Chương 5: Ghi Chép
Lúc kéo cậu vào trong giường, Diệp Dương chợt nhận ra điều này.
Hắn không kiềm chế được lực tay nên kéo hơi mạnh, Ngôn Kỳ lật người ngã xuống đầu giường, quay lưng về phía hắn.
Diệp Dương vừa ngước mắt nhìn, thấy ngay đường cong sạch sẽ sau gáy của cậu, còn có những vệt nước bóng loáng trên da thịt.
Hội trưởng Ngôn là người rất chỉnh chu, đã đưa cổ cho bạn tốt cạp mà còn rất hiểu chuyện đi tắm trước nữa.
Diệp Dương khàn giọng cười một tiếng, trán áp vào làn da trần trên vai Ngôn Kỳ, mái tóc đen xõa tung đâm vào da khiến cậu ngứa ngáy.
Ngôn Kỳ nghe tiếng hắn cười, lập tức muốn kéo áo đuổi Diệp Dương ra ngoài.
Cậu chưa kịp ra tay thì Diệp Dương đã đặt tay lên trán cậu trước:
“Kỳ à, hình như cậu vẫn còn sốt.”
“Không sao, tôi có thể chịu được.”
Bây giờ Ngôn Kỳ cảm thấy khá kỳ lạ.
Diệp Dương vùi đầu vào vai cậu từ sau, động tác vòng tay về phía trước hơi giống như muốn ôm, mặc dù cũng không thân mật như thế.
Cậu kéo tay Diệp Dương, thúc giục nói:
“Nhanh lên đi, tôi buồn ngủ.”
Diệp Dương ngẩng đầu lên.
Từ góc độ này có thể nhìn thấy góc nghiêng của Ngôn Kỳ, môi cậu có màu khá nhạt, còn hơi tái nhợt, hiển nhiên là không được khỏe.
Trên thực tế, hắn có thể trực tiếp rời khỏi ký túc xá, không nhất thiết phải cắn cậu.
Ngay lúc Diệp Dương định buông ra, đột nhiên nhìn thấy mí mắt Ngôn Kỳ run lên.
Tuy rằng thái độ của Ngôn Kỳ rất bình tĩnh, khóe miệng mím lại, nhưng trong khoảng khắc đó hắn nhìn thấy, thì tựa hồ cậu thật sự có chút khẩn trương.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Diệp Dương áp môi lên gáy cậu, ánh mắt vẫn dừng ở một bên mặt Ngôn Kỳ, nhìn thấy lông mi cậu run rẩy, cụp mắt xuống.
Rõ ràng là không bình tĩnh như cậu thể hiện.
Nếu hắn cắn mạnh xuống, cậu sẽ có biểu cảm gì?
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Diệp Dương liền nhíu mày, nhắm mắt lại, hắn buông Nghiêm Kỳ ra:
“Được rồi, về giường ngủ đi.”
Ngôn Kỳ: “…”
Cậu đưa tay lên ấn vào vùng da một bên cổ, trên đó làm gì có dấu răng hay gì đâu?
Đm, vậy mà bảo là xong rồi?
Đều là Alpha, cậu hiểu rõ nếu như Diệp Dương thật sự dùng hết sức thì sẽ như thế nào.
Cậu ở trong phòng tắm lâu như vậy chính là cho mình thời gian chuẩn bị tâm lý, kết quả tên này chỉ nhẹ nhàng chạm vào cậu, giống như chỉ được cái gió to chứ mưa thì có chút xíu.
Ngôn Kỳ hít sâu một hơi, đè nén lửa giận do thân thể khó chịu gây ra, quay đầu đẩy Diệp Dương vừa định ngồi dậy muốn xuống giường, trở người đè lên hắn, nghiêm túc hỏi:
“Cắn nhẹ như vậy hả, bộ cậu chưa ăn gì sao?”
Diệp Dương: “…”
Các đường nét trên khuôn mặt của Ngôn Kỳ thuộc loại đẹp trai không thể chê vào đâu được, cậu thường có một biểu cảm lạnh lùng, nên có lẽ chính cậu cũng không biết rằng đôi mắt của cậu khi nhìn chằm chằm vào người khác có sức quyến rũ như thế nào.
Ánh mắt cậu có hơi mất kiên nhẫn, chắc là tích tụ quạu quọ hai ngày nay không ngủ được vì hắn làm ồn.
Diệp Dương nhìn cậu.
Hắn nghĩ có khi Kỳ cũng không biết.
Ngay cả giữa những người bạn tốt nhất, có khi một bên không hoàn toàn là tình bạn trong sáng đối với bên kia.
Diệp Dương cụp mắt quay mặt đi, Ngôn Kỳ lại vươn tay kéo lại, vỗ nhẹ một bên mặt hắn, chóp mũi gần như là chạm vào hắn:
“Diệp Dương, cậu… “
Ngôn Kỳ còn chưa nói xong, Diệp Dương đột nhiên lật người đè cậu xuống, từ phía sau bịt miệng cậu lại.
***
Vào thứ Tư, hội trưởng Ngôn lại không đến lớp học nữa.
Lúc điểm danh số người đi học của lớp 11/A1 vẫn như cũ, bởi vì Diệp Dương, người thường xuyên vắng mặt, chịu đi học rồi.
(高二一班: lớp 1 của năm 2 cao trung, dịch kiểu lớp 11/A1 cho dễ hiểu hen
Thấy hắn ngồi ở ghế bên cạnh ghế Ngôn Kỳ, Thẩm Thanh mạnh dạn đi tới hỏi:
“Hôm nay hội trưởng lại xin nghỉ hả?”
Diệp Dương gật đầu, lục lọi hộc bàn của Ngôn Kỳ, hỏi:
“Buổi sáng có tiết gì?”
“Vật Lý, Toán Học.”
Diệp Dương lôi hai quyển sách môn này ra, cũng tìm được một cây bút mực màu đen.
Thẩm Thanh có chút tò mò:
“Diệp thần, ông cũng chép bài nữa hả?”
Nhìn kiểu của hắn, có vẻ như hắn còn muốn ghi nó vào vở của hội trưởng.
Diệp Dương ậm ừ:
“Kỳ không tới học được, tao nghe thay cậu ấy.”
Thẩm Thanh: “!!!”
Cậu ta cố gắng hết sức để kiểm soát biểu cảm của mình:
“Hội trưởng bị sao vậy? Bị bệnh à? Có nghiêm trọng không?”
Phải biết rằng kể từ khi nhập học đến nay Ngôn Kỳ chưa bao giờ xin nghỉ, vậy mà lần này cậu xin phép tận hai ngày liền.
Ngón tay thon dài Diệp Dương xoay xoay cây bút, nhớ tới vẻ mặt thất thần của Kỳ lúc sáng sớm kéo cổ áo nhìn trái nhìn phải trước gương, phát hiện kéo thế nào cũng không che được dấu răng.
Hắn cười nhẹ và nói:
“Không nghiêm trọng đâu.”
“…Ồ, ồ.”
Thẩm Thanh thấy hắn đột nhiên cười nói với mình, vừa mừng vừa lo:
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Sau khi Thẩm Thanh rời đi, Lâm Gia Dụ tình cờ thu bài tập về nhà tới chỗ bàn hắn.
Cậu ấy sắp xếp ngôn ngữ trước, sau khi đi đến bàn, cậu ta nhỏ giọng nói:
“Diệp thần, chuyện xảy ra vào đêm hôm trước, cảm ơn cậu, và cảm ơn hội trưởng đã đưa tôi về ký túc xá nữa… Hai ngày nay hội trưởng không khỏe sao?”
Diệp Dương nhìn cậu ta một cái trả lời: “Ừ.”
A…” Lâm Gia Dụ do dự một chút, nói:
“Vậy làm phiền cậu mang đồ cho cậu ấy giúp tôi được không? Tôi là Omega, tôi không thể vào ký túc xá của các cậu. “
Diệp Dương gật đầu, Lâm Gia Dụ vội vàng chạy trở về chỗ ngồi, mang theo một cái hộp đóng gói rất đẹp:
“Tôi muốn trực tiếp cảm ơn hội trưởng, nhưng hai ngày nữa thì sợ chocolate sẽ chảy…”
Cậu ta còn chưa nói xong, Diệp Dương đã đem hộp chocolate nhét vào trong hộc bàn, nói:
“Biết rồi, tôi sẽ đưa cho cậu ta.”
Lâm Gia Dụ nói “ah”, từ từ ngậm miệng lại.
Cậu ta cảm thấy Diệp Dương không muốn nói chuyện với cậu ta.
Cũng đúng thôi, rất hiếm khi Diệp thần xuất hiện trong lớp học, không thể mong đợi quá nhiều.
Lâm Gia Dụ thu hồi ánh mắt, nhấc chân chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy hai cái đầu thò ra từ cửa sau phòng học.
Là mấy cô bé học lớp bên cạnh, đến tặng kẹo và trà sữa cho hội trưởng Ngôn.
Diệp Dương quen cửa quen nẻo nhận lấy, nhét vào trong hộc bàn:
“Biết rồi, tôi sẽ đưa cho cậu ta.”
Giống hệt như những gì hắn vừa nói với Lâm Gia Dụ.
Lâm Gia Dụ: “…”
Hóa ra là sáng sớm Diệp Thần đến đây phải nhận quà cho hội trưởng Ngôn, nhận nhiều quá dẫn đến thấy bực mình, nên lúc nãy mới hờ hững như thế.
Cậu ta “à” một tiếng, rồi trở về chỗ ngồi.
Thẩm Thanh dùng bút chọt chọt cậu ta:
“Sao cậu lại thở dài? Cậu nói gì với Diệp thần?”
Lâm Gia Dụ kể cậu ta nghe chuyện vừa nãy, sau đó thở dài:
“Cậu nói coi, Diệp thần làm anh em tốt thôi mà nhận quà của hội trưởng cũng thấy phiền rồi, bạn đời tương lai của cậu ấy có phải sau này ngày nào cũng nổi cơn ghen không?”
“Sẽ không có đâu.” Thẩm Thanh nói:
“Nếu hội trưởng của tụi tui có bạn gái, cậu ấy nhất định sẽ giữ khoảng cách với người khác.”
“Cũng phải” Lâm Gia Dụ mỉm cười:
“Nhưng giới tính cũng không chắc được, có thể là bạn trai cũng nên.”
Thẩm Thanh sửng sốt:
“Ý của cậu là…”
Lâm Gia Dụ:
“Tui nè!”
Thẩm Thanh: “…”
“Cậu vẫn nên tuột xuống đi, cây đào Đào Tiên* bị cậu gặm khô luôn rồi kìa.”
(蟠桃树: là cây đào thọ giống cây Đào Tiên của Ngộ Không ăn đó, không hiểu ý tác giả lắm, tui hiểu theo hướng là: Thẩm Thanh nói Lâm Gia Dụ là Ngộ Không ăn trộm đào tiên, ăn hết đào xong gặm luôn cây của người ta, hoặc là đang nói Gia Dụ nó mơ mộng:v.”
Tiết đầu tiên buổi sáng là tiết Vật Lý.
Bên ngoài cửa sổ đang mưa to, sắc trời u ám, trong phòng học bóng đèn chữ U chập chờn chập chờn khiến người ta buồn ngủ.
Diệp Dương một tay chống cằm, một tay xoay bút, thỉnh thoảng ghi chép một hai chữ trong bài giảng.
Điểm kiểm tra hằng năm của hắn luôn nằm trong top ba, cho nên tất nhiên không phải là hắn thật sự không chịu học.
Hắn chỉ cảm thấy đến lớp nghe giảng quá nhàm chán, nhiều kiến thức đơn giản cứ nói đi nói lại nhiều lần, thật lãng phí thời gian.
Thông thường, Ngôn Kỳ mang các ghi chú và bài tập về nhà cho hắn sau giờ học.
Hai người có trình độ học tập tương tự nhau và những ghi chú của Ngôn Kỳ là hiệu quả nhất đối với hắn.
Đổi ngược lại cũng vậy.
Giọng nói của giáo viên Vật Lý nghe như ru, Diệp Dương kiên cường giữ tinh thần phấn chấn, không buồn ngủ, nghe vẫn hơi mất tập trung.
Dấu răng trên cổ Ngôn Kỳ ngày hôm qua vẫn còn thấy rõ, mỗi khi nhìn thấy hắn đều nhăn mày.
Sâu quá rồi!
Toàn bộ quá trình bị cắn, Ngôn Kỳ bị hắn bịt miệng, không thốt được câu nào.
Sau khi buông ra, thấy Ngôn Kỳ đứng không vững, hắn muốn đi tới đỡ cậu.
Ngôn Kỳ kêu hắn cút.
Lần cuối cùng hắn nghe Ngôn Kỳ nói từ này, hình như là hồi còn tiểu học, lúc đó hai người vừa mới quen nhau.
Hồi tiểu học Ngôn Kỳ rất nổi bật trong lớp, hắn cũng vậy, có điều hắn hơi trẻ trâu.
Biểu hiện ở chỗ cố tình bắt nạt Ngôn Kỳ, cố gắng thu hút sự chú ý của cậu.
Ban đầu Ngôn Kỳ phớt lờ hắn, nhưng sau đó cậu bị hắn bắt nạt thậm tệ đến không chịu được nữa. Đè hắn xuống đất đánh một trận, bảo hắn cút đi…
Hồi còn nhỏ Diệp Dương đánh nhau không giỏi như bây giờ, đương nhiên cũng không có ai dám đánh hắn.
Chỉ có mình Kỳ.
“Dậy, dậy, dậy mau!”
Giáo viên vật lý trên bục giảng đột nhiên vặn lớn âm lượng,
“Cái lứa tuổi này của mấy đứa sao mà còn ngủ được? Dậy hết cho tôi!”
Bạn học bàn trước dụi mắt ngồi dậy khỏi bàn, còn ngáp một cái.
Diệp Dương định thần lại, phát hiện trên trang giấy không biết từ lúc nào đã viết một chữ “Kỳ”.
Hắn nhìn chằm chằm vào nó trong vài giây, sau đó tô đậm nó lên, còn viền mấy nét ngang dọc thành một ô vuông.
Sau đó, hắn lấy điện thoại của mình chụp một bức ảnh vào sách giáo khoa.
Ngôn Kỳ đang mua thuốc mỡ ở tiệm thuốc, định quét mã QR để thanh toán thì tin nhắn của Diệp Dương hiện lên.
Là một cái meme: Có lớp học giống như cục pin, một tiết dài hơn sáu tiết ToT
(有些课就像电池,一节更比六节长: cop dòng này rồi coi cái meme đó nha quý dị)
Tiếp theo là một bức ảnh, là sách giáo khoa môn vật lý.
Ngôn Kỳ biết bài giảng giáo viên vật lý của họ thực sự rất dễ khiến người ta buồn ngủ.
Cậu nghĩ đến hình ảnh Diệp Dương ngồi trong lớp buồn ngủ như vậy, khóe miệng hơi nhếch lên.
Sau đó cậu bấm vào hình lớn để xem, nụ cười dần biến mất.
Con chó này lại dám vẽ bậy vào sách giáo khoa của mình!
***
Ngày chủ nhật.
Lúc tám giờ, Diệp Dương đổi giày thể thao xong, đang buộc dây giày thì hỏi lại lần thứ ba với Ngôn Kỳ:
“Cậu thật sự không đi hả?”
Thứ hai là sinh nhật của Diệp Dương, Diệp Viễn Châu kêu hắn về nhà ăn tiệc trước một ngày.
Ngôn Kỳ ngồi đầu giường, mặc một chiếc áo sơ mi xếp ly chỉ cài hai nút, có thể thấp thoáng nhìn thấy cơ ngực và cơ bụng.
Cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại mà không thèm nhấc mí mắt lên:
“Không đi.”
“…Ừ.”
Diệp Dương đi tới cửa, quay đầu lại, nhỏ giọng gọi:
“Kỳ nè.”
“?”
“Cậu mặc áo sơ mi như vậy thà không mặc còn hơn.”
Ngôn Kỳ cúi đầu nhìn, ngón tay lạnh lẽo của cậu rời khỏi màn hình điện thoại, sờ vào nút áo.
Diệp Dương vốn tưởng rằng cậu sẽ cài thêm hai cái nút nữa coi như tự tôn trọng mình, nhưng lại nhìn thấy Ngôn Kỳ dứt khoát cởi hết nút áo rồi cởi luôn áo sơ mi, ném chiếc áo sơ mi lên nắp máy giặt.
Cơ thể như điêu khắc không còn gì cản trở, có thể mơ hồ nhìn thấy vết đỏ ở bên cổ vẫn chưa biến mất hoàn toàn.
Diệp Dương: “…”
Hắn cảm thấy giữa anh em cũng không cần phải chân thành như vậy.
“Chưa chịu đi nữa.” Ngôn Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn.
Diệp Dương đóng sầm cửa lại.
Nghe thấy tiếng bước chân đi xa, Ngôn Kỳ cụp mắt, gõ vài chữ vào điện thoại rồi gửi đi:
“Cậu ấy đi rồi, tới đây đi.”
***
Tác giả có điều muốn nói:
Cuộc sống không dễ dàng gì, Diệp thần thở dài.