Chương 37
Sở Kỳ Thu nghe xong lỗ tai nóng bừng. Cũng may là ở sau dây mạng nên Phong Cửu Viễn không thấy được biểu cảm kỳ lạ của cậu.
“Không, tôi chỉ tình cờ làm việc bán thời gian ở công ty của họ, tình cờ gặp được anh ấy. Hôm đó là do tôi vô tình làm rơi nắp camera vào đó.”
Vì còn có những người khác nên Sở Kỳ Thu và Phong Cửu Viễn cố tình tránh những sự việc cụ thể và tên của những người liên quan trong cuộc trò chuyện của họ. Bốn người đã ấn nút chuẩn bị trong phòng, nhưng người MC đi lấy đồ ăn vẫn chưa quay lại nên họ chỉ có thể tiếp tục chờ đợi. Nãi Hinh và một nam thần tượng khác không có động tĩnh, hình như đều tắt micro và làm việc khác.
Phong Cửu Viễn cười có lỗi: “Lần trước nhìn thấy hai người ở trong phòng khách ăn ý như vậy, tôi còn tưởng rằng… hình như tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Sở Kỳ Thu cảm thấy khó mà tin được: “Mấy người đều suy nghĩ nhiều như thế sao?”
“Mấy người” dùng để chỉ năm thành viên của SNE.
Phong Cửu Viễn lập tức phủ nhận: “Không có, tôi không biết bọn họ nghĩ thế nào. Chúng tôi chưa bao giờ công khai thảo luận về chủ đề này. Làm sao có thể nói chuyện này… Dù sao cũng là chuyện riêng tư của đồng đội.”
Anh vừa dứt lời thì micro của một nam thần tượng khác đột nhiên vang lên. Giọng điệu của anh ta cáu kỉnh khiến âm lượng trong tai tăng lên rất nhiều: “Này, quản lý của tôi vừa nói với tôi rằng thời gian họp ở trung tâm thương mại buổi tối vẫn chưa thống nhất được, anh ấy bảo tôi đến đó ngay bây giờ. Anh ấy nói: ” Buổi fan meeting phải diễn ra trước 7h30 tối, nghỉ trước nhé.”
Phong Cửu Viễn: “Sao lại không thỏa thuận trước vậy? Hôm nay trung tâm mua sắm mới thông báo à?”
Sự phẫn nộ của nam thần tượng gần như trào ra khỏi mũi: “Ai biết họ ký hợp đồng như thế nào. Phiền chết rồi. Vốn dĩ tôi định ăn gà trước rồi mới đi gặp fan, như bây giờ thực sự đau đầu.”
“Được rồi, đừng chơi nữa, mau đi chuẩn bị đi. Lần sau để Đằng ca mang cậu.”
Nam thần tượng rời khỏi đội, Phong Cửu Viễn hỏi: “Số 3, cậu có nhận ra hắn không?”
Sở Kỳ Thu: “Đang nói đồng đội vừa rời đi sao? Tôi không biết hắn.”
Phong Cửu Viễn chủ động giới thiệu hắn: “Cậu ấy tên Vu Tín, trước đây là thực tập sinh của công ty chúng tôi. Năm nay được công ty cử đi tham gia một cuộc thi tìm kiếm tài năng, cuối cùng đã thành công ra mắt. Hiện tại anh ấy rất nổi bật.”
Kể từ khi Sở Kỳ Thu rời khỏi “Mạch thượng lãng nhân”, cậu ấy gần như không bao giờ để ý đến các nghệ sĩ của Hồi Tâm, về việc ai đã ra mắt và ai thu hút được nhiều người hâm mộ, cậu không biết gì về những thứ này hết.
Cậu chưa bao giờ nghe nói đến Vu Tín, vì vậy Sở Kỳ Thu đã chọn một vài cái tham khảo: “Có người nhân khí cao thế sao?”
“Cậu ta mới ra mắt được hai tháng, còn bắt nạt người khác hơn tôi.” Phượng Cửu Nguyên thở dài một hơi, giọng điệu trở nên nghiêm túc, “Trước đây có thị trường idol còn ít, thị trường cũng lớn hơn, dễ dàng hơn để tiến lên phía trước. Bây giờ chiếc bánh đã được chia xong từ lâu. Hàng năm số lượng ra nhập rất nhiều, số lượng công ty trong ngành của chúng tôi lên đến hàng trăm và có thể đưa ra đủ các loại hình cho khán giả. Muốn tạo ra một cái SNE nữa cũng không dễ dàng.”
Thời gian trôi nhanh, đã ba năm kể từ khi SNE ra mắt. Sở Kỳ Thu cũng lộ ra có chút cảm khái: “May mắn là bọn anh ra mắt sớm.”
Phong Cửu Viễn cười khổ: “Ra mắt sớm có lợi thế, nhưng ngành của chúng tôi dựa vào tuổi trẻ để kiếm cơm. Hiện tại có rất nhiều thần tượng mới nổi, và người hâm mộ có thể bị nhóm idol trẻ tuổi cướp đi mọi lúc mọi nơi.”
“Tuổi trẻ kiếm cơm gì cơ?” Giọng của MC đột nhiên vang lên từ tai nghe, miếng nhựa bên cạnh anh ta phát ra âm thanh chói tai, chắc chắn là đang mở đồ ăn đi. “Nói đến tuổi trẻ kiếm cơm, người dẫn chương trình chúng tôi cũng kiếm cơm dựa vào tuổi trẻ. May mà tôi nghĩ thoáng, quyết định nhân lúc còn trẻ kiếm thật nhiều tiền sau đó sẽ nghỉ hưu sớm, khi đó sẽ về quê lấy vợ sinh con, sau đó dùng số tiền kiếm được mở cửa hàng trên taobao, cuộc sống vẫn sẽ rất hạnh phúc.”
Phong Cửu Viễn cảm thấy rất thích thú trước quan điểm sống cởi mở như vậy.
“Này, đừng cười. Người vẫn nên hài lòng với những gì mình có. Cậu thấy đấy, cậu đã nổi tiếng nhiều năm như vậy, mỗi năm ít nhất có thể kiếm được vài triệu. Người bình thường có lẽ không kiếm được nhiều như vậy trong cuộc đời của họ.”
Đằng ca nhấn nút chuẩn bị, toàn đội tiến vào giao diện chờ xếp hạng.
Phong Cửu Viễn: “Tôi hiểu, chỉ là trong tiềm thức luôn tin tưởng, tuổi trẻ phải phấn đấu nhiều hơn, không phấn đấu thì sẽ thua. Khi về già cũng phấn đấu trong im lặng.”
“Trong cuộc sống cậu cũng có nhiều mục đích theo đuổi hơn, về điểm này tôi phải học cậu. Ước mơ của tôi mỗi ngày là nằm ở nhà ăn cơm chờ chết.”
Mọi người lên máy bay chuẩn bị nhảy, Đằng ca thấy trong đội vẫn còn một người chưa bật micro nên hét lên: “Nãi Hinh? Còn chơi không?”
Sở Kỳ Thu vội vàng đưa tay vỗ vai cô gái. Cô gái lúc này mới phản ứng lại, vội vàng cắm tai nghe: “À, tôi về rồi. Tôi vừa ra ngoài nói chuyện với bạn một chút. Hả? Tại sao lại thiếu một người? Chỉ còn lại bốn người thôi.”
“Vu Tín gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng cậu ấy có việc, phải quay lại làm việc.”
Sau khi tiếp đất, Đằng ca nhặt vũ khí phụ bên cạnh Nãi Hinh, bắn chết hai tên ngốc đang xông tới: “Không sao, bốn người có thể chơi.”
Dường như không có địch ở khu vực này, Nãi Hinh đột nhiên mất hứng thú, nói: “Để tôi kể cho bạn nghe một điều thú vị.”
Phong Cửu Viễn hình như rất thích nghe kể chuyện, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Mấy ngày trước, đối thủ một mất một còn của bạn thân tôi đã gặp phải một chuyện rất xấu hổ. Gần đây cô ấy nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.”
Phong Cửu Viễn: “Chuyện xấu hổ nào có thể khiến một người cười nhiều ngày như vậy? Nhanh nói cho ta biết đi.”
“Đương nhiên, chỉ có những thông tin cực kỳ bùng nổ mới có thể được phô trương trước mặt người của công chúng như anh.” Nhắc đến chủ đề này, Nãi Hinh hưng phấn đến mức ngừng chơi game, trực tiếp tìm một căn phòng trong khu vực an toàn để trốn. “Kẻ thủ không đội trời chung của bạn thân tôi đầu óc không tốt lắm, xem phim truyền hình của Ngôn Minh sau đó thích anh ấy, sau đó cô ấy còn đi tìm người hỏi thăm có thể tình một đêm với Ngôn Minh được không. Ngôn Minh là người mà muốn ngủ là có thể ngủ hả, người kia cũng tùy tiện tìm một cái cớ nói “Ngôn Minh ở phương diện kia có vấn đề” để đuổi cô nàng đi, ai mà ngờ cô ta lại vì chuyện này mà uống rượu say khướt, gào khóc chạy đến một khu chung cư, nháo đến tận hotsearch chứ. Hiện tại cả nước đều biết đến cô ta cực kỳ ngu ngốc.”
“Tôi cũng xem video rồi.” Phong Cửu Viễn nghe được chuyện bên lề của drama, giọng nói cũng hứng thú, trầm bổng giống như một con chim sơn ca tràn đầy năng lượng. Anh ấy thở dài, “Thì ra là như vậy.”
“Đằng ca, sao không thấy nói gì?” Nãi Hinh ném một quả lựu đạn vào nơi MC đang tìm kiếm vật tư, “Được rồi, đừng nhặt túi nữa, có rất nhiều thứ một mình anh không thể dùng hết được.”
“Không phải tôi nhặt cái này cho cô sao?” Người MC phàn nàn, “Sự việc này tôi đã nghe cả tám trăm lần rồi, tai tôi gần như tê dại, nghe đến mọc kén luôn rồi.”
“Cái kia Sở, Sở…” Nãi Hinh nhớ lại hồi lâu, lại không nhớ ra tên của hắn, liền đổi lời, “Số 3 thì sao? Ngươi nghĩ thế nào?”
Sở Kỳ Thu mở ống ngắm, nhắm vào đầu một người ở đằng xa, bóp cò.
Một giây tiếp theo, hệ thống đưa ra thông báo kẻ địch đã bị bắn.
Cậu lạnh lùng nói: “Thật là ngu ngốc.”
Sau khi bắn, cậu không dừng lại mà bò về phía trước bằng cách trượt dọc theo mép tàu.
“Anh đánh giỏi quá.” Nãi Hinh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cúi xuống của Sở Kỳ Thu, phát hiện vẻ mặt lạnh lùng, lông mi hơi rũ xuống. Cô thắc mắc: “Anh sao vậy? Nếu không phải đang chơi game, tôi còn muốn hỏi có phải anh đang không vui không?”
Giọng nói lạnh lùng vốn có của Sở Kỳ Thu lập tức mất đi âm trầm, sau lưng vang lên giọng nói: “Bo co lại rồi, chúng ta nhanh chạy bo đi.”
Ai mà chẳng thích khen ngợi. Nhưng bất cứ khi nào ai đó khen cậu giỏi là cậu lại trở nên lo lắng.
Phong Cửu Viễn nhận ra điều gì đó không ổn: “Hai người hiện tại đang ở cùng nhau à?”
Nãi Hinh: “Có thể anh không tin. Số 3 và tôi hiện tại đang hẹn hò kết thân.”
Phong Cửu Viễn: “Ồ…”
Anh Đăng đang ở rìa bo để bắn tỉa người, nghe vậy, anh ta chế nhạo: “Sao có thể gọi đây là hẹn hò kết thân? Tên số 3 cũng không nhớ?”
“Đừng để ý tới những chi tiết này, tôi tin rằng đối tượng lần hẹn hò này cũng sẽ sớm quên tên tôi thôi. Chỉ là hình thức thôi, đúng không Số 3?” Nãi Hinh cười với Sở Kỳ Thu.
Sở Kỳ Thu đồng ý với nhận xét của cô: “Nếu cha tôi nói với tôi về buổi hẹn hôm nay như thế này, tôi sẽ không bao giờ đồng ý đến.”
Nãi Hinh: “Tôi không biết bố tôi đang nghĩ gì chưa tốt nghiệp đại học mà đã gọi đi hẹn hò gặp mặt kết thân. Tóm lại, tôi cảm thấy không được lãng phí những năm tháng thanh xuân của mình vào việc chăm sóc chồng và nuôi con”.
“Đúng vậy, cuộc đời của chính mình còn chưa rõ ràng, làm sao có thể kết hôn sinh con. Khốn kiếp!” Anh Đằng đổi giọng, đột nhiên hét lên to một tiếng: “Nói mấy câu liền bị bao vây. Số 3, nhanh yểm trợ cho tôi.”
Sở Kỳ Thu ném hai quả bom khói về phía MC Đằng.
Anh Đằng lẻn tới chỗ Sở Kỳ Thu, núp sau một gốc cây, không ngừng mở đóng ống ngắm, trong lúc chờ làn khói trước mặt từ từ tan đi, hỏi: “Cửu Viễn, bây giờ là ngày nghỉ lễ Quốc khánh. Nghệ sĩ các cậu sẽ rất bận rộn chạy khắp nơi biểu diễn phải không? Hôm nay mấy cậu không bận à?”
Phong Cửu Viễn đã bị bắn chết từ lâu, hai tay rảnh rỗi bây giờ đang ngồi quan sát dưới góc nhìn của Sở Kỳ Thu: “Có việc, tôi đang chờ buổi phát sóng trực tiếp của sản phẩm vào buổi trưa, bây giờ tranh thủ lúc rảnh rỗi chơi game một chút.”
Sở Kỳ Thu nói: ” Anh lại muốn phát sóng trực tiếp.”
“Mọi thương hiệu lớn đều đang giảm giá trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, vì vậy chúng tôi, những người phát ngôn phụ trách quảng cáo đều bận rộn.”
Lúc này, trong giọng nói của Phượng Cửu Nguyên xuất hiện những âm thanh khác. Anh tắt micro vài giây rồi bật lại: “Và tôi không phải là người duy nhất tham gia phát sóng trực tiếp nữa”.
“Còn ai nữa?”
“Còn có Ngôn Minh, trưa hôm nay sẽ hợp tác lần thứ hai, lần này hắn có thể trực tiếp lâu hơn.”
Nãi Hinh hỏi: “Hắn hiện tại có ở đây không?”
Phong Cửu Viễn: “Đến rồi, hắn hiện tại đang nhìn ta chơi game.”
Sở Kỳ Thu sửng sốt.
Phong Cửu Viễn: “Nhưng tôi đeo tai nghe, hắn không nghe được mọi người đang nói gì.”
Vẫn còn may… Sở Kỳ Thu thở phào nhẹ nhõm.
MC Đằng bắt đầu thấy hứng thú: “Anh ấy có muốn chơi không? Mời anh ấy chơi cùng đi. Tôi nghe nói anh ấy ngoài đời có kỹ năng bắn súng siêu phàm. Kỹ năng này có thể được đưa vào trò chơi được không.”
“Đang thảo luận về tôi à?”
Giọng nói của Ngôn Minh theo tai nghe chui vào màng nhĩ Sở Kỳ Thu, vì cách micro quá xa nên âm lượng không lớn, âm thanh trôi nhẹ nhàng trong tai nghe như một chiếc lông vũ, như có như không.
Phong Cửu Viễn: “Thầy Ngôn, mọi người đều rất thích anh. Vừa nghe tin chúng ta chuẩn bị phát sóng trực tiếp cùng nhau nên bọn họ đang vô cùng tò mò.”
Ngôn Minh không nói nữa.
Phong Cửu Viễn tiếp tục nói: “Ở đây có người quen của thầy.”
Ngôn Minh: “Ai?”
Giọng nói của Ngôn Minh khiến Sở Kỳ Thu lo lắng, đề phòng một cách khó hiểu.
“Để tôi giới thiệu rõ ràng một lần luôn. Ngoài tôi ra, trong đội còn có ba người. Số một là anh Đằng, anh có biết anh ấy không, là một MC rất nổi tiếng, số ba là Sở Kỳ Thu, là bạn của anh. Chà, góc nhìn của tôi bây giờ chính là góc nhìn của cậu ấy.”
Phong Cửu Viễn dừng lại, đang suy nghĩ nên giới thiệu Nãi Hinh với Ngôn Minh như thế nào để Ngôn Minh có ấn tượng trực quan hơn.
“Ồ đúng rồi. Người cuối cùng đối tượng hẹn hò của Sở Kỳ Thu, hiện tại hai người bọn họ đang hẹn họ ở đây đó.”