Chương 10
Khách điếm này vô cùng đặc biệt.
Ánh đèn lờ mờ, lúc đi lên cầu thang sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt, vị trí thì hẻo lánh, xung quanh cũng không đèn đóm gì, nhìn qua vô cùng lạnh lẽo.
Đây là một nơi vô cùng thích hợp để bắt quỷ.
Kỳ thật Thẩm Vãn Tình nghĩ rằng đây không phải là một cách hay, bởi vì lựa chọn nơi này không phải là đang ám chỉ cho họa bì quỷ rằng bọn họ đang mai phục ở đây hay sao?
Nằm trong dự đoán là, mãi cho đến khi sắc đêm buông xuống, xung quanh không hề có gì khác thường.
Trong khách điếm chỉ còn lác đác vài người khách, người nào uống rượu thì cứ uống rượu, người nào ăn thì cứ ăn, nhìn qua cũng rất náo nhiệt.
Lúc xuống lầu ăn cơm thì không ai thấy Tạ Vô Diễn.
“Để ta đi gọi hắn.” Giọng Phong Dao Tình hơi lo lắng: “Có lẽ Tạ công tử bị ảnh hưởng bởi khóa tâm chú, thấy không khỏe cho nên mới ở trên lầu nghỉ ngơi.”
Thẩm Vãn Tình nghe vậy thì im lặng.
Bốn chữ “cảm thấy không khỏe” này nghĩ thế nào cũng chả có tí lan quyên gì với Tạ Vô Diễn cả, vì tên phản diện nào mà nói câu này thì tám phần là đang làm cái gì vụng trộm.
Tằng Tử Vân thấp thỏm một hồi, nhưng nhìn thấy xung quanh ngồi đầy khách thì cũng bình tĩnh lại.
Một bữa cơm cứ như vậy trôi qua, có lẽ là bởi vì không khí quá mức an ổn cho nên nàng ta chép miệng càu nhàu: “Gì vậy chứ! Vốn là chẳng có động tĩnh gì cả.”
Nhưng mà nhưng không ai tiếp lời nàng ta.
Chỉ có Phong Dao Tình gắp cho nàng một gắp đồ ăn: “Ăn cơm đi.”
Thẩm Vãn Tình cũng cảm thấy kỳ lạ.
Không phải vì họa bì quỷ mà là vì biểu hiện của Kỷ Phi Thần và Phong Dao Tình.
Đôi tiểu tình lữ này ngày thường ăn cơm, Kỷ Phi Thần lúc nào cũng sẽ dịu dàng hỏi Phong Dao Tình đồ ăn có ngon miệng hay không, sau đó theo thói quen gắp đồ ăn cho nàng, nhân tiện sẽ gọi tiểu nhị mang rượu đi hâm nóng giúp nàng.
Mà bây giờ hai người lại vô cùng yên lặng.
Chẳng ai nói với ai một câu nào, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, lẳng lặng ăn cơm.
Thẩm Vãn Tình nhíu mày, ngẩng đầu nhìn mấy người khách ở các bàn bên cạnh.
Tiếng người ồn ào, người nào cũng đang ăn uống vô cùng vui vẻ, không hề có ai quay ra nhìn cô cả.
Nhưng không biết tại sao trong lòng Thẩm Vãn Tình cứ có một cảm giác kỳ lạ.
Giống như tất cả mọi người xung quanh đều đang đóng một vở kịch, đắm chìm trong chính vai diễn của mình, không hề có ý thức và linh hồn.
Vừa nghĩ đến đây, tay cầm đũa của Thẩm Vãn Tình bỗng nhiên khựng lại.
“Tới đây tới đây, đây là rượu của khách quan.” Tiểu nhị ôm vò rượu tiến lại gần.
Lúc hắn khom lưng rót rượu, thân hình cao lớn che mất ánh sáng hắt lên đầu cô.
Thẩm Vãn Tình nhạy bén phát hiện, Kỷ Phi Thần và Phong Dao Tình đồng thời trở nên vô cùng căng thẳng.
“Khách quan, ngài còn có gì sai bảo không ạ?” Tiểu nhị quay đầu, miệng mỉm cười.
“Ừm,” Thẩm Vãn Tình gật đầu: “Thêm vài món ăn đi.”
“Món gì ạ?”
“Để ta nghĩ đã…” Thẩm Vãn Tình vừa giả bộ suy nghĩ vừa đưa tay sờ lên mái tóc của mình.
Giây tiếp theo, cô nhanh nhẹn rút cây trâm trên búi tóc của mình, đâm thẳng xuống mu bàn tay của tiểu nhị, ghim chặt tay hắn ở trên bàn.
Một tiếng thét thảm thiết vang lên làm cho động tác của tất cả khách nhân không hẹn mà cùng dừng lại, đám người đó chậm rãi quay đầu lại nhìn bọn họ, động tác hệt như rối gỗ.
Bây giờ tu vi của Thẩm Vãn Tình đã tiến bộ hơn trước, cô còn cố tình rót chút linh lực vào cây trâm, tiểu nhị liên tục kêu gào thảm thiết, hắn không gỡ được cây trâm ra khỏi mu bàn tay mà cũng không tài nào động đậy được.
Tằng Tử Vân mãi cũng không phản ứng lại được, chỉ có thể ngây người đứng im tại chỗ.
Kỷ Phi Thần phóng người lên, đẩy hai người về phía Phong Dao Tình, lạnh lùng nói: “Lui ra phía sau.”
“Tại sao…” Tằng Tử Vân còn chưa hỏi xong thì đã im bặt.
Tất cả khách nhân đột nhiên đứng bật dậy, vây bọn họ trong một vòng tròn, giống như những cái xác không hồn tiến lại gần bọn họ.
Cả tiểu nhị cũng như vậy. Trên mặt tất cả những người này đều có một vết rách, chẳng bao lâu sau lớp da bên ngoài đều bị xé toạc.
Không phải một con họa bì quỷ mà là một đám.
Quả nhiên là ôm cây đợi thỏ, chẳng qua nhân vật được chờ đợi đã ở chỗ này từ sớm rồi.
Toàn bộ khách điếm này chẳng có một người nào là người sống cả. Có lẽ tất cả đã bị giết hại một ngày trước, sau đó đám quỷ này đã lột da bọn họ xuống để làm lớp vỏ ngụy trang.
Đám người Kỷ Phi Thần mới là con mồi của đám họa bì quỷ này.
Nhưng mà con họa bì quỷ muốn tấn công Thẩm Vãn Tình kia thì đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện.
Tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì nhưng quả nhiên, cốt truyện đã bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo.
*
Trong khách phòng trên lầu.
Tạ Vô Diễn nhàn nhã ngồi trên cửa sổ, tay đặt trên đầu gối, một cái tay khác tung hứng quả táo, vô cùng hứng thú quan sát chiến trường phía dưới.
“Rầm!”
Cánh cửa đột nhiên bị đập vỡ.
Một con họa bì quỷ bước vào, lớp ra trên mặt bị tróc hơn phân nửa, bộ dáng vô cùng dữ tợn.
Nhìn qua có lẽ là của một vị khách nhân đã bỏ mạng tại đây.
Họa bì quỷ quay đầu lại, vừa vặn đối diện với Tạ Vô Diễn.
Nó ngay lập tức phát động toàn bộ yêu lực, hùng dũng hiên ngang đi về bên đó.
“…”
Tạ Vô Diễn cắn một miếng táo, cử động cơ thể thôi cũng lười, nhàm chán liếc nó một cái, sau đó híp mắt cười.
Áp lực.
Một loại áp lực rất cường đại.
Họa bì quỷ hoảng sợ, lập tức ngoan ngoãn thu hồi yêu lực, làm bộ không nhìn thấy gì quay đầu lao xuống dưới, tấn công Kỷ Phi Thần.
Sau đó nó bị một lá phù thiêu chết.
Huyền Điểu đứng trên vai Tạ Vô Diễn, nhỏ giọng nịnh nọt hắn: “Không hổ là điện hạ, liếc mắt một cái đã nhìn ra khách điếm này không còn người sống, mà con yêu quái kia lại đang che giấu yêu khí cho đám họa bì quỷ này, trên người chúng nó còn đang khoác da người tươi sống nữa.”
Tạ Vô Diễn không thèm đáp lại lời nó.
Hắn nhìn cảnh hỗn chiến dưới lầu, thong thả cắn thêm một miếng táo nữa.
Đám họa bì quỷ này tuy đông nhưng tu vi lại không cao, Kỷ Phi Thần và Phong Dao Tình hợp lực cũng có thể chống đỡ được, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
À, đúng rồi, còn có hai cục nợ nữa.
Vậy phỏng chừng lại phải chờ càng lâu.
Nói đến cục nợ, Tạ Vô Diễn theo bản năng nhìn về phía Thẩm vãn Tình, sau đó hắn tận mắt nhìn thấy nàng không thể nhịn được nữa mà giơ tay đập một phát vào gáy Tằng Tử Vân, sau khi đập cho người ta hôn mê thì hổn hà hổn hển kéo nàng ta giấu xuống dưới bàn.
Tạ Vô Diễn: “…”
Thật ra chuyện này không thể trách Thẩm Vãn Tình được.
Tằng Tử Vân tuy rằng là con gái của trưởng lão Huyền Thiên Các, nói là ra ngoài rèn luyện nhưng lần nào cũng được đủ các thể loại sư huynh sư tỷ bảo vệ rất tốt, đây là lần đầu tiên nàng ta được trải nghiệm thực chiến, đương nhiên là sợ ngu người luôn.
Mà nàng ta một khi sợ ngu người thì lại bắt đầu gọi Kỷ đại ca.
Thẩm Vãn Tình cảm thấy con người này chẳng khác gì con bọ chó cả! Vừa không chú ý một cái là bắt đầu “Kỷ đại ca Kỷ đại ca”, sau đó nước mắt đầm đìa nhào về phía người ta.
Ngày thường thì không nói làm gì, nhưng bây giờ là lúc nào rồi? Bất kỳ điều gì ngoài ý muốn xảy ra cũng có thể làm cho tinh thần của Kỷ Phi Thần bị rối loạn.
Ban đầu Thẩm Vãn Tình khuyên nàng ta một hồi, nhưng cô phát hiện chả có tí tác dụng nào cả.
Sau đó cô bắt đầu lôi kéo nàng ta, lại thấy tốn sức quá, còn phải né tránh sự tấn công của họa bì quỷ nữa, vô cùng tiêu hao thể lực.
Vì thế, cô đành đập nàng ta hôn mê luôn.
Tiết kiệm sức lực và thời gian.
Mà trên lầu, Huyền Điểu cảm thấy khó hiểu: “Điện hạ, tại sao ngài không đi giúp một tay? Nếu muốn lấy được sự tín nhiệm của hai người này thì bây giờ là thời cơ rất tốt mà.”
Tạ Vô Diễn: “Mệt quá, không muốn ra tay. Đợi đến khi bọn họ đánh gần xong rồi tính tiếp.”
“…”
Một lý do vô cùng tùy hứng.
Vừa mới nói dứt câu, dưới lầu có một làn sương đen đột nhiên xuất hiện.
Một con họa bì quỷ được yểm hộ, thuấn di đến sau lưng Thẩm Vãn Tình, yêu lực hội tụ thành một chưởng thật lớn, lao thẳng về phía cô.
“Vãn Tình!” Kỷ Phi Thần cảm nhận được động tĩnh, hốt hoảng hô lên.
Nhưng hắn bị một đám yêu quái vây chặt, không thể lập tức lao đến chỗ Thẩm Vãn Tình.
Thẩm Vãn Tình không có bất kỳ bảo vật hộ thân nào, dựa vào tu vi của cô, chắc chắn không chịu được một chưởng này.
Nhưng mà vừa dứt lời, một luồng kim quang lao đến, tựa như một lưỡi dao sắc bén chém nát một chưởng kia thành từng mảnh nhỏ.
Một thân hình xuyên qua tầng tầng sương đen đột nhiên chắn trước mặt Thẩm Vãn Tình, túm lấy cô rồi ôm cô vào lòng.
Yêu khí lượn lờ trong không khí hội tụ thành vô số đám đen, không ngừng cuộn trào trong căn phòng nhỏ hẹp. Nhưng trong phạm vi một tấc vuông lấy Tạ Vô Diễn làm trung tâm lại giống như được bao phủ bởi một sức mạnh cường đại, không hề bị yêu khí làm ảnh hưởng.
Tạ Vô Diễn cúi đầu nhìn Thẩm vãn Tình trong lồng ngực mình, sau đó từ từ di chuyển tầm mắt về phía trước.
Tóc đen và quần áo màu đỏ sậm tung bay, linh lực cường đại trong nháy mắt hình thành một tấm màng, đánh tan tất cả sương đen đang quanh quẩn trong khách điếm.
Yêu khí đang cuồn cuộn tuôn trào giống như bị cắt thành trăm vạn mạnh nhỏ, đột nhiên vỡ vụn.
Huyền Điều quay đầu phát hiện điện hạ nhà mình đã phi xuống dưới từ bao giờ: “??”
Nó nhớ rõ vừa rồi có người kêu mệt cơ mà?