Chương 15
Đau hơn so với cô tưởng tượng gấp trăm ngàn lần.
Không chỉ có máu chảy ra ngoài đang sôi lên bỏng rát mà dường như còn có một luồng sức mạnh đang ào ạt chảy ra ngoài qua miệng vết thương hở. Sức mạnh này dùng máu thịt của cô làm chất dinh dưỡng, điên cuồng sinh trưởng, cơ hồ muốn xé toạc cả lòng bàn tay cô.
“Vãn Tình!” Phong Dao Tình là người phản ứng lại trước tiên nhưng nàng lại không có cách nào đến gần Thẩm Vãn Tình nửa bước.
Ngọn lửa vây kín Thẩm Vãn Tình thành một vòng tròn, phừng phừng bốc cháy.
“Không ổn.” Kỷ Phi Thần cũng phát hiện ra có gì đó không đúng, hắn cũng không rảnh xử lý con họa bì quỷ kia mà rút kiếm vẽ một đạo phù, muốn dùng nó để trấn áp sức mạnh đang tràn ra bên ngoài của Thẩm Vãn Tình: “Sức mạnh của muội ấy mất khống chế rồi!”
Đứng trong biển lửa, Thẩm Vãn Tình cảm nhận được linh lực đang dần chảy ra khỏi cơ thể cô, ý thức đang bay đến một hơi hư vô mờ mịt.
Đột nhiên trước mắt lóe lên ánh sáng, vô số hình ảnh đan xen vào nhau.
Một cô gái đang ra sức la hét bị ai đó đẩy mạnh vào biển lửa, ngọn lửa thiêu đến mức biến dạng cả khuôn mặt nàng.
Lớp da người bị lột xuống, chỉ còn một gương mặt máu thịt bầy nhầy.
Ngay sau đó xung quanh đột nhiên trấn động.
Những hình ảnh đó đột nhiên nứt toác ra.
Thẩm Vãn Tình quay đầu nhìn thấy họa bì quỷ đứng cách đó không xa một cách vô cùng rõ ràng.
Ả ta dùng ánh mắt tràn đầy phẫn nộ và hận thù nhìn chằm chằm cô, máu tươi chảy xuống từ hốc mắt, sau đó biến thành một làn khói, tất cả biến thành tro tàn.
Đây là…
Thẩm Vãn Tình đột nhiên hiểu ra, nếu cô dùng sức mạnh này chạm vào ai, sau khi linh lực đạt đến một mức độ nhất định, cô có thể nhìn thấy linh thức và ký ức của người đó.
Mà đúng lúc này, Thẩm Vãn Tình thấy như núi non đang rung chuyển.
Ngọn lửa nóng hừng hực bao bọc cả người cô, giống như muốn thiêu cô thành bụi.
Đột nhiên, một luồng linh lực khác tràn vào.
Nó giống như suối nước nóng ôm lấy cả người cô, dòng nước ấm áp an ủi linh hồn cô, làm cô thoát ra khỏi cảm giác đau khổ.
Cùng lúc đó, cảnh vật xung quanh cũng thay đổi.
Tất cả bị bao trùm bởi màu máu âm u đặc quánh.
Thẩm Vãn Tình vừa quay đầu lại đã phát hiện trước mặt mình có một nữ tu sĩ.
Bà ta đang túm lấy một bé trai.
Đứa bé mới chỉ bảy, tám tuổi, tóc đen mắt đỏ, quần áo tả tơi, chân đeo xích sắt, mắt cá chân bị ma sát tạo thành từng vệt máu dài.
Cho dù bộ dạng rất chật vật nhưng trông bé trai kia lại rất bình tĩnh.
Đó là một loại chết lặng từ trong linh hồn, dường như dù sống hay chết cũng không quan trọng.
Người phụ nữ kia túm lấy bé trai đi về phía trước, đi xuyên qua cả người Thẩm Vãn Tình.
… Khoan đã.
Đây là ký ức của ai?
Hình ảnh trước mắt bỗng trở nên hỗn loạn.
Rất nhiều hình ảnh đan vào nhau lao tới như hồng thủy, nhưng Thẩm Vãn Tình vẫn có thể nhìn ra một vài cảnh tượng.
Đứa bé thân đeo đầy xích sắt, vết thương chồng chất bị người ta bóp chặt hàm dưới đổ vào họng một chén máu tươi ép cậu nuốt xuống.
Rất nhiều xích sắt và phù chú quấn chặt lấy thân hình nhỏ bé đó, thúc giục cậu liều mạng đánh nhau với một đám minh ma hung ác, cho đến khi trên người không còn một tấc thịt nào lành lặn, muốn đứng thẳng cũng khó khăn.
Cuối cùng cậu bị nuốt chửng bởi ánh lửa hừng hực trong lò đúc kiếm.
Một đám người mặc trường bào màu trắng nom giống như tu sĩ chính đạo, tất cả đều nghiêm mặt đứng một bên nhìn.
Người phụ nữ kia túm lấy đứa bé không ngừng bước về phía trước, cuối cùng dừng lại trước lò đúc kiếm.
“Nhảy xuống đi.” Bà ta nói.
Đứa bé không động đậy.
Người phụ nữ kia đột nhiên giống như phát điên túm chặt lấy tóc của cậu, thô bạo lôi cậu về phía lò đúc kiếm: “Nhảy xuống đi!”
Thẩm Vãn Tình như ma xui quỷ khiến giơ tay muốn giữ lấy cánh tay đứa bé, nhưng rõ ràng đều là phí công.
Trời đất rung chuyển, ánh lửa trong nháy mắt lại bùng lên.
Đứa bé cứ như vậy bị đạp xuống.
Nó không có bất cứ biểu cảm gì, không vui không buồn, không sợ không giận.
Đồng tử của Thẩm Vãn Tình hơi co lại.
Cô đã quá quen thuộc với ánh mắt này.
Trong nháy mắt cô đã nhận ra đây là ký ức của ai.
Tạ Vô Diễn.
Chỉ có Tạ Vô Diễn mới có vẻ mặt như vậy khi đối mặt với cái chết.
Nhưng tại sao cô lại có thể nhìn thấy ký ức của hắn?
Bóng đêm dần dần bao phủ cô.
Chẳng kịp nghĩ thêm điều gì, Thẩm Vãn Tình cảm nhận được linh thức của mình đang bị kéo về cơ thể, theo cùng là cảm giác mệt mỏi và nặng nề dần dần nuốt gọn ý thức của cô.
*
“Vãn Tình!”
Kỷ Phi Thần bước lên trước, nắm lấy bả vai của Thẩm Vãn Tình sau đó ngồi xuống, để cô tựa vào ngực của mình.
Nhìn Thẩm Vãn Tình rơi vào hôn mê, hắn nhíu mày lại, nhưng vẫn không quên ngẩng cảm ơn Tạ Vô Diễn: “Đa tạ Tạ công tử.” Rồi sau đó lại ngập ngừng: “Tay của huynh…”
Tạ Vô Diễn tay phải bị bỏng của mình, cụp mi, bình thản nói: “Không sao.”
Ban nãy không biết vì sao linh lực của Thẩm Vãn Tình mất khống chế, mặc dù Kỷ Phi Thần dùng toàn lực cũng chỉ có thể áp chế không đến một phần ba.
Ngọn lửa kia rất bén, cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ Thẩm Vãn Tình sẽ bị thiêu thành tro bụi.
Lúc hắn không còn cách nào nữa thì Tạ Vô Diễn thu kiếm, đến gần đám lửa kia. Sau đó hắn vươn tay xuyên qua linh hỏa, nắm lấy bàn tay đang chảy máu đầm đìa của Thẩm Vãn Tình, rót linh lực của mình vào. Nhờ vậy mới có thể áp chế được sức mạnh sắp làm nổ tung cơ thể của Thẩm Vãn Tình kia.
Tạ Vô Diễn chẳng mấy để ý đến vết thương kia.
Cảm giác đau đớn hơn thế này hắn cũng đã trải qua. Thể chất hắn rất đặc biệt, sau khi máu thịt bị đốt cháy sẽ khôi phục nhanh chóng hơn người khác rất nhiều lần.
Điều duy nhất hắn để ý là…
Tạ Vô Diễn quay đầu nhìn về phía Thẩm Vãn Tình, giờ phút này cô đang tựa đầu vào vai Kỷ Phi Thần, hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Máu tươi chảy ra từ khóe miệng cô, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn trắng bệch.
Thuật thiêu huyết.
Rất ít người biết loại bí thuật này, người có được loại sức mạnh này càng chẳng có bao nhiêu.
Người khác có thể không biết nhưng Tạ Vô Diễn lại rất rõ ràng.
Nhìn thì có vẻ như thứ bị đốt là máu, kỳ thật lại là hồn phách của tu sĩ.
Đây là một loại sức mạnh vô cùng khủng khiếp. Người bị thương càng nặng, tính mạng càng nguy kịch thì sức mạnh này càng phát huy đến mức tối cao.
Thẩm Vãn Tình hiển nhiên không biết gì về loại bí thuật này, nếu không thì nàng sẽ không sử dụng loại bí thuật này khi bản thân còn chưa khống chế được nó.
Nhưng nàng làm đến mức này lại chỉ là vì che giấu thân phận giúp hắn.
Tại sao?
*
Xin hãy đọc ở wattpad @xiao_ming_ming hoặc facebook page Xuy Mộng Đáo Tây Châu – Quotes Cổ Đại để ủng hộ editor. Bất kỳ hành động bê bản edit đi mà không xin phép hoặc biết đây là ăn cắp mà vẫn cố đọc thì xin chúc anh chị ẻ chảy quanh năm, đến nhà ny ẻ thì tắc bồn cầu. Không thân!
[ Hệ thống nữ phụ: Hệ thống nhắc nhở, nhiệm vụ ẩn giấu “Quá khứ của Tạ Vô Diễn” đã được mở ra. Xin ký chủ hãy nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ theo tiến độ, bổ sung chỗ còn thiếu trong nguyên tác. ]
Thẩm Vãn Tình mới tỉnh lại sau khi hôn mê thì đã nghe thấy tiếng hệ thống thông báo như vậy, cô tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên bóp cổ hệ thống sau đó cùng nó đồng quy vu tận.
Đây chắc chắn là hình mẫu ông chủ bất lương điển hình của thời hiện đại.
Nhân viên nhà anh còn đang nằm trên giường thở máy, anh còn đứng bên cạnh giục người ta chạy KPI.
Thẩm Vãn Tình cắn chặt răng, khó khăn mở mắt ra.
Cô muốn ngồi dậy nhưng lại phát hiện ra cơ thể nặng như rót chì, nặng nề đến mức không cử động được.
“Cẩn thận.”
Kỷ Phi Thần đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh nghe tiếng động thì bừng tỉnh, lập tức duỗi tay đỡ lấy Thẩm Vãn Tình, sau đó rót cho cô một chén nước đưa cho cô uống: “Đừng nóng vội, Họa Bì Quỷ đã bị diệt trừ, nhưng thương thế của muội quá nặng, phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày mới có thể cử động mạnh được.”
Thẩm Vãn Tình vừa uống được mấy ngụm nước lại bị ấn nằm xuống.
Cô nghĩ nghĩ, hỏi: “Muội bị làm sao vậy?”
“Ta còn đang muốn hỏi muội đấy.” Kỷ Phi Thần dịu giọng hỏi: “Muội học được bí thuật đó từ lúc nào vậy?”
“Muội cũng không biết nữa.” Thẩm Vãn Tình đáp: “Lần đó muội bị họa bì quỷ tập kích, ngẫu nhiên phát hiện ra bản thân có sức mạnh đó.”
Kỷ Phi Thần trầm ngâm một lát, sau đó vươn tay đắp chăn cho cô: “Thôi, muội bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt. Đừng nói chuyện này cho bất cứ ai, ta sẽ thay muội điều tra rõ ràng chuyện này.”
Hắn nói đến đây lại nhăn mày: “Nhưng muội phải đồng ý với ta, về sau, không phải bất đắc dĩ thì không được phép sử dụng sức mạnh đó.”
Thẩm Vãn Tình ngoan ngoãn gật đầu.
Cứ đồng ý trước đã, đến lúc đó tùy cơ ứng biến.
Trong lúc Thẩm Vãn Tình hôn mê, Kỷ Phi Thần và Phong Dao Tình đều đồng thời nhận định rằng, tuy không biết tại sao Thẩm Vãn Tình lại biết loại bí thuật kia nhưng rõ ràng, việc này có liên quan đến thân thế của cô. Nhưng việc này một khi để cho người khác hoặc là những trưởng lão của những môn phái thế gia kia phát hiện, bọn họ nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.
Kỷ Phi Thần không muốn để cho muội muội của mình biến thành vũ khí bảo vệ địa vị của những môn phái thế gia đó.
Huống chi, hắn không biết rằng nếu tiếp tục sử dụng sức mạnh kia thì cơ thể của Thẩm Vãn Tình sẽ bị tổn thương như thế nào nữa.
Phong Dao Tình đồng tính với suy nghĩ này của Kỷ Phi Thần, hơn nữa còn cố ý dặn dò Tằng Tử Vân giữ kín như bưng chuyện này.
“Được rồi.” Kỷ Phi Thần đứng lên: “Muội cứ nghỉ ngơi đi, ta đi bảo đầu bếp nấu chút cháo cho muội.”
“Khoan đã!”
Thấy hắn sắp đi, Thẩm Vãn Tình ngồi dậy, vội vàng gọi hắn lại.
Kỷ Phi Thần thấy thế, bất đắc dĩ quay trở về: “Làm sao vậy?”
“À… mấy ngày nay muội lo lắng chuyện của họa bì quỷ nên ngủ không được ngon giấc, cho nên muội muốn nghe một chút về chuyện Ma Tôn bị phong ấn.”
Thẩm Vãn Tình sắp xếp từ ngữ, chuẩn bị dò hỏi tin tức từ chỗ Kỷ Phi Thần: “Muội nhìn mấy trưởng lão đó có vẻ vô cùng lo lắng sợ hãi, Ma Tôn thật sự đáng sợ như vậy sao? Nhỡ đâu… nhỡ đâu vẫn có thể sống chung hòa hợp được thì sao?”
Kỷ Phi Thần nhìn cô một cách kỳ lạ, sau đó lắc đầu: “Không, không thể nào.”
“Tại sao?”
“Thật ra Ma Tôn không phải là ma tu bình thường mà là con của một tu sĩ Thiên Đạo cung và ma tu sinh ra.” Kỷ Phi Thần nói, “Ban đầu, Thiên Đạo Cung để hắn và các tu sĩ khác cùng tu luyện, hy vọng có thể bài trừ ma tính trong huyết thống của hắn nhưng không ngờ lại nuôi ong tay áo, rước sói vào nhà. Tuy hắn tuổi còn nhỏ nhưng tính tình hung bạo không thể tự kiếm chế được. Năm đó, hắn dựa vào sức lực của một mình mình tàn sát sạch sẽ một nhánh của Thiên Đạo Cung.”
Thẩm Vãn Tình rũ mắt: “Thật sao?”
“Vãn Tình, ta biết muội suy nghĩ đơn giản.” Kỷ Phi Thần vươn tay, vỗ vỗ đầu cô: “Nhưng người như hắn, cho dù là nhân giới hay ma vực đều không thể chấp nhận được. Nếu không phong ấn hắn một lần nữa, chắc chắn sẽ dẫn đến cảnh sinh linh đồ thán.”
Sau khi Kỷ Phi Thần đi, Thẩm Vãn Tình dựa vào mép giường, cẩn thận nhớ lại những ký ức liên quan đến Tạ Vô Diễn mà mình đã nhìn thấy.
Thiên Đạo Cung.
Thì ra những tu sĩ áo quần sang trọng, trơ mắt đứng nhìn hắn bị đẩy vào lò lửa, ép buộc hắn chém giết không ngừng nghỉ lại là đệ tử của Thiên Đạo Cung.
Lời đồn đại vĩnh viễn chỉ là những lời mà người tung tin muốn cho bạn biết mà thôi, nhưng ký ức mà tiềm thức tiếp khi xúc kia không thể lừa người khác được.
Đối với Tạ Vô Diễn mà nói, hành động kia không phải dạy dỗ, mà là đang coi hắn là một loại vũ khí tràn ngập sức sát thương, là biến tướng mưu sát.
Bọn họ đang dùng cách thức tàn nhẫn nhất đế ép hắn mau chóng trưởng thành.
Cuối cùng lại ép hắn lấy thân tế kiếm.
Từ lúc bắt đầu, Tạ Vô Diễn đã được định rằng chắc chắn sẽ bị giết chết.
Vấn đề lúc ấy chính là, không phải hắn có muốn làm một đại ma vương làm chúng sinh đồ thán hay không, mà là hắn có năng lực trở thành một người như vậy hay không.