. Đúng lúc này ở phía đối diện không biết kẻ nào lớn mật dám phóng ngựa nước đại giữa phố thị sầm uất, phu xe đột nhiên ngừng lại, bên trong xe nhanh chóng mất thăng bằng. Sự chú ý của Cao Lạc Thần đổ dồn về phía Cao thuần, nhất thời không kịp phản ứng thân thể hướng về phía Cao Thuần ngã tới, cũng chính nhờ cú va chạm này khiến nàng nhìn rõ quyển sách trong tay Cao Thuần, thơ từ không thể thiếu, nhưng lại xen lẫn những câu đối thoại tẻ nhạt. Nữ tử như Cao Thuần một thân không dính khói bụi trần gian, cũng cảm thấy hứng thú với loại sách này sao? Trong lòng nàng vung lên một tia hiếu kỳ, kìm lại trong chốc lát, rốt cuộc lên tiếng hỏi: “Ngươi xem sách gì vậy?”
Cao Thuần khép sách lại, nhàn nhạt nhìn Cao Lạc Thần một chút, nói: ” << Bạch đầu thê >>.”
“Là sách gì? Vì sao ta chưa từng nghe tới?” Sau khi xuyên sách, mất đi thiết bị hiện đại, nàng chỉ có thể dựa vào tiểu thuyết giết thời gian. Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, hết thảy tiểu thuyết bày bán trên thị trường đều bị vơ vét sạch, nhưng chưa từng nghe qua << Bạch đầu thê >>, Cao Lạc Thần hỏi tới: “Mới ra sao?”
“Không phải.” Cao Thuần lắc đầu, chậm rãi nói: “Là của cổ nhân, không lưu truyền trên thị trường.”
“Là vậy a.” Cao Lạc Thần thở dài một hơi, nàng không muốn cúi đầu mượn sách, chỉ lách qua vấn đề khác: “Nội dung thế nào?” Nếu thật sự thú vị, nàng sẽ nghĩ cách lấy thức ăn làm vật trao đổi, như vậy thì không ai chịu thiệt.
“Một thiên kim tiểu thư Tướng phủ, nàng tinh thông thơ từ ca phú, ngay thời điểm được người đời xưng tụng là ‘Văn sĩ’, tiếc là –” Cao Thuần ngừng lại.
“Tiếc là thế nào?” Cao Lạc Thần ghét nhất hành vi thừa nước đục thả câu, nàng kéo kéo tay áo Cao Thuần, hỏi tới: “Nàng làm sao?”
Cao Thuần thấy Cao Lạc Thần một mặt mong chờ cũng không vội vàng đáp ứng, chậm rãi nói: “Nàng đem lòng yêu một vị Vương gia phong lưu, ngày Vương gia bắt đầu tuyển tú, Tướng Quốc không muốn nữ nhi nhà mình tiến vào cánh cửa hào môn bèn xin Thiên tử ban ý chỉ, nhưng hắn nào biết nữ nhi đã thầm thương trộm nhớ Vương gia bấy lâu.”
“Ồ.” Cao Lạc Thần nhàn nhạt đáp, cũng không biết là Cao Thuần kể chuyện vô vị hay tình tiết không hấp dẫn, sau khi ứng một tiếng nàng sửa lại tư thế nghiêm chỉnh, bày ra bộ dáng không hứng thú.
Cho dù Cao Thuần có nhiều lời để nói hơn nữa cũng bị dáng vẻ kia của Cao Lạc Thần chặn lại hết thảy nơi cổ họng, nàng khẽ nhíu mày cuối cùng thở dài một hơi, im lặng không nói gì.
Xe ngựa ngừng lại trước cổng phủ Sở Vương.
Trước khi xuống xe Cao Thuần đột ngột giữ tay Cao Lạc Thần, thấp giọng nói: “Tỷ không muốn biết kết cục sẽ như thế nào sao?”
Cao Lạc Thần lắc đầu, nói: “Không muốn.” Nàng đáp trả thẳng thừng không để ý đến sắc mặt Cao Thuần, nhanh chóng gỡ tay ra sau đó bước nhanh về phía trước.
Cao Thuần: “…”
Nhìn theo bóng lưng Cao Lạc Thần rời đi, bị nàng ngó lơ như vậy trong lòng Cao Thuần thực sự không thoải mái. Sương Hoa vội vàng đuổi theo chủ tử, tiểu nha đầu thấy tiểu thư nhà mình trầm mặc, cho rằng nàng lại bị Cao Lạc Thần bắt nạt, vừa lúc Phương Trạch đi qua, Sương Hoa tức giận trừng mắt nhìn Phương Trạch, lầm bầm: “Tiểu nha hoàn, đừng vội đắc ý.”. T𝘳𝗎yện hay l𝗎ôn có 𝘁ại == T𝘳U𝗆𝘁𝘳𝗎y ện.vn ==
Phương Trạch nghe xong, một mặt vô tội, quay về phía Sương Hoa nhoẻn miệng cười.
“Tiểu thư, chúng ta nên cách xa Kinh Hồng viện một chút, các nàng cả lớn lẫn nhỏ đều không bình thường.” Sương Hoa nhỏ giọng nói thầm.
Cao Thuần tiếp tục nhíu mày, nàng không nói gì chỉ đứng một bên chờ các tỷ muội đi tới.
Bãi đất trống rộng rãi phía sau hoa viên phủ Sở Vương đã được bố trí tám cái kệ bếp thành hình bát quái. Trên mỗi kệ bếp xếp đầy nguyên liệu tươi ngon. Rất lâu trước đây, nguyên liệu tham gia cuộc thi đều được chuẩn bị sẵn, nhưng sau đó Thiên Tử nói chọn mua nguyên liệu cũng là một loại bản lĩnh, liền cho bọn họ tuỳ ý mua sắm.
Thời điểm Cao Lạc Thần trình diện, Cao Lạc Xuyên đang hàn huyên cùng Thể tử Sở Vương.
Ân Thần Minh vỗ vỗ vai Cao Lạc Xuyên, tò mò hỏi: “Ta nghe nói, nguyên liệu nấu ăn của Phong Nguyệt Lâu và Lan Đình Các đều do quý phủ cung cấp? Không ngờ phủ Định Quốc Công cũng lo loại chuyện này?”
Quan hệ giữa Cao Lạc Xuyên và Ân Thần Minh không tệ, nghe hắn nói như vậy cũng không tức giận, chỉ khẽ mỉm cười, nói: “Thật ra cũng không thể tính là phủ Định Quốc Công, phụ thân ta đã giao trang viên cho Nhị muội, mọi thứ đều do nàng quản lý, không trực tiếp can hệ đến phủ Quốc Công.”
“Nhị tiểu thư?” Ân Thuần Minh kinh ngạc nhíu mày, hắn đương nhiên biết danh tiếng Cao Lạc Thần ra sao, một hồi lâu sau lại vỗ vỗ vai Cao Lạc Xuyên, trầm giọng nói: “Cực khổ cho ngươi rồi.” Giả như Cao Lạc Thần xuất thân từ một gia đình bình thường, chỉ e không nam tử nào dám xin hỏi cưới.
Cao Lạc Thần nghe Cao Lạc Xuyên nói xong, hừ lạnh một tiếng quay đầu đi mất. Nàng trực tiếp đi đến chỗ của Lan Đình Các phát hiện Triệu Lan Khuê mặt mày trắng bệch, đi tới đi lui, trong lòng không an ổn. Sở Vương từng tới Lan Đình Các, nhưng chưa từng để lại đánh giá gì. Hắn nghe nói, Sở Vương thích nhất là những món ăn bình đạm.
“Ông chủ triệu đang lo lắng điều gì?”
Triệu Lan Khuê xoay người nhìn lại liền thấy một “Công tử” anh tuấn đứng đó, một câu “Cao tiểu thư” vội nuốt vào trong, chắp tay nói: “Công tử.”
“Tay nghề đầu bếp hai bên không phân cao thấp.” Cao Lạc Thần chậm rãi lên tiếng: “Nguyên liệu đều từ sơn trang của ta mà ra đương nhiên không khác biệt. Thế nhưng ông chủ Triệu này, chỗ của ông còn có thực đơn do ta đặc biệt chuẩn bị, đừng làm bản công tử đây mất mặt a.”
Mặt Triệu Lan Khuê đỏ lên, lại chắp tay nói: “Đó là đương nhiên.” Hắn xoa xoa vệt mồ hôi trên trán, sốt sắng trong lòng như nguôi đi mấy phần. Thấy người chung quanh càng ngày càng đông, hắn cũng không dám hàn huyên cùng Cao Lạc Thần quá lâu. Triệu Lan Khuê không có những mối quan hệ rộng rãi như Tề gia, trái ngược với Tề Vị đứng lẫn trong đám người nói chuyện phiếm, hắn chỉ cùng vài người lân la vài câu.
Cao Lạc Thần nhìn một đám nam nhân túm tụm, biểu hiện trên mặt lộ ra mấy phần vô vị. Nàng vừa cúi đầu, không biết Cao Thuần từ nơi nào xông ra, một mặt lạnh lùng, nói: “Người kia chết rồi.”
“Cái gì?”
Cao Thuần liếc mắt nhìn Cao Lạc Thần một chút, nghiêm mặt nói: “Vị tiểu thư Tướng phủ mưu toan gả vào Vương phủ, cuối cùng bị tên Vương gia kia quên lời thề non hẹn biển thẳng tay vứt bỏ. Vương gia sau đó lập tam thê tứ thiếp, mà tiểu thư kia cuối cùng đã chọn tự sát.” Nói xong, Cao Thuần hừ một tiếng, xoay người rời đi.
“…” Để lại Cao Lạc Thần một mặt mờ mịt nhìn bóng lưng yêu kiều, không kịp phản ứng. Nàng đột ngột nhảy bổ vào, chỉ vì nói cái này? Cao Thuần bị quỷ ám rồi đúng không!