Chương 7: Sinh Nhật
“Chú, cháu bắt cóc con trai chú về rồi nè.”
Diệp Dương ngước mắt lên, thoáng thấy một người đàn ông mặc âu phục, tóc cắt ngắn ngồi bên cạnh ghế sô pha, trước mặt là một đĩa trái cây màu vàng xếp thành vòng tròn trên đĩa sứ trắng.
Miếng trái cây cắt thành hình vuông, là quả xoài.
Mắt hắn tối sầm lại, gõ tay Cố Dã ra, quay người bước lên cầu thang.
Diệp Viễn Châu đang dùng nĩa xiên một miếng xoài đưa lên thì khựng lại trong không trung.
Cố Dã giơ tay nhận lấy, cười nói:
“Cảm ơn chú ạ.”
Diệp Dương đi lên cầu thang, dừng lại ở hành lang lầu hai bên cạnh, mở cửa sổ để gió thổi vào.
Cha của Cố Dã có quan hệ làm ăn thân thiết với Diệp Viễn Châu, hắn ta thường xuyên đến nhà họ Diệp, vì vậy hắn không cần lo lắng về chuyện hắn ta sẽ khó xử. Thậm chí có thể nói, Cố Dã biết cách hòa thuận với Diệp Viễn Châu hơn cả Diệp Dương.
Mẹ của hắn cũng thường đứng ở đây.
Bà bị dị ứng với xoài, Diệp Viễn Châu chưa bao giờ nhớ.
Diệp Dương đã từng cho rằng đó là chuyện nhỏ, nhưng sau đó hắn mới biết, đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.
Diệp Dương đi xuống cầu thang, trên bàn dài bày đầy đĩa bạc.
Người làm trong nhà đã mở nắp các món ăn, Diệp Viễn Châu ngồi ở ghế dành cho chủ nhà cuối bàn dài, trò chuyện vui vẻ với Cố Dã.
Thấy Diệp Dương ngồi xuống, ông chuyển chủ đề về chuyện của hắn:
“Con trai, con có thích Omega nào ở trường học không?
Diệp Dương lắc đầu.
“Ba tìm một người giúp con nha?”
“Không cần.”
Diệp Viễn Chu nhíu mày:
“Nghe nói trong kỳ nhạy cảm con đánh cái thằng nhóc bảo bối nhà họ Lục đến mức đi bệnh viện, con cho rằng bọn họ ngoài mặt không dám làm bậy, thì sau lưng sẽ không giở trò quỷ à?”
“Cho dù lần này giải quyết xong, vậy kỳ nhạy cảm lần sau con còn muốn gây chuyện nữa hả?”
Thấy sắc mặt Diệp Dương càng ngày càng lạnh, Cố Dã vội vàng giảng hòa:
“Chú, cho con nói chút, chú hơi lo xa rồi.”
“Đừng nói là trường Nhất Trung, trường của con cũng có rất nhiều Omega thích Diệp Dương, cậu ta cần gì phải lo lắng chuyện này?”
Ngữ khí của Diệp Viễn Châu ôn hòa:
“Chú chỉ sợ nó không tự để tâm.”
Diệp Dương yên lặng bỏ đồ ăn vào chén.
Diệp Viễn Châu gõ bàn:
“Diệp Dương? Ba nói chuyện với con con có nghe không?”
“Bác sĩ nói.” Diệp Dương để đũa xuống, thản nhiên nói:
“Nồng độ tin tức tố của con quá cao, Omega bình thường chịu không nổi.”
Cố Dã cười:
“Móa, dữ dằn vậy luôn, nếu mày cắn người ta thì người ta bị biến dị luôn hả.”
“Ba đã đọc giấy chẩn đoán của con.” Diệp Viễn Châu nói:
“Bác sĩ không phải nói là có thể đánh dấu cả đời sao.”
Sau khi Omega được đánh dấu cả đời, họ có thể hoàn toàn tiếp nhận tin tức tố của Alpha đã đánh dấu mình, cho nên không có chuyện không chịu nổi.
Cố Dã nói:
“Tuổi kết hôn hợp pháp của Alpha không phải là 20 sao? Bây giờ đánh dấu cả đời không phải có hơi sớm ạ?”
Diệp Viễn Chu nhàn nhạt liếc hắn ta một cái:
“Bây giờ đánh dấu trước hôn nhân còn ít sao? Cậu thiếu gia nhà họ Lục kia nghe nói đánh dấu mấy người rồi, sau đó nhét tiền cho bọn họ đi tẩy bỏ.”
Nghe ông nói xong, Cố Dã hiểu lý do tại sao Diệp Dương lại đánh Lục Nhất Thành đến mức nhập viện rồi.
Kỳ nhạy cảm chỉ là ngọn, nguyên nhân gốc rễ là ở đây.
Trước kia thằng côn đồ cầm đầu bắt nạt bạn học ở trường Nhất Trung bị Diệp Dương thấy được rồi tẩn cho một trận, chuyện lần này còn tệ hơn, không bị đánh mới là lạ.
Diệp Viễn Châu nhìn sắc mặt của Diệp Dương, lại nói:
“Ba không kêu con làm chuyện giống cậu ta, nên mới bảo con tìm Omega mình thích rồi đánh dấu cả đời, đến tuổi có thể kết hôn thì lập tức cưới về.”
“Giống như ba đã làm với mẹ con đúng không?”
Diệp Dương đột nhiên hỏi ông.
“…”
Diệp Viễn Châu trầm mặc, sau đó nhíu mày:
“Sao lại nhắc tới cô ấy? Ngươi đi đã bao nhiêu năm rồi chứ?”
“Mẹ con sinh ra con, con không thể nhắc đến mẹ sao?”
“Đã không có tình cảm, vì sao lại cưới?”
Cố Dã: “Diệp Dương…”
Diệp Dương đứng dậy:
“Con không cần Omega, con cũng không cần ba lo lắng thay con.”
Bị chống đối trước mặt con cháu, Diệp Viễn Châu có chút tức giận:
“Con không cần Omega, vậy con tính làm gì để trải qua kỳ nhạy cảm? Ngày nào cũng tìm người đánh nhau hả?”
Thấy Diệp Dương xoay người đi ra ngoài, Diệp Viễn Châu vỗ bàn:
“Diệp Dương! Nếu như con cứ ngoan cố như vậy, sớm muộn gì cũng phát điên, con phải tự biết mình —— “
“Xin lỗi, con không có!”
Diệp Dương một tay đút túi, đưa lưng về phía ông mà vẫy vẫy tay còn lại, dùng một chân đá văng cửa biệt thự.
Diệp Dương không chạy xe, không cầm ô, lững thững đi bộ trở về.
Căn biệt thự cách xa nội ô thành phố, khi hắn đi bộ đến bến xe buýt gần nhất, thì trời đã tối hẳn.
Dù vốn dĩ trời cũng không sáng gì.
Khi hắn lên xe và quét mã thanh toán của mình thì thấy Wechat có tin nhắn.
Cố Dã: Mẹ nó! Tao mở rộng tầm mắt luôn á!
Cố Dã: Tao toàn giả bộ làm con ngoan trước mặt ba tao không đó, sao mày lại đểu dữ vậy?
Cố Dã: Chữ Dã trong tên tao có thể nhường cho mày luôn, từ nay mày sẽ là anh Dã của tao!
Tin nhắn gửi đã lâu, Diệp Dương một tay nắm lấy tay vịn trên cao, một tay gõ điện thoại trả lời Cố Dã, hỏi Cố Dã đã về chưa.
Cố Dã nhanh chóng trả lời lại: Cha mày tức thành như vậy rồi, tao không đi mà được hả!
Cố Dã: Tao về từ sớm rồi, còn mày? Về ký túc xá đúng không?
Diệp Dương: Đang trên đường.
Cố Dã: Được rồi, về nhanh đi, cái tính xấu này của mày.
Cố Dã: Quay lại nhờ Kỳ nhà mày dỗ dành thật tốt đi.
Miệng Diệp Dương giật giật một cái:
“Bệnh thần kinh!”
Lúc xe đến trạm, thì mưa so với lúc lên xe càng nặng hạt hơn.
Người vốn chỉ hơi khô, đi được vài bước, lại ướt sũng, vừa tới ký túc xá thì cả người đã rỏ nước.
Diệp Dương dừng ở ngoài cửa, cầm áo khoác da giũ nước, giơ tay đẩy cửa ra.
Cùng lúc đó, một ngọn đèn vàng lờ mờ thắp sáng bên trong cánh cửa, bài hát mừng sinh nhật mở vang từ một góc không xác định nào đó.
“Happy Birthday to you…”
“Happy Birthday to you…”
Đó là giọng hát của một đứa trẻ, hát bằng tiếng Anh, trong ký túc xá yên tĩnh lúc này có vẻ hơi quỷ dị.
Diệp Dương cảm giác được có cái gì không đúng, thả chậm tốc độ mở cửa lại.
Khi cánh cửa từ từ đẩy ra, xung quanh là ánh đèn âm u cùng khung cảnh hệt như âm phủ, ánh mắt hắn đảo quanh ký túc xá trống rỗng.
Bàn tự học, giường của Ngôn Kỳ, chăn bông được gấp gọn gàng trên giường, và khoảng không trống rỗng ở giữa ký túc xá.
Ở phía bên kia khoảng trống là giường của hắn, đầu giường một chiếc đèn ngủ màu vàng mờ, sau đó là cột giường…
Một người nam đang dựa vào cột giường.
Quần âu, thân trên để trần, mẹ nó! Trên cổ còn thắt cà vạt quyến rũ =)))))
Tư thế rất mê hoặc, nó còn nháy mắt *mua ah* với hắn một cái.
Sau đó, nó giống như bị điện giật! Chấn động khắp người! Rồi với một biểu tình tan vỡ, nó nhảy xổ về phía hắn!
“!!!”
Con ngươi Diệp Dương co rút, hắn lập tức đóng cửa lại.
“…Móa!”
Nếu đổi lại là người khác đứng ở đây lúc này, có thể chết luôn con mợ nó rồi.
Bên trong cửa vang lên rất nhiều tiếng cười, hắn nghe thấy tiếng Thẩm Thanh từ bên trong hét lên:
“Diệp thần! Sinh nhật vui vẻ!”
Ngoài ra còn có giọng nói của Tần Bác Viễn và Đàm Kiệt:
“Chúc mừng sinh nhật, anh Diệp!”
“Anh trai ơi, vào đây thoải mái đi! Không chỉnh cậu nữa đâu, tui đã chuẩn bị cho cậu một cái bánh kem lớn rồi!”
Diệp Dương: “…”
Ánh mắt Diệp Dương rũ xuống, khóe miệng giật một cái, đứng ở ngoài cửa bẻ bẻ khớp tay.
Mấy con chó này!
Chuyện mà con người làm tụi nó sẽ không bao giờ làm.
Chỉ một giây trước khi hắn định đá tung cánh cửa để vào trong làm cú Trippe Kill, thì cánh cửa đã tự động mở ra.
Ngôn Kỳ ở sau cánh cửa.
Ngôn Kỳ mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu đen, trên tay cầm một chiếc khăn tắm màu trắng, phủ lên mái tóc ướt đẫm của hắn, xoa xoa hai cái.
Diệp Dương khựng lại một chút, liền nghe Ngôn Kỳ hỏi:
“Sao lại ướt thành như vậy?”
Nắm đấm của hắn mềm nhũn.
Bên trong, Đàm Kiệt lén lén lút lút nhìn ra, thở dài nói:
“Vẫn là anh Kỳ cẩn thận hơn, tui chỉ mới nhìn một chút, không phát hiện ra rằng anh Diệp bị ướt như vậy.”
Tần bác Viễn khinh bỉ nói:
“Chỉ có lúc chơi game thì thị lực mày mới tốt thôi.”
“Cái thằng bốn mắt này! Mày nói tao hả? Còn mày đeo kính là để cho đẹp thôi đúng không!!!”
Thẩm Thanh bắt đầu la ó:
“Đánh nhau đi! Quất nhau đi!!!”
Ngôn Kỳ vừa lau tóc Diệp Dương vừa câu môi.
Diệp Dương nhìn thấy con ngươi dưới hàng mi dày của cậu tràn ngập vụn ánh sáng lấp lánh.
Diệp Dương lui về phía sau nửa bước.
Tay Ngôn Kỳ vẫn đang lau tóc hắn, vì vậy cậu bước theo lên phía trước nửa bước.
Đợi hai người đứng ra ngoài khung cửa, sau đó Diệp Dương vươn tay đóng cánh cửa sau lưng Ngôn Kỳ lại.
Ngôn Kỳ: “…”
Dưới eo cậu đột nhiên nóng lên, ngón tay thon dài của Diệp Dương chạm vào.
Diệp Dương cúi người ôm lấy cậu, còn là kiểu ôm chặt.
Không phải mười mấy năm nay anh em tốt bọn họ không ôm nhau, nhưng lúc này toàn thân Diệp Dương ướt sũng, quần áo rỏ nước dán vào người, áo sơ mi lụa đen của Ngôn Kỳ cũng bị dính một mảng nước lớn.
Cậu khẽ cau mày, nhưng không đẩy người ta ra.
Ngôn Kỳ biết tình hình ở nhà của Diệp Dương, thấy hắn ướt sũng trở về ký túc xá, cậu đoán rằng có lẽ lúc hắn về nhà rồi cãi nhau với Diệp Viễn Châu nên không thoải mái.
Ôm thì ôm vậy.
Diệp Dương khẽ cười một tiếng, ghé vào lỗ tai cậu hỏi:
“Kỳ à, cậu cũng nghịch quá nhỉ?”
Ngôn Kỳ: “…”
Diệp Dương hơi cuối đầu, hơi thở lướt qua làn da cậu.
Ngôn Kỳ nắm chặt tay.
Một người định cắn người, một người định đánh người, trong nháy mắt, Thẩm Thanh đúng lúc này lại mở cửa:
“Hội trưởng, hai người không vào____ hả?”
“……..”
“……………….????”
“!!!!!”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Chấn động Thanh Thanh tròn một năm!