Chương 8: Bia
“A, hôm nay trời thật đẹp, tui đi ăn bánh quy đây, tiếp tục đi.”
Nói xong, cậu ta “rầm” một cái đóng cửa lại.
Ngôn Kỳ: “…”
Cậu cảm thấy Thẩm Thanh đang hiểu lầm gì rồi.
Có điều cũng không nhất thiết phải giải thích.
Đàm Kiệt và Tần Bác Viễn hồi còn học cấp 2 giỡn trong ký túc xá, suýt chút nữa đã hôn nhau, cậu với Diệp Dương ngồi bên cạnh nhìn, thậm chí còn lấy máy quay ghi lại một đoạn.
Đây là trò đùa giữa đám con trai mà thôi, chỉ là… hành động của Diệp Dương thực sự rất mờ ám, không nghĩ bậy cũng khó.
Ngôn Kỳ giơ nắm đấm, đập mạnh vào vai Diệp Dương:
“Cậu là chó hả? Thích cắn người đến vậy hả?”
Diệp Dương sau khi nhận một đấm này cũng không đánh lại, không hiểu sao hắn cảm thấy mình hơi đuối lý.
Bởi vì bản thân Diệp Dương cũng không biết tại sao hắn đột nhiên lại có suy nghĩ muốn cắn người, vì bình thường bị chọc ghẹo cũng chỉ đấm Ngôn Kỳ hai cái.
Có lẽ áo sơ mi đen làm nổi bật vết đỏ trên làn da trắng nõn lạnh băng của Ngôn Kỳ, khiến người ta thực sự muốn phạm tội.
Nhưng Diệp Dương không thể nói với Ngôn Kỳ là: Kỳ à, tôi nghĩ cậu trưởng thành như thế này chính là đang xúi giục người khác phạm tội.
Nói vậy xong, hắn chắc chắn sẽ bị Ngôn Kỳ đập bẹp trong hành lang ngay lập tức.
Và thành công gia nhập hàng ngũ A ung thư.*
(Cái này mình không rõ ý của tác giả cho lắm, nhưng mình nghĩ có lẽ là nói tư tưởng của một số đàn ông theo chủ nghĩa Alpha Male thái quá, ở bên Trung hay gọi là thẳng nam ung thư, còn theo thiết lập ABO thì là Alpha ung thư =)))))
Ngôn Kỳ hiếm khi thấy Diệp Dương bị đánh hay bị mắng đều không đánh trả, cậu nhếch khóe môi, cầm lấy chiếc khăn trắng, dùng sức chà xát lên mái tóc ướt của hắn:
“Được rồi, chúng ta đi vào thôi.”
Khi họ đẩy cửa vào, Thẩm Thanh lập tức cảnh giác khóa màn hình điện thoại.
Đàm Kiệt vừa mở hộp bánh ngọt vừa hỏi:
“Hai người các cậu không hút thuốc, vậy ở hành lang cả buổi làm cái gì hả? Ngắm sao hả?”
Ngôn Kỳ và Diệp Dương còn chưa kịp trả lời, Tần Bác Viễn ở bên cạnh đã nhăn mũi:
“Mùi gì vậy? Mùi tin tức tố của ai phóng ra vậy?”
Những người khác nghe cậu ta nói xong cũng đưa mũi ngửi một cách cẩn thận.
Một mùi hương trái cây ngọt ngào đọng lại trong không khí ẩm ướt.
Là mùi Dâu Tây.
Ngôn Kỳ nhớ rằng tin tức tố của Thẩm Thanh là quả Mận Xanh, có vị chua, cả cậu và Diệp Dương đều không phải mùi này, câu hỏi này đã được Tần Bác Viễn hỏi vậy thì câu trả lời đã quá rõ ràng.
Nhan Kỳ khẽ nhướng mày:
“Đàm Kiệt….”
Đàm Kiệt bị gọi tên, cậu ta tát vào đầu mình:
“Chết hong, hai ngày nay tui tới kỳ nhạy cảm, quên bổ sung thuốc ngăn ngừa.”
Tần Bác Viễn không thể tin được nhìn cậu ta:
“Mày là Alpha? Nhưng tin tức tố ngọt ngào này là của Omega mà.”
Ngôn Kỳ đem một ống thuốc ngăn ngừa tới, Đàm Kiệt nhận lấy nó:
“Mày như này gọi là có thành kiến, mày có hiểu thành kiến là gì không? Ai nói rằng chỉ có Omega mới có tin tức tố ngọt ngào!”
Cậu ta kéo tuột cổ áo khoe tuyến thể ra, vô cùng kiêu ngạo:
“Ngửi thấy chưa, cái này là mùi của đàn ông đích thực!”
“Tổ tông à, mày tiêm thuốc ngăn ngừa trước đi đã! Còn bày đặt đàn ông đích thực, tao đoán được lý do sao mày bị cắn rồi đó.”
Đàm Kiệt cong môi cãi trong khi vẫn đang tiêm thuốc ngăn ngừa:
“Đây là lời của mấy thằng A ung thư mới nói, cắn tao rồi đổ lỗi cho tao vì tao có tin tức tố quá ngọt á hả? Kỳ nhạy cảm của mấy đứa có tin tức tố rượu tụi nó đứa nào đứa nấy cũng như chó điên. Tao nghĩ tụi nó nên được đưa đến một trung tâm tạm giữ rồi đóng cửa không cho ra____ A, anh Diệp à, tui xin lỗi, tui không có mắng cậu!”
Diệp Dương lười biếng cong môi, đi tới bên giường, nhặt “người đàn ông cà vạt” vừa nãy đã hù hắn một trận lên, ghét bỏ ném cho Đàm Kiệt:
“Mày cầm cái này đi đi.”. truyen bac chien
“Không phải…” Đàm Kiệt sững sờ:
“Anh Kỳ nói rằng các triệu chứng của cậu trong kỳ nhạy cảm rất nghiêm trọng. Cậu không thích thứ này, chẳng lẽ cậu thực sự muốn tìm một Omega có cơ bụng tám múi hả?”
“Nhưng loại Omega này cũng rất thú vị mà.”
Tần Bác Viễn đẩy kính:
“Tao nghĩ rằng anh Diệp có lẽ không thích kiểu đó.”
Thẩm Thanh nhìn Diệp Dương, sau đó lại nhìn Ngôn Kỳ, chen vào nói:
“Người như Diệp thần, cậu ta thích loại nào chả được, thích Alpha cũng không thành vấn đề.”
Ngôn Kỳ đi lên mở hộp bánh trên bàn, liếc nhìn Thẩm Thanh:
“Bây giờ cậu có thể lấy quà của cậu ra được rồi.”
“A, cái này…” Thẩm Thanh sờ mũi:
“Hay là thôi đi, tui sợ Diệp thần sẽ bị tui hạ độc chết.”
Ngôn Kỳ thản nhiên nói:
“Không có quà thì câm miệng.”
Thẩm Thanh: “…”
Câm miệng thì câm miệng.
Cậu ta dùng ngón tay kéo khóa kéo trên miệng, tự mình tìm một góc nhỏ, lấy điện thoại ra bắt đầu gõ.
Thứ hai mới là sinh nhật Diệp Dương, mọi người đều có tiết học.
Sau khi ăn mừng trong ký túc xá trước, trước khi đi ngủ, cả bọn đổi vị trí đến một quán ăn trước cổng trường Nhất Trung để nhậu.
Nửa đêm, sau khi Đàm Kiệt và Tần Nhất Viễn nói lời chúc mừng sinh nhật xong, họ lên mạng đặt xe trở lại trường học của mỗi người.
Thẩm Thanh là học sinh ngoại trú, tự đạp xe một mình không thèm che dù lảo đảo chạy đi. Chỉ còn Ngôn Kỳ và Diệp Dương ở lại trong quán, đối diện với một đống lon, chai bia rỗng.
Lúc này, mưa lộp bộp đập vào mái hiên, Ngôn Kỳ xếp các lon bia lại, phát hiện đêm nay Diệp Dương uống nhiều nhất. Bỏ qua lý do sinh nhật, cậu cảm thấy mình có thể hiểu ra gì đó, vì vậy cậu mở một lon mới đưa cho Diệp Dương:
“Hôm nay chú Diệp nói gì với cậu?”
Diệp Dương thản nhiên nói:
“Kêu tôi tìm Omega.”
“Ông ấy biết tình trạng của cậu à?”
“Biết.”
Ngôn Kỳ trầm mặc, cậu hiểu ý của Diệp Viễn Châu chính là tìm một Omega đánh dấu cả đời.
Nhưng Diệp Dương đối với chuyện mẹ của hắn vẫn luôn có gút mắc, nghe nói cha của Diệp Dương khi chưa đến tuổi kết hôn đã đánh dấu cả đời với mẹ hắn, sau đó tình cảm giữa hai người phai nhạt, cưới vì có con. Kết hôn xong, Diệp Viễn Châu thờ ơ với vợ, cuối cùng bà ấy vì u uất mà mất.
Cũng bởi vì cái bóng ma này, Diệp Dương không chấp nhận chuyện đánh dấu cả đời với Omega trước khi kết hôn — mặc dù so với ấn tượng của người khác về hắn thì quan điểm tình cảm này quả thật hơi bảo thủ.
Nếu các học sinh trong trường biết rằng Diệp thần của bọn họ thậm chí chưa từng nắm tay một cô gái nào, họ có thể sẽ hoài nghi nhân sinh.
Tuy nhiên, Ngôn Kỳ cảm thấy rằng nguyên nhân chính là do Diệp Dương chưa gặp được người mà hắn thực sự thích… Đúng rồi…
Ngôn Kỳ nhớ ra gì đó hỏi:
“Buổi biểu diễn văn nghệ tối vào tháng Năm này, cậu tham gia tiết mục của câu lạc bộ Kịch đúng không?”
Diệp Dương uống một hớp bia, “ờ” một tiếng rồi hỏi:
“Sao thế?”
“Không có gì, trước đây không nghe cậu nói tới, diễn vai nam chính à?”
“Không biết.”
Diệp Dương lắc lắc lon bia rỗng, sau đó xoay người:
“Ông chủ, thêm một ít bia.”
Hắn quay lại tiếp tục trả lời:
“Chu Dĩ Lam là em họ* của tôi, nó nói rằng câu lạc bộ của nó đang xuống dốc, nhất quyết muốn mời tôi tham gia… bám dính nửa tháng nên tôi đồng ý.”
(堂妹: Đường Muội, Đường là kiểu bên họ nội, bên họ ngoại là Biểu ví dụ: Biểu Muội/Biểu Đệ)
Ngôn Kỳ nghĩ rằng em họ của cậu cũng biết cách quảng bá thật, chiêu mộ mấy nhân vật nổi tiếng trong trường để đại diện cho câu lạc bộ.
Cậu “à” một tiếng rồi lạnh nhạt nói:
“Tôi còn tưởng cậu đi tán gái.”
Diệp Dương: “…”
“Nếu thật sự là đi tán gái, ông già ở nhà cũng sẽ không nổi giận với tôi.”
Nhìn khuôn mặt làm ra biểu cảm thật cạn lời phía đối diện, Ngôn Kỳ đột nhiên cảm thấy thật đáng tiếc khi hắn không chịu yêu đương.
Ngôn Kỳ nghĩ nghĩ, hiếm khi cậu chủ động quan tâm đến sự kiện cả đời của anh em tốt nhà mình:
“Diệp Dương, cậu thật sự chưa bao giờ gặp cô gái mình thích hả? Hay là một Omega chẳng hạn.”
Diệp Dương nhướng mắt liếc cậu một cái:
“Không.”
“Kiểu cậu thích?”
“Chưa từng nghĩ đến.”
“Bây giờ nghĩ!”
“Không.”
Ngôn Kỳ: “…”
Sao đoạn hội thoại này nghe quen quen.
Diệp Dương ngẩng đầu nhìn mưa rơi qua tấm lều trong suốt trên đỉnh đầu, đột nhiên cười nói:
“Kỳ nè, cậu còn nhớ chuyện học kỳ 1 năm lớp 9 không?”
“Có một cô bé phải lòng cậu, vào một ngày mưa, cô bé lén ném chiếc ô của mình vào thùng rác, rồi nhân lúc cậu ở trong lớp một mình hỏi là có thể đưa cô đến cổng trường được không.”
Ngôn Kỳ suy nghĩ một chút:
“Đúng vậy, nhưng cô ấy nói không có ô, làm sao cậu biết được cô ấy vứt đi?”
“Tôi thấy mà.” Diệp Dương nói:
“Ngày đó chơi bóng xong, tôi định trở lại phòng học để về cùng với cậu.”
Trên đường đi, hắn thấy cô bé lén nhìn vào lớp, chắc là nhìn thấy một mình Ngôn Kỳ trong đó nên dứt khoát xoay người, ném chiếc ô vào thùng rác ngoài hành lang.
Ngôn Kỳ không có ấn tượng sâu sắc về ngày hôm đó, nhưng cậu mơ hồ nhớ lại:
“…Cuối cùng hình như tôi đã đi về cùng cậu mà.”
Trong đêm tối, mưa rơi không ngớt, giọt mưa bắn tung tóe lên tấm lều nhựa trong suốt tựa như những đóa hoa.
Diệp Dương nói:
“Đúng vậy.”
Ngày hôm đó, Diệp Dương chơi bóng rổ dưới trời mưa trở về phòng học, nhìn thấy cô bé đó đi vào, sau đó Ngôn Kỳ đi ra cùng cô, dưới mái hiên hành lang mở chiếc ô màu đen ra.
Ngôn Kỳ có hàng mi dài, khuôn mặt cậu khi nghiêng đầu nhìn chăm chú vào người khác trông rất dịu dàng.
Ô của Diệp Dương để ở trong phòng học, nhưng hắn không đi lấy, liền bỏ đi trong mưa.
Ngôn Kỳ vừa quay đầu lại là thấy hắn ngay, cậu nhét ô vào tay cô bé nọ chạy vào trong mưa, nắm lấy cánh tay hắn hỏi:
“Cậu không có ô à?”
Diệp Dương chỉ nhìn cậu mà không nói chuyện.
Ngôn Kỳ nói:
“Cậu không có thì tôi cũng không che, ô của tôi mới cho mượn rồi.”
“Được.”
Diệp Dương vừa quay đầu là đi ngay.
Đi được vài bước, Ngôn Kỳ đột nhiên nắm lấy cổ tay hắn chạy về phía ký túc xá.
Hai người một đường chạy vào trong tòa nhà, dừng lại dựa vào tường thở, Diệp Dương nhìn chằm chằm Ngôn Kỳ hỏi:
“Cậu về với tôi làm gì, cậu không cần lấy lại ô luôn à?”
Ngôn Kỳ đấm vào vai hắn:
“Cậu bị khùng hả? Đã mắc mưa rồi còn đi chậm như thế.”
Diệp Dương đánh lại cậu:
“Thế mắc mưa chung với tôi không phải càng khùng hơn hả?”
……
Nhớ lại chuyện này, Ngôn Kỳ bật ra một câu:
“Lúc đó tôi nghĩ… đúng là không thể nói lý lẽ với con chó này mà.”
“Vậy hả?”
Diệp Dương nhận lấy chai bia do ông chủ đưa, vừa khui nắp chai vừa thản nhiên nói:
“Nhưng lúc đó tôi đã nghĩ chúng ta có thể mãi mãi làm anh em.”
Ngôn Kỳ bị hắn chọc ghẹo, cậu uống một ngụm bia, nhớ tới hôm nay là sinh nhật của người này. Quyết định sẽ không phũ phàng hắn nữa mà rất phối hợp nói:
“Đúng vậy.”
Diệp Dương dùng đôi mắt đen láy nhìn cậu chằm chằm, rũ mắt xuống, đột nhiên vươn tay giật chai bia của Ngôn Kỳ.
“Không phải cậu cũng có hả…?”
Diệp Dương nhướng mày cười nói:
“Cho tôi uống một hớp thì sao chứ?”
Ngôn Kỳ: “-_-“
Kệ đi, hôm nay là sinh nhật của hắn.
Cậu kéo một cái, kéo cái chai của Diệp Dương về phía mình:
“Vậy tôi uống của cậu là được chứ gì.”
…
Thứ Hai
Trước khi đến lễ chào cờ.
Khi Ngôn Kỳ bước vào lớp, ánh mắt của một vài bạn học khẽ liếc nhìn cậu, rồi quay sang nhìn điện thoại.
Nhìn đi nhìn lại, rồi quay sang nhìn cậu lần nữa.
Ngôn Kỳ tình cờ liếc qua, thấy màn hình của họ đều có giao diện màu xanh lá cây.
Giống giao diện của diễn đàn trường Nhất Trung.
Cậu lấy di động ra, nhấp vào thì thấy một bài đăng trong diễn đàn ABO đang nổi trên trang chủ của diễn đàn trường.
Có hai chữ “bùng nổ” (bạo) ở đầu tiêu đề, cho thấy mức độ phổ biến rất cao, tiêu đề hot đó lá:
Hội trưởng Ngôn cùng với Diệp thần đều phân hóa thành Alpha, vậy chẳng phải là ông trời trêu ngươi, có duyên không phận hả? Couple trúc mã này thật sự là BE rồi sao?
Ngôn Kỳ: “…”
Cậu với Diệp Dương vậy mà còn có fan CP nữa.
Ngôn Kỳ giơ tay lên ấn nhẹ ấn đường, nhấp vào bài đăng.
Thời điểm đăng bài là tuần trước, ngày hôm sau hắn và Diệp Dương phân hóa. Số lượng trả lời không nhiều, có người còn mạnh miệng khẳng định:
Về lý thuyết mà nói thì bài đăng này sẽ sớm chìm xuống mà thôi.
Nhưng mới tối hôm qua, chính người mạnh miệng này đã xuất hiện và tự tát vào mặt mình.
– 18L: Mấy chị em ơi! Tui sai rồi! Tui nhìn thấy Diệp thần và Hội trưởng! Hai anh đẹp trai này đang đè nhau ra! A a a a a a a a a! Má nó, toàn bộ máu của tui đang hét gầm lên “Hallelujah-“.
Ngôn Kỳ: “…”
Cậu kéo xuống, bài đăng này được đào lên vào tối hôm qua, đến bây giờ nó đã bị đẩy lên cao với hơn 800 bình luận mới.