Chương 2: Giải trí thần hi
“Cô Lăng Điệp!”
Khương Mịch nhìn thấy Lăng Điệp, ngay lập tức vui vẻ cười rộ lên, chạy tới chỗ Lăng Điệp ôm lấy cô ấy một cái.
“Con bé này, đột nhiên lại bắt đầu nũng nịu.”
Lăng Điệp bất ngờ đưa tay ra đón lấy Khương Mịch, làm bộ làm tịch mắng một câu.
Lăng Điệp lớn hơn Khương Mịch gần hai mươi tuổi, nếu như cô lấy chồng sớm một chút, có khi còn sinh ra Khương Mịch được. Từ khi Khương Mịch còn nhỏ, lúc đóng phim đều do Lăng Điệp dẫn dắt. Trước đây, Lăng Điệp là người đại diện của một nữ diễn viên nổi tiếng, chính là nữ chính trong bộ phim <Hướng Về Ánh Sáng> nổi danh năm đó, nhờ một bộ phim mà trở thành tượng đài bất hủ. Sau khi cô ấy lấy Tổng giám đốc Thần Hi, lui về làm sau hậu trường thì Lăng Điệp cũng rút khỏi giới. Chỉ khi nghe Khương Mịch gọi, Lăng Điệp mới rời núi quay lại nơi này.
Khương Mịch nhớ kiếp trước mình đã khiến cho Lăng Điệp vô cùng thất vọng. Đến cuối cùng, Lăng Điệp cùng với Giải trí Thần Hi không thể chấp nhận được những hành vi của Khương Mịch nữa, lúc đó mới rời đi.
Hai người nhão nhão dính dính một hồi, cuối cùng cũng ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.
“Chuyện của em chị cũng nói với Tổng giám đốc rồi, may mà ông ấy nhìn em trưởng thành từ nhỏ đến lớn đấy, nếu không lúc trước em nháo như vậy, sợ là khiến công ty tức giận đó.” Lăng Điệp không nhịn được trừng mắt nhìn con nhóc trước mặt một cái rồi mới nói tiếp: “May mà cuối cùng em cũng nghĩ thông.”
Nói đoạn, Lăng Điệp từ trong túi xách lấy ra một đống giấy tờ lớn lớn nhỏ nhỏ, đặt lên bàn.
“Đây là kế hoạch phát triển của em, chị đã nói sơ qua với công ty rồi. Công ty muốn em theo con đường tiểu hoa lưu lượng, nhưng chị không đồng ý lắm. Em vốn đã có quốc dân độ sẵn, nếu có thể rèn giũa thêm diễn xuất cho thật chắc tay thì con đường diễn viên phái thực lực càng tốt hơn. Em thấy sao?”
“Thật ra với em cái này không quan trọng lắm.” Khương Mịch cười cười. “Với em mà nói, diễn viễn quan trọng nhất là diễn xuất và vai diễn. Chỉ cần là vai diễn hay, phim thương mại phim nghệ thuật gì em đều sẽ đóng. Nổi hay không thì đành xem duyên phận vậy. Lúc này, em vẫn muốn rèn thêm về diễn xuất hơn, chị tìm giáo viên về cho em nhé!”
Lăng Điệp cảm thấy suy nghĩ này cũng đúng nên cũng không nói gì thêm. Với cô mà nói, Khương Mịch chỉ cần lựa kịch bản rồi diễn cho tốt, những chuyện sau đó đã có cô và công ty lo rồi.
“Chị cũng tìm được giáo viên rồi, mai chị sẽ sắp xếp cho em đến lớp cùng các thực tập sinh của công ty. Nhưng chị vẫn thấy em đi gia nhập đoàn làm phim rồi cọ xát nhiều mới tốt.”
Lăng Điệp trải một đống kịch bản ra bàn.
“Đây đều là một vài nhân vật phụ nhỏ trong vài đoàn làm phim khá ổn, em chọn vài vai diễn đi, làm nền để sau này comeback thật chất lượng.”
Khương Mịch đoán biết Lăng Điệp đưa kịch bản cho cô không chỉ với mục đích này, nhất định là đang cố gắng khiến Khương Mịch bận rộn, như vậy thì đầu óc sẽ không chập mạch, lại đổi ý đòi đi làm idol nữa. Cô chớp mắt nhìn Lăng Điệp một lúc, cuối cũng cũng không vạch trần, ngược lại nghiêm túc cúi đầu chọn kịch bản.
Giống như Lăng Điệp nói, mấy vai diễn này đều không phải vai diễn chính chuẩn bị cho cô comeback, vì thế nên đều khá ít cảnh quay, nhân vật khá đa dạng, có lẽ Lăng Điệp muốn tạo bước đệm cho Khương Mịch làm quen lại với ống kính.
Khương Mịch cúi đầu nghiêm túc đọc phân đoạn của mấy vai diễn này, cuối cùng chọn ra một nhân vật mà cô thấy ổn nhất, đưa cho Lăng Điệp. Thật ra Lăng Điệp đã lọc trước các kịch bản rồi, chất lượng những vai ở đây đều khá ổn mới đưa cho Khương Mịch, vì vậy cô ấy chỉ xem qua tên phim rồi gật đầu.
“Chị sẽ sắp xếp cho em. Tối nay chị sẽ gửi giờ giấc ngày mai cho em đến tập luyện, hôm nay cứ nghỉ ngơi đi đã.”
Lăng Điệp cẩn thận dặn dò một hồi, cuối cùng mới rời đi.
Khương Mịch ngã người xuống ghế, đầu óc mông lung nhìn trần nhà một hồi, không ngừng hồi tưởng lại những sự việc ở kiếp trước. Cô càng nghĩ càng thấy phức tạp, dần dần chìm vào giấc ngủ.
***
Sáng ngày hôm sau, Khương Mịch theo Lăng Điệp đến công ty, chuẩn bị theo các thực tập sinh ôn luyện lại diễn xuất.
Giải trí Thần Hi là một công ty lâu đời trong ngành, từng xuất hiện rất nhiều nghệ sĩ có địa vị và tên tuổi. Ví dụ như Ảnh hậu Lâm Tuyết Kiều, sau khi tham gia <Hướng Về Ánh Sáng> đã quét sạch giải thưởng của các lễ trao giải, đạt Ảnh hậu Liên hoan phim nước ngoài, trở thành một diễn viên truyền kì. Thế nhưng giới giải trí không thiếu nhất chính là người mới. Lớp cũ vừa đi, lớp mới lại tới, bộ mặt của giới giải trí thay đổi quá nhanh chóng. Ở giới giải trí bây giờ, người ta xem trọng lưu lượng hơn diễn xuất, dẫn đến sự xuống cấp nặng nề trong chất lượng phim ảnh và diễn viên. Giải trí Thần Hi cũng dần bị các công ty khác dẫn trước, chật vật tìm lại hào quang của mình.
Lăng Điệp đưa Khương Mịch vào công ty, lúc vào thang máy vừa ấn số tầng vừa dặn:
“Chị phải lên gặp giám đốc Tần một chút. Phòng tập ở trên tầng 5, có không ít thực tập sinh trong đó, em chú ý một chút.”
Khương Mịch gật gù đồng ý với Lăng Điệp. Khi lên tầng 5, cô chia tay Lăng Điệp rồi theo hướng dẫn tìm được phòng tập.
Khi cô bước vào, trong phòng tập đã có khoảng ba bốn cô gái đứng nói chuyện với nhau. Lúc Khương Mịch bước vào, bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn cô. Một vài người nhận ra cô, vội vàng gật đầu chào:
“Chào tiền bối Khương Mịch!”
Khương Mịch cũng lễ phép chào lại. Mấy cô gái này hẳn đều là hạt giống mới khá có triển vọng của công ty, hẳn tương lai tài nguyên phát triển sẽ rất tốt. Khương Mịch vừa đi vào tìm một góc đứng vừa cảm khái. Nếu là cô của trước đây, hẳn là đã kiêu ngạo hếch cái mũi lên trời rồi, dù sao thiết lập của cô cũng là nữ phụ phản diện vừa mưu mẹo vừa kiêu căng mà.
Mấy nữ thực tập sinh vẫn túm lại nói chuyện bên kia, ánh mắt vẫn len lén liếc về phía này.
“Đó là Khương Mịch đó đúng không? Hồi nhỏ diễn trong <Hướng Về Ánh Sáng> đó!”
“Còn ai nữa! Nghe nói công ty rất kỳ vọng vào cô ấy, chuẩn bị comeback thật rầm rộ.”
“Thích thật đó! Có quốc dân độ, công ty hậu thuẫn, lớn lên cũng xinh đẹp…”
Một nữ thực tập sinh dùng ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tỵ nhìn lén Khương Mịch. Mấy người bên cạnh cũng gật đầu đồng tình.
Vốn dĩ mấy người đó nói chuyện rất nhỏ, nhưng từ sau khi trọng sinh, Khương Mịch cảm thấy mấy giác quan của cô tốt lên rất nhiều, vậy mà nghe được rất rõ ràng. Bị người khác bàn tán như vậy cũng hơi kì, nhưng Khương Mịch cũng không tiện nói gì, chỉ đành giả vờ không nghe thấy mà lướt điện thoại.
Đột nhiên, Khương Mịch nghe thấy một người dùng giọng điệu không tốt đẹp lắm nói gì đó:
“Có cái gì tốt đẹp hơn người chứ!? Cũng chỉ là hồi nhỏ may mắn ké chút nhiệt của Ảnh hậu, bây giờ thì được mấy người nhớ đến chứ. Hồi trước tôi còn nghe nói cô ta la hét đòi tham gia show tuyển chọn làm idol nữa đó.”
Mấy cô gái kia nghe người này nói vậy dường như có hơi hoảng hốt, lén quay đầu nhìn ra sau, phát hiện Khương Mịch dường như không nghe thấy mới yên tâm. Cô gái kia nhìn đồng bạn lén lút lo lắng như vậy thì bật cười, dùng giọng điệu bình thường, dường như cố ý để Khương Mịch nghe thấy mà nói tiếp:
“Có người á, ỷ vào việc mình có chút danh tiếng mới kiểu cách kiêu kỳ, tưởng như thế giới đều quay quanh mình không bằng. Nhưng cũng chỉ có vậy thôi, bây giờ ai mà còn nhớ đến nữa. Mấy cô xem diễn viên nhí hiện nay, có ai lớn lên mà vẫn giữ được địa vị đâu. Có khi comeback còn chẳng ai để ý.”
Khương Mịch không nhịn được bật cười một cái, không thèm cho người kia một ánh mắt. Cô cũng thấy lúc trước mình đòi đi làm idol đúng là kiểu cách kiêu kỳ.
Cô gái kia lại tưởng mình bị Khương Mịch cười nhạo, tức giận định lên tiếng nói thêm gì đó, nhưng lúc này giáo viên lại bước vào, cô ta chỉ định nuốt lại lời định nói, trừng mắt nhìn Khương Mịch.
Khương Mịch cảm thấy bản thân thật sự rất vô tội. Cô chưa làm gì đã trêu chọc người khác mất rồi. Cái này cũng không trách được, dù sao lúc này nói cô là mục tiêu để các nữ thực tập sinh ghen tỵ cũng không phải nói quá.
Giáo viên bước vào lớp, bắt đầu tiết học diễn xuất. Cô ấy nói một vài nguyên tắc khi diễn xuất, phải kết hợp cả ngôn ngữ, biểu cảm và động tác. Diễn viên phải biết kiểm soát cơ thể của mình, từ đó mới có thể kiểm soát vai diễn.
Cô ấy giảng khá hay, cũng thực hành một vài đoạn, vì thế Khương Mịch rất nghiệm túc nghe giảng và ghi chép.
Sau đó, cô giáo ra một bài tập thực hành cho các thực tập sinh. Đề bài rất ngắn: Nghe điện thoại của bạn trai, đột nhiên nghe được tin bạn trai gặp tai nạn qua đời. Tất cả mọi người đều có ba phút để suy nghĩ, sau đó bắt đầu gọi lần lượt từng người lên diễn thử.
Khương Mịch ngẩn người ngồi trong góc suốt ba phút, sau đó mới theo các thực tập sinh đi tới giữa phòng. Giáo viên nghĩ tới Khương Mịch mới tới, vì thế nên đặc cách cho phép cô diễn cuối cùng.
“Đổng Giai Hân, em diễn thử trước đi.”
Người đầu tiên được giáo viên gọi lên chính là cô gái vừa rồi nói cạnh khóe Khương Mịch. Đổng Giai Hân là một cô gái có dáng người cao cao, khuôn mặt cũng khá xinh đẹp, lúc này nở một nụ cười tự tin đi lên phía trước.
Đổng Giai Hân đứng giữa phòng, tay cầm điện thoại. Lúc này, trông cô ta có vẻ vui vẻ nhìn màn hình điện thoại, sau đó kề lên tai:
“Alo! Anh yêu à, hôm nay chúng ta…”
Đổng Giai Hân vừa cười vừa nói, có vẻ ngây thơ đáng yêu của thiếu nữ đang yêu. Nhưng đột nhiên, vẻ mặt cô ta thay đổi. Nụ cười trên mặt sượng lại, trong đôi mắt dần hiện lên vẻ kinh hoàng mà mở lớn hơn.
“Anh nói cái gì? Không thể nào!”
Đổng Giai Hân đau đớn gào lên. Lúc này, có vẻ như cô ta định khóc, nhưng nước mắt vẫn đang đọng trong vành mắt, không rớt ra được. Vì thế Đổng Giai Hân ngồi sụp xuống, chôn đầu vào trong hai tay gào khóc rất tức tưởi, dùng ngôn ngữ hình thể và âm thanh để thể hiện sự đau khổ của mình thay vì biểu cảm.
Sau Đổng Giai Hân, các thực tập sinh cũng lần lượt lên diễn theo năng lực và phản ứng của mình. Có tốt có sau, có nhàm chán cũng có người nổi bật.
Khương Mịch xem từ đầu tới cuối với thái độ dửng dưng, đến lúc giáo viên kêu tên cô mới bước lên.
Khương Mịch không chọn đứng ở giữa phòng, mà từ trong góc phòng chậm rãi bước tới, muốn tìm cảm giác như đang đi bộ trên đường. Trên tay cô cầm điện thoại, dường như lúc này có ai đó gọi đến, Khương Mịch mỉm cười ngọt ngào nhìn tên người gọi vừa hiển thị, sao đó áp lên tai.
Khương Mịch không giống như các thực tập sinh khác, cô không cố gắng biên thêm vài câu thoại, tránh làm loãng cảm xúc của mình. Cô chỉ im lặng áp điện thoại lên tai, sau đó ánh mắt và biểu cảm thay đổi từng chút một.
Ban đầu, cô gái nhỏ thoáng hoang mang, dường như có chút nghi ngờ giọng nói của người trong điện thoại. Dần dần, vẻ hoang mang biến thành ngỡ ngàng, rồi là không thể tin được. Bàn tay đang cầm điện thoại run nhẹ, tựa như vừa phải chịu một đả kích vô cùng lớn.
“Sao có thể…”
Khương Mịch chỉ lẩm bẩm một câu ngắn, sau đó trong đôi mắt xinh đẹp dần nổi lên từng tầng hơi nước. Cô dường như muốn cười nói người kia đừng có đùa nữa, nhưng nụ cười đến miệng lại méo xệch. Cô vừa cố gắng kìm nước mắt vừa không ngừng lẩm bẩm “không thể nào”, thế nhưng những giọt nước mắt vẫn không thể kìm được mà lăn xuống gò má.
Khương Mịch đưa tay bưng kín miệng, làm cách nào cũng không kìm được nước mắt. Cô cứ đứng như vậy khóc một lúc, sau đó mới hít hít mũi đi xuống.
Trước kia, cô từng nhìn thấy rất nhiều diễn viên diễn cảnh khóc, cảnh bi thương đau lòng. Phim thần tượng thường nhấn mạnh vào cảm xúc thay vì nội tâm, nhân vật cũng thường diễn cảnh đau lòng bằng cách gào khóc thảm thiết. Có rất nhiều người cảm thấy hình ảnh gào khóc không kiềm chế được như thế này là đau lòng nhất, nhưng khóc lóc kìm nén còn có thể khiến người ta đồng cảm nhiều hơn.
Nhiều diễn viên chuyên đóng phim thần tượng chỉ nghĩ phải làm thế nào khóc cho thật đẹp, thật đau lòng, nhưng ít ai chịu hòa mình vào hoàn cảnh để phân tích tâm lý nhân vật một cách hiện thực hơn. Có những diễn viên không cần phải cố gắng khóc quá thương tâm, chỉ đơn giản đỏ hốc mắt đã khiến không khí nhiễm đầy màu bi thương.
Lâu rồi Khương Mịch không diễn xuất lại, thế nhưng cô vốn có thiên phú, trước đây còn từng được không ít tiền bối trong giới chỉ điểm, lần này phát huy rất tốt. Giáo viên rất hài lòng, còn cố ý nhấn mạnh khen Khương Mịch mấy câu.
Khương Mịch được khen rất vui vẻ nhưng cũng không quá để trong lòng. Cô biết đối với các minh tinh lưu lượng bình thường thì trình độ của cô rất tốt, nhưng đối với các diễn viên thực lực vẫn còn non kém rất nhiều. Nếu muốn thật sự trở thành một diễn viên phái thực lực, Khương Mịch nhất định còn phải cố gắng nhiều.
Kết thúc buổi học, các thực tập sinh vây quanh Khương Mịch, bắt đầu lân la làm quen. Cô gượng cười tiếp lời bọn họ vài câu, cũng không thực sự muốn xây dựng mối quan hệ thân thiết, cố gắng tìm cớ chuồn ra ngoài.
Mấy cô gái ở tuổi này thật sự quá nhiệt tình, một hai muốn hỏi Khương Mịch cảm giác được diễn với Ảnh đế, Ảnh hậu như thế nào. Cô đương nhiên cũng chỉ có thể qua loa nói rằng rất tốt, rất được chiếu cố.
“Có mấy người ấy, suốt ngày chỉ biết ăn mày quá khứ, sau này không biết lại lưu lạc ở chỗ nào.”
Khương Mịch thật sự rất muốn hỏi Đổng Giai Hân, cô đắc tội cô ta chỗ nào?!
Dù sao Khương Mịch cũng tính là tiền bối, còn là đối tượng Thần Hi xem trọng, cô gái này vì sao cứ muốn làm chuyện bất lợi là trêu chọc cô làm gì chứ?!
Có phải lúc cô dính lấy Tiêu Mộng Vũ bày đủ trò ném đá giấu tay, cảm giác của nữ chính cũng là như thế này?!
Khương Mịch nâng cằm nhỏ nhìn chằm chằm Đổng Giai Hân một hồi, nhìn đến mức cô ta thấy chột dạ, lúc này mới vui vẻ vừa gật đầu vừa nói:
“Cô nói cũng đúng! Ít nhất tôi còn có quá khứ để ăn mày.”
Trả đũa xong, Khương Mịch không thèm để ý đến vẻ mặt khó coi của Đổng Giai Hân, thoải mái xoay người rời khỏi phòng tập.