Chương 87: Lời đặt điều (2)
Tomer đã trở nên hòa hợp với mọi người sau những nỗ lực của bản thân 2 tuần vừa qua. Đến mức mà tính tình ban đầu của cô cũng chẳng còn thấy đâu nữa.
Theo kế hoạch, cô đã cố hết sức để làm thân với các học viên khác, vì thế cả các pháp sư lẫn học viên đều thấy mến Tomer.
Hiện tại cô đã gần họ đến mức có thể mời cả học viên đi uống cà phê nữa.
“Wow, Kim Hajjin thích Rachel á? Thật ư?”
Sau khi gọi cà phê và bánh mật ong hợp khẩu vị từng người, các học viên nữ bắt đầu tám chuyện rôm rả.
Và chủ đề cho hôm nay là về Kim Hajin và Rachel. Chính Tomer là người đã khéo léo dẫn họ vào nó.
“Dạo đây họ khá gần gũi…nhưng đó không phải do cùng đội thôi ư?”
Có rất nhiều nam học viên thầm ngưỡng mộ Rachel. Và …đám đó không có nhiều đâu, mà là rất nhiều cơ.
Nhưng chẳng hề có ai dám đủ dũng khí để theo đuổi cô ấy cả , cũng bởi danh phận lẫn con đường Rachel sẽ phải đi sau này mà.
Một khi Rachel tốt nghiệp Cube, cô chắc chắn sẽ gia nhập Pháp Viện Hoàng Gia Anh và trở thành người điều hành trẻ nhất lịch sử Guild.
“Tớ nghĩ Kim Hajin cực kì hợp với Guild Pháp Viện Hoàng Gia Anh, cậu ấy leo đến hạng thứ 334 lần này rồi đấy.”
Pháp Viện Hoàng Gia Anh đang ở hạng thứ 60 trên toàn thế giới.
Các học viên đang ở hạng từ 400~500 đều luôn ảo tưởng mình có thể sẽ được gia nhập Guild này và trở thành ông bà lớn ở trong.
Nhưng mà, không có kẻ mạnh nào lại vô guild này chỉ vì một tình yêu mù quáng đối với Rachel, và bản thân cô ấy cũng không hề hài lòng chỉ với những học viên ở những hạng 400~500 đó.
“Không đâu không đâu, tớ ở cùng đội mà nên với họ mà. Tin tớ đi. Cậu sẽ phải nói giống hệt tớ nếu cậu tự chứng kiến cặp mắt của cậu ta. Nói sao nhỉ…cứ như đôi mắt của cậu ta biến thành hình trái tim vậy ấy!”
Tuy nhiên Tomer vẫn cố xúi giục họ, thậm chí còn nghĩ ra được một cái kết luận khá nực cười.
“Thật vậy sao?…Mà đúng rồi, Kim Hajin hình như đăng kí hội thi giữa các lớp phải không?”
Bỗng một học viên nói lớn với cặp mắt lấp lánh.
“Đừng nói là cậu ấy định thổ lộ đấy nhé!?”
“Kyaaak! Chỉ nghĩ đến thôi đã nổi da gà rồi. Nếu cậu ta làm vậy chắc tớ sẽ đ·âm c·hết cậu ta mất…!”
“…Ể? Đâm c·hết?”
Sao đám học viên này có thể nói thứ còn nguy hiểm hơn cả lũ Ma nhân vậy?
Tomer bắt đầu trở nên lo lắng.
**
“Hát hò ư….”
Tôi lầm bầm và thở dài ngay khi vừa về tới phòng.
Lúc còn ở Trái Đất tôi có thường đi Karaoke sau tan học, nên cũng biết hát.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi hát hay.
Chỉ ở mức tạm được thôi, không dở mà cũng không hay.
“Argh, tại sao lại phải đi hát chứ?”
Hẳn là sáo sừng có thể khiến giọng tôi tốt hơn ,nên tôi tự tin mình sẽ hát nhỉnh hơn so với những giọng ca thông thường. Nhưng …còn có cả các học viên là những dân chuyên từ các lớp tự bầu cử mình lên hát nữa.
Hơn hết thảy, tôi không hề có kinh nghiệm đứng hát trước chỗ đông người. Tôi thà làm cái khác chứ không hề muốn phải lo lắng quá mức rồi vung tay vung chân trước đám đông.
“Có nên dùng một viên thuốc an thần như đã dùng cho thuyết trình lần trước không….?
“Hát cơ ạ~? Con có thể hát bài Pororo nè!”
Evandel , người đang tạo một con chim họa mi , bỗng la lên với nụ cười tươi rói. Tôi cười đáp lại.
“Thật ư? Tí nữa hát chú nghe nhé.”
“Un! Nhưng sao lại hát~?”
“À thì…chú bị ép bởi một kẻ xấu xa, nên giờ chú phải hát.”
“Một kẻ xấu xa!?”
Cặp mắt Evandel sáng bừng lên và em ấy bóp chặt lấy cổ con họa mi . Có lẽ tôi đã cho em ấy coi quá nhiều phim về anh hùng rồi.
Phản ứng của cô bé hơi thái quá đó.
“Kẻ xấu! Kẻ xấu!”
“Không phải đâu, chú nói nhầm thôi. Mà bỏ con họa mi đó ra đi, nó sắp dẹo rồi kìa”
“Un?…Ahh!”
Em ấy giật mình nhìn xuống con họa mi. Đen đủi thay nó đã mất đi hình dáng ban đầu và bắt đầu tan chảy.
(*Từ đó họa mi không còn hót nữa @@)
“ư, ưưưưngg…”
Thấy con họa mình đã nhọc công tạo ra bắt đầu biến mất, Evandel bắt đầu ứa nước mắt. Tôi khẽ ôm em ấy vào lòng.
“Đừng buồn thế chứ. Nếu em phạm lỗi thì lần sau em sẽ không phải vấp phải nó nữa.”
Tôi dỗ dành Evandel đang nức nở kia và bật laptop lên
“Để xem nào…”
Đã lâu rồi từ khi tôi sử dụng chức năng hack của laptop.
Mục tiêu là chiếc smartwatch của Tomer.
Tối qua tôi có gặp Tomer tại cửa hàng tiện lợi, và cô ấy gửi lời chào.
Nhưng lúc đó cô ta đang đeo chiếc smartwatch hoàn toàn khác so với thứ được cung cấp bởi Cube. Thiết kế của nó giống hệt cái của Cube nên cô có thể qua mặt các giáo sư và các học viên khác, nhưng đừng hòng với cái laptop này.
[ 80SP sẽ được sử dụng. Bạn có muốn tiếp tục?]
“Thật chứ?”
Tốn SP đến vậy có nghĩa smartwatch đó có bảo mật khá cao. Tôi liền nhận ra mình hơi bị phung phí gần đây….
Cố kiềm giọt nước mắt, tôi bấm CÓ.
[Tomer, cô sẽ phải tiếp nhận một vật trong bài kiểm tra vào thứ tư tuần này. Tôi sẽ giúp cô trong nhiệm vụ, còn chi tiết sẽ nói vào ngày mai.]
Một gã ẩn danh đã gửi tin nhắn này đến Tomer hôm nay.
Tôi bắt đầu đọc các tin nhắn khác còn ở trong hộp thư và kết luận mục tiêu của cô ấy là Rachel.
…Một tin nhắn nữa đến.
[Thứ tư sẽ diễn ra sự kiện Tranh giành Cổ Vật Giả . Trung tâm hành chính ,khu B-3 ,tầng dưới cùng . Tại đó sẽ không có người gác từ 11:00 đến chiều, nên hãy tận dụng nó.]
Tomer đã trở thành một nội gián mà bản thân không hề hay biết.
Tầng dưới cùng .Khu B-3.
Lúc đang lẩm nhẩm học thuộc nó, tôi bỗng nhận được tin nhắn.
Hiện trong đó là một bức ảnh chụp một bài toán với những dòng chữ.
Khi tôi thấy chúng, tôi nghĩ ngay đến Rachel.
[Cậu chỉ mình cách giải quyết bài này được chứ?]
Nhưng người gửi lại là Chae Nayun.
**
Bên trong thư viện tĩnh lặng này, chỉ vang vọng mỗi tiếng của những đường vạch ra bởi bút chì, hay tiếng của những trang sách đang được lật.
“…”
Trong bầu không khí yên tĩnh đến tuyệt đối ,Chae Nayun đang nhìn chằm chằm vào một cuốn sách tham khảo. Dẫu đã cố để nhét chữ vào đầu, nhưng cô chỉ biết vò đầu bứt tai.
[Việc tính toán mật độ của ma năng trong một Hầm ngục là cực kì quan trọng, bất kì anh hùng nào cũng phải có được kĩ năng này. Bởi mật độ ma năng trong hầm ngục có thể thay đổi bất chợt tuỳ tình huống.
Hãy thử nhìn vào các phương thức sau đây…
…
…
Ví dụ 1) Giả sử có một v·ụ n·ổ ma thuật trong một hầm ngục nhỏ với sáu con Kobold goblin ở trong…]
“Tại sao mình phải học dăm ba cái này cơ chứ?”
Chae Nayun lầm bầm và ngả lưng ra đằng sau.
Cô còn không thể giải được ví dụ thứ nhất. Tuy bản thân cô có thể chịu được những bài học thuộc lòng, nhưng còn cái Lĩnh Vực Phân Tích Hiện tượng II đầy tính toán đáng rủa kia thì không.
“…”
Bất mãn nhìn sang, cô thấy Rachel đang ngồi cách cô một ghế.
Thật ra, Chae Nayun ngồi đây là có chủ đích: cô đang tính nhìn trộm Rachel.
Từ bên cạnh, Rachel trông thật ủ rũ. Cô ta chống cằm suy nghĩ một hồi như đang lo lắng về điều gì đó.
‘Chắc cô ta đang gặp chuyện.’
Không thể thoát khỏi mớ rối bời, Rachel đành bật smartwatch lên.
Chần chừ một đỗi, cô lắc đầu và tắt nó đi.
“…Cái gì vậy trời?”
Chae Nayun khẽ nói rồi quay lại nhìn cuốn sách tham khảo.
[Ví dụ 1) Giả sử như có một v·ụ n·ổ ma thuật….]
Cô nhìn dòng chữ, nhưng không có chữ nào chạy được vào trong não cả. Vô vọng, cô đành giương smartwatch lên chụp tờ giấy.
Tiếp theo cô lướt danh sách liên lạc. Một ai có thể giúp cô …và khi lướt đến Kim Hajin.
[Giúp mình]
Cô gõ ra dòng chữ, rồi xóa đi bởi trông nó quá thô thiển.
[Cậu giúp mình được chứ? Mình mua đồ ăn cho]
“Không, cái này cũng không ổn.”
[Nếu giải được cái này thì cậu đúng là thiên tài đấy! LOL]
“Nghe ngu ngu sao ấy…”
Suy nghĩ một hồi, cô nhắn một mẩu tin lịch sự nhất có thể.
[Cậu chỉ mình cách giải quyết bài này được chứ?]
Cô đặt chiếc smartwatch xuống.
1, 2, 3, 5 phút sau…và thời gian vẫn cứ trôi.
‘Cậu ta không trả lời ư?’ Khi Chae Nayun chuẩn bị dẹp cuốn sách tham khảo với vẻ chán chường, chiếc smartwatch reo lên.
“Ohh!”
Chae Nayun liền kiểm tra nội dung.
Kim Hajin gửi một bài giải cực kì chi tiết và đàng hoàng.
“Hehehe.”
Chae Nayun cười tươi rói và đặt cuốn sách tham khảo trở lại. Cùng lúc đó cô nhận được một tin nhắn khác.
Lần này là từ Yi Yeonghan gửi đến cả lớp Sự Thật
[Thứ tư tuần này sẽ diễn ra Tranh Dành cổ vật giả đấy. Chuẩn bị tốt nha mọi người ~]
**
“Buổi huấn luyện hôm nay là Tranh Giành Cổ Vật Giả !”
Đã là thứ 4, hệt như những gì tôi đã đọc trong smartwatch của Tomer và lúc Yi Yeoonghan thông báo, thứ tư đáng nhẽ chỉ có tập đấu đơn từ 9 giờ sáng đến 4 giờ chiều ,nhưng giờ lại mọc ra thứ này.
Tranh Giành Cổ Vật Giả , cái tên đã nói lên tất cả, đây là một cuộc thi để đoạt lấy các cổ vật.
125 học viên từ lớp Sự Thật tập trung ở tầng đầu tiên tại Tòa nhà dưới lòng đất, nơi sẽ diễn ra sự kiện .
“Tranh giành cổ vật là sự kiện anh hùng nào cũng phải tham gia ít nhất mỗi năm một lần.”
Tranh giành cổ vật ngoài đời thực diễn ra ở một nơi nằm ngoài tầm kiểm soát của chính phủ. Bởi bất kì cổ vật nào nằm trên đất của một nước thì ,chiếu theo pháp luật, đất nước đó sẽ được quyền sỡ hữu cổ vật ấy.
Trong thế giới này, vô số đất nước đã bị sụp đổ trong cái ngày xảy ra Ngoại tập, và nhiều vùng lãnh thổ vẫn còn vô chủ đến tận bây giờ.
Hầu hết vùng Châu Phi đã bị quái vật xâm chiếm, và trung tâm Châu Á thì bị cai trị bởi Ma Nhân.
Trong những vùng đất này, Cổ vật là thứ thuộc về người đầu tiên chiếm giữ nó.
“Vùng khai quật cổ vật cực kì rộng lớn, và không thể tránh khỏi việc choảng nhau một chọi một với kẻ thù. Các cô cậu sẽ chẳng thể biết được chỉ huy bên địch tiến hành thế nào, cách liên lạc với đồng đội ra sao hay vị trí của cổ vật đâu!” .
Tranh giành cổ vật thường được tiến hành theo kiểu đối kháng. Tất cả đều do một tên ma nhân nào đó có Gift là ‘Hỗn chiến’.
Trong thực tế, sự kiện này xảy ra giữa các guild, hoặc giữa các Guild và các nhóm Ma nhân.
Trường hợp đầu chỉ xảy ra vào 20~30 năm trước, vì lúc đó luật pháp về sự kiện này vẫn chưa được ban hành. Nhưng giờ đây Tranh Giành Cổ vật hầu hết là để chống lại lũ Ma nhân.
“Các cô cậu sẽ được chia thành Đội Trắng và Đen. Trắng sẽ phòng thủ, và Đen thì t·ấn c·ông. Nhớ rằng bản chất của sự kiện này chính là ‘Đối Kháng’! Đổi lại, các cô cậu có thể ‘đầu hàng’ và bị loại.”
Cho tới những năm 90, loài người vẫn đang có lợi thế bởi chỉ thị đúng đắn, hợp lí cùng sự tổ chức vững chãi. Tuy nhiên tình huống đã bị đảo lộn chỉ bởi một tên Ma Nhân.
Bermut.
Gift của hắn ta có thể phân bố con người lẫn Ma nhân vào cùng một khu vực ngẫu nhiên. Đây là lí do khiến cho đội hình của con người đổ vỡ, và Ma nhân hoàn toàn có lợi thế hơn con người trong một chọi một nhờ vào Quỷ Hóa.
“Bây giờ các cô cậu sẽ mất đi tầm nhìn.”
Sau đó, tầm nhìn tôi trở nên tối mù mịt. Có một vài học viên còn hoảng hồn thét lên .
“Chì là phép thuật của vị hướng dẫn viên thôi , đừng cố vô hiệu nó làm gì.”
Để có thể dễ dàng bịt mắt cả 125 người thế này, chắc đó là một vị anh hùng hạng cao-trung.
Tuy nhiên tôi thì khác.
Mở mắt, tôi có thể dễ dàng thấy những gì đang ở trước mình.
“Bây giờ chúng tôi sẽ hướng dẫn các cô cậu đến nơi diễn ra.”
Khu khai quật cổ vật thường có quy mô khủng bố, có nhiều tầng thậm chí cả khu dân cư nữa.
Hầu hết các cổ vật đều được chôn sâu trong lòng đất, nên để khai quật thì phải mất đến tận 2 đến 4 tuần.
Mặc dù khu khai quật nằm trong lòng đất, nhưng không có nghĩa nó giống như một cái hang động hay đường hầm .
Bởi kĩ thuật hiện đại cùng những Gift đặc biệt khác, khu khai quật hoàn toàn giống như một khu trú ẩn dưới lòng đất trong mấy bộ phim viễn tưởng vậy.
“Ê này, đừng dẫm lên chân chứ.”
“Ah! Tôi đụng phải ai đó rồi.”
Các Học viên được dẫn xuống lòng đất cùng lúc.
Tầng đầu chứa 15 học viên, 25 người khác thì ở tầng hai có hơi lớn hơn.
Chae Nayun được dẫn tới trung tâm của tầng 3. Rachel cũng ở gần đó, tại một cái ban công nối với khu dân cư của tầng.
Chắc chắn họ sẽ đánh nhau cho coi.
Còn tôi thì được dẫn tới một căn phòng nhỏ tại tầng 4. Xui xẻo thay, tôi không thấy được Kim Suho và Shin Jonghak ở đâu.
“…Ể?”
Nhưng có một vấn đề.
Yoo Yeonha đang ở căn phòng bên cạnh tôi.
Theo bố trí của tầng này thì, tôi buộc phải đụng phải cô trên đường tiến ra hành lang.
Thêm nữa tôi là bên Đen, còn Yoo Yeonha bên đội Trắng. Chúng tôi là kẻ thù.
Ngay lúc đó, một âm giọng lớn vang từ loa ngay phía trên.
—Cổ vật được cất giữ bởi NPC. Đội Trắng phải bảo vệ chúng, còn Đen thì phải đoạt lấy. Bây giờ chúng tôi sẽ đếm ngược.
Tất cả cánh cửa đang mở đều đóng lại, và đếm ngược bắt đầu.
5, 4, 3, 2, 1.
Sau tiếng đếm ngược kết thúc, ma thuật che mắt liền biến mất.
Tôi kiểm tra băng đạn khẩu súng tập, sau là tọa độ bản thân cần tới.
Tầng thấp nhất khu B-3.
—Mình nghe thấy tiếng từ phòng bên…
Lúc đó giọng Yoo Yeonha vang lên. Tôi liền hướng mặt về phía cánh cửa.
Tak tak.
Tiếng bước chân của Yoo Yeonha vang vọng ngày càng rõ hơn. Sau đó là tiếng gõ cửa.
—Tôi biết cậu đang ở đó. Cậu ở đội Trắng hay Đen? Tiện luôn tôi là Trắng.
Tôi im lặng.
Yoo Yeonha liền ngân nga vui vẻ và vặn nắm cửa.
—Không đáp lại ư? Tôi sẽ xem đó nghĩa là Đen. Xui xẻo nhỉ, cậu chắc đã mong chờ sự kiện này lắm. Nhưng hãy tự coi như mình đen đủi đi…
Ssss—
Cánh cửa hé mở, và Yoo Yeonha xông vào với vẻ mặt tươi rói.
Để rồi bắt gặp lấy ánh mắt của tôi.
“…!”
Lập tức vẻ mặt Yoo Yeonha đóng băng. Nụ cười cô trở nên run rẩy, và đôi mắt mở rộng kia liền đứng hình.
Chúng tôi khác đội.
Nói cách khác, chiến đấu là không thể tránh.
Nhưng vì cái gì đó….mà Yoo Yeonha trở nên sợ đối đầu với tôi.
ỰC.
Yoo Yeonha nuốt nước bọt. Bàn tay cô ấy khẽ run rẩy, tôi có thể thấy rõ những giọt mồ hôi lạnh đang chảy trên trán cô.
Sau cuộc đối mắt ngắn ngủi này, tôi bỗng thấy ngứa cổ, nên đưa tay lên gãi…
Nhưng Yoo Yeonha lại phản ứng thái quá trước hành động nhỏ nhoi này.
“Đừng, đừng lại gần đây!”
“…hả?”
Tôi nghiêng đầu.
Cô mới là người đã đến chỗ tôi đấy chứ!