Chương 85: Do thám (3)
Nghe thấy cuộc đối thoại giữa bọn chúng, tôi liền thấy lạnh cả sống lưng.
“…Chắc chứ?”
Gã người Châu Âu hỏi lại, nhưng câu trả lời vẫn vậy. Hắn gật đầu rồi vác thanh cự kiếm lên. Tên hói cũng giương hai cây rìu lên trong khi cười nham nhở.
“Do các cậu tò mò cả đấy.”
Ngay lúc gã người Châu Âu thì thầm, chung quanh bỗng thay đổi. Bóng đêm trào lên từ bên phải, nhấn chìm mọi người vào trong.
Kim Suho biến mất trong màn đêm sâu thẳm, và chỉ còn tôi cùng tên bị hói này.
Đây chắc chắn là một kết giới cô lập.
“…Haha người anh em à, cậu luôn chừa lại cho tôi phần chán ngắt cả.”
Phần chán ngắt, hiển nhiên là hắn đang ám chỉ tôi, nhưng tôi cũng không thể vặn lại được.
Trên vùng ngực chiếc áo giáp da của gã có in hình hai chiếc rìu vàng. Đây là biểu tượng được dùng bởi anh hùng để biểu thị thứ hạng của họ. Hai v·ũ k·hí vàng tức là hạng trung, và bởi chẳng còn gì khác ngoài hai cái rìu vàng cả, có lẽ hắn ta là anh hùng bậc 9.
“…Tại sao một Anh Hùng hạng trung lại làm điều này với một học viên?”
Dẫu thừa biết câu trả lời, tôi vẫn hỏi cho có lệ. Gã hói mỉm cười mà không hề đáp lại. Trông vậy mà gã lại khá kiệm lời nhỉ?
Hắn khẽ thi triển phép thuật, một làn sóng ma năng khủng cuộn trào quanh chiếc rìu đó, hâm nóng cả không gian chung quanh .
Mồ hôi lạnh đọng trên đầu mũi và còn chảy khắp lưng tôi nữa.
Tôi không thể nào thắng nổi tên hói đó được. Chiếc rìu đó có thể dễ dàng chẻ đôi sọ tôi ra làm hai và cũng chẳng còn đường nào thoát khỏi cái kết giới này.
Chắc chắn phải có cách chứ…
Đột nhiên, một tia sáng vụt lên trong tôi.
Tôi không biết gì nhiều về tính cách của gã hói đấy.
Nhưng từ vẻ ngoài thô tục của hắn, tôi đoán có thể hắn thuộc dạng hiếu chiến, tự phụ, và liều lĩnh.
Suy ra vậy cũng không logic cho lắm, nhưng những người như hắn luôn hạ thấp đối thủ của mình. Kiểu nhân vật như hắn đầy ở các truyện tôi đã đọc và viết ra.
“…Huu.”
Tôi thở dài gần như vô thức.
Tôi cúi xuống và giả vờ nhặt lên một hòn đá mà thực ra chính là Aether hoá thành.
95% phần Aether đã trở thành một hòn đá, còn lại biến thành sợi tơ trong suốt bao quanh cổ tay tôi để cố định hòn đá trong tay.
Tôi lặng lẽ thầm thì.
“Quét.”
Kết quả là 30%
Dù trên trung bình, nhưng tôi lại không may mắn như mọi khi . Bởi 14% là một sự khác biệt vô cùng lớn mà.
“Tính làm gì đấy?”
Thấy tôi giữ khư khư hòn đá, gã hói ra vẻ tò mò. Tôi thầm nghĩ: chỉ ném thôi ư? Hay nên chọc hắn ta thêm nữa nhỉ?
“…Tôi chỉ đang nghĩ cục đá này là đã đủ để đối phó với anh.”
Tôi chọn vế sau. Và lập tức tĩnh mạch hắn ta nổi lên giận dữ.
Môi tôi chợt trở nên khô khốc.
Liệu hắn ta xông tới luôn hay xem xét mình thêm nữa?
“Mày lấy đâu sự tự tin đó thế hả?”
Tên hói trừng mắt và đứng tại vị cảnh giác. Trông gã như đề phòng tôi có v·ũ k·hí ẩn vậy. Nhưng vì tôi còn không có một tẹo ma năng nào nổi lên trong cơ thể nữa, gã chỉ còn biết nhíu mày.
“…Thằng oắt con.”
Tôi quan sát gã trong khi múa máy với cục đá Aether . Dù gọi tôi là oắt con nhưng gã hói vẫn đứng im, trông như đang thắc mắc tôi định làm cái quái gì.
“Tôi sẽ ném nó đấy.”
Hắn nhường cho tôi ra đòn trước, tôi liền vui lòng thực hiện.
Tôi ném hòn đã với tất cả sức mạnh, nó bay đi nhanh chóng và chính xác.
Nhưng trước khi đến đích đầu gã đã nghiêng sang một bên. Nó dễ dàng bay v·út qua gã.
Tên hói liền cười lớn.
Tuy vậy tôi cũng chẳng thấy thất vọng gì cho cam. Đó đều nằm trong dự đoán của tôi.
Hắn dễ dàng né hòn đá vì tôi đã khiến cho hắn nghĩ rằng hòn đã có gì đó và buộc gã phải né nó. Và bởi không có gì xảy ra hết nên hắn bây giờ đã hoàn toàn hạ cảnh giác .
Tôi vận sức mạnh của Dấu Thánh vào đúng thời điểm này.
“Huuup!”
Tôi đổ toàn bộ sức mạnh Dấu Thánh vào sợi tơ Aether –thứ đang nối hòn đá và cổ tay tôi, rồi giật mạnh bằng tất cả sức lực.
Sức mạnh Dấu Thánh rực sáng trên sợi tơ, đến mức có thể trông thấy bằng mắt thường.
Nụ cười thong thả trên khuôn mặt gã hói liền biến mất. Gã lùi lại và triển khai lớp khí công trước nguồn cơn sức mạnh đột nhiên trào lên. Nhưng …đã quá trễ rồi.
Trước khi lớp khí công có thể hình thành hoàn toàn, hòn đá ở đầu bên kia đã quay ngược lại với sức công phá thậm chí còn khủng hơn, đầu gã dính chưởng như sét bổ.
Thwack.
Tiếng hòn đá vỡ vụn vang lên, ánh sáng từ đôi mắt gã hói vụt tắt.
Thụp.
Cơ thể vạm vỡ của gã ngã xuống.
“…”
Tôi loạng choạng tiến đến chỗ hắn. Hắn hiển nhiên vẫn chưa c·hết. Tôi phải kết liễu hắn nhanh chóng bởi Ma nhân có khả năng hồi phục đến kinh ngạc…
Tôi nhắm khẩu súng đã chuẩn bị với viên đạn thuộc tính ánh sáng. Tôi còn không đủ ma năng để biến nó thành khẩu súng săn nữa là.
Không chần chừ thêm, tôi bóp cò.
KWANG!
Viên đạn ánh sáng găm vào đầu hắn lập tức.
Pssh…
Tuy vậy viên đạn lại không thể xuyên qua cái khối sọ dày của gã.
Tên hói đột nhiên nhấc đầu dậy.
“GAAH!”
Hắn gầm lớn, sóng âm đập thẳng vào vùng bụng tôi. Mặc cho Aether đã tạo một cái khiên trước đó, nhưng cú sốc vẫn quá lớn.
Tôi b·ị b·ắn thẳng ra phía sau và đâm vào bờ tường. Lập tức tầm nhìn tôi trở nên mờ nhạt. Chỉ là một đòn t·ấn c·ông b·ằng âm thanh mà đã khiến các nội tạng của tôi như vỡ vụn vậy.
“…Con đ*…m…mày..”
Gã hói lảo đảo trong khi văng tục. Bộ mặt hắn không còn giống của con người nữa. Làn da hắn trở nên đen kịt, cặp mắt thì biến thành màu đỏ, hơn nữa còn có cặp sừng dê trên đầu hắn.
…Quỷ Hóa.
Có gặp may đến cỡ nào đi nữa thì đây cũng rõ ràng là đường cùng. Nhẽ ra tôi nên kết thúc ngay khi bắt đầu, nhưng giờ thì không thể rồi.
“Tao không muốn sử dụng nó đâu, nhưng mày…”
Ngay lúc đó, âm thanh như da thịt bị cắt qua vang vọng khắp cái hang động trống rỗng.
Tôi bối rối mở mắt ra.
Một lưỡi hắc kiếm đã xuyên qua vùng ngực của gã hói.
“Cái….?”
Gã hói nhìn vào lưỡi kiếm đang xuyên qua kia, rồi gục xuống.
Trước khi chạm được nền đất, cả thân thể hắn đều biến thành cát bụi.
“…”
Và tại vị trí tên hói vừa biến mất đó, là Sếp của Đoàn Kịch Tắc Kè.
Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy.
Cô hắng giọng, rồi mở lời.
“Rất vui được gặp cậu.”
“…vâng?”
Sếp nhìn tôi với vẻ vô cảm.
Tôi có thể hiểu tại sao sếp của Đoàn Kịch Tắc Kè lại ở đây. Họ sẽ phải cản trở công việc của Mã Thồ Chủ Nhân ở chốn này.
Nhưng cái mà tôi thắc mắc là tại sao cô ấy cứ xuất hiện trước tôi hoài vậy.
“…Cô và tôi đụng phải nhau hơi nhiều ấy, hửm.”
“Tất nhiên rồi.”
Sếp đáp lại chân thành trước lời mỉa mai của tôi.
“Bởi tôi đang quan sát cậu.”
“…vâng?”
Sếp lại gần, rồi đưa tôi một tấm danh th·iếp, nhưng đó không phải là danh th·iếp guild với tư cách là Lý Tiểu Bằng.
[Lính đánh thuê Jeronimo – Yi Saeyeon]
Lính đánh thuê Jeronimo. Dù xếp thứ hai chỉ sau lính đánh thuê của Đại Địa, nhưng thực chất đó là Đoàn Kịch Tắc Kè đóng giả. Nói cách khách, Lính Đánh Thuê Jeronimo chính là Đoàn Kịch Tắc Kè.
“Jeronimo…?”
Mắt tôi mở to.
Đó không hề do tôi giải vờ bất ngờ, mà là tôi bất ngờ thật.
Một trong những sự kiện quan trọng nhất đã diễn ra trước mắt tôi, nhưng lại theo hướng hoàn toàn khác.
(… Cô ấy đứng trước Shin Jonghak. Hắn đã biết cô là ai do đã chạm mặt nhiều lần trước đây.
.
“Rất vui được gặp cậu.”
Sau màn xuất hiện bất chợt, cô bỗng chào hỏi cậu. Shin Jonghak liền cười lớn do không hiểu nổi cái tình huống kì quặc này
“Không phải cô lộ diện hơi bị nhiều ấy chứ?”
“Đành vậy thôi.”
Cô cười nhẹ.
“Bởi tôi đang quan sát cậu.”
Sau đó cô đưa cho Shin Jonghak một tấm danh th·iếp nhỏ.
‘Lính Đánh Thuê Jeronimo’.
Khi Shin Jonghak thấy nó, đôi mắt cậu liền sáng lên.)
**
Tại khu kí túc xá lầu 6, phòng Yoo Yeonha.
“…”
“…”
“…”
Ba người ngồi xung quanh thành một vòng tròn, quan sát nhau trong im lặng.
Không ai trong số họ muốn thua kém dù chỉ một chút, vì lẽ đó đã dẫn đến hậu quả là cái nhóm khá kì lạ này đây.
Tất cả là do những lời vô ý của Yoo Yeonha.
‘Dù sao cũng đã đụng phải nhau thế này, thế cậu có muốn đến chỗ tôi ăn đêm không?”
Ai nhìn vào cũng có thể thấy đây hoàn toàn là những lời bình thường. Nhưng hiện giờ, lại chỉ có một túi bim bim duy nhất trước mặt bọn họ.
Tuy vậy, Rachel đã chấp nhận lời mời này.
“…Cậu có muốn chút nước ép không?”
“Không cảm ơn.”
Không chịu được cái bầu không khí ngượng ngịu này, Yoo Yeonha cất lời, nhưng Rachel từ chối.
10 phút nữa lại lặng lẽ trôi qua .
Khi một Chae Nayun đang buồn chán nằm dài trên ghé đằng kia và gãi bụng buồn ngủ…
“Tôi có một thắc mắc.”
Yoo Yeonha mở miệng hỏi Rachel.
“Làm sao cậu tìm ra?”
Một câu hỏi khá mơ hồ, nhưng Rachel biết cô ấy đang ám chỉ điều gì. Ấy là về Kim Hajin.
“…Tình cờ thôi.”
Vì câu trả lời lãnh đạm của Rachel, Yoo Yeonha nở một nụ cười khinh bỉ.
“Nhưng cậu không hề biết tại sao người đó lại ẩn giấu sức mạnh đúng chứ?”
“…”
Rachel im lặng. Cô tin rằng Kim Hajin đang ẩn giấu sức mạnh, nhưng lí do thì cô không hề biết.
Ngay lúc đó, Chae Nayun thức dậy từ cơn buồn ngủ và xen vào.
“Nè, đang nói gì vậy?”
Yoo Yeonha liền nở một nụ cười chiến thắng.
“ Tôi đã thực sự khá nhọc công để tìm ra đấy.”
Rachel khó chịu nhìn Yoo Yeonha bởi vẻ chiến thắng kia. Yoo Yeonha từ tốn đứng dậy rồi mang nước cam rót vào cốc.
Quan sát li nước cam, Rachel ra câu hỏi.
“Nếu cô biết thì cũng có khác gì?”
“Khác nhiều đấy, không phải sao? Giống như sự khác biệt giữa Nan Chi Bản Chất và các Guild của chính phủ vậy đó.”
“Không, ý tôi là…”
Đúng thật là Rachel không quá để tâm tới Kim Hajin. Tuy nhiên cô lại không hề muốn thua Yoo Yeonha.
“Hơn là tự mòn sức tìm ra, tôi sẽ chờ đến khi người đó tự mình nói.”
Vẻ mặt Yoo Yeonha lập tức trở nên lạnh lẽo. Đúng là cô đã điều tra nó trong bí mật, cô không hề làm vì Kim Hajin hay xã hội yêu cầu.
“Ít nhất đó là điều tôi sẽ làm.”
Với những lời đó, Rachel đứng dậy.
“Vậy tôi sẽ về đây, đã muộn lắm rồi.”
Rachel bước ra tới cửa. Yoo Yeonha nhìn chằm chằm vào bóng hình đang đần khuất đi với ánh mắt kì lạ.
“…Chờ đã nào, tại sao tớ lại là người duy nhất bị cho ra rìa? Nè Yoo Yeonha, cậu có chắc là mấy cậu đang nói tiếng Hàn đấy chứ?”
Chae Nayun lầm bầm khó chịu.
**
“Huu…”
Kết giới đã tan mất.
Kim Suho liền xuất hiện với vẻ hốc hác trên mặt cùng một cành cây trên tay. Còn James thì đang nằm sõng soài trên mặt đất và bất động.
Tôi đoán rằng cậu ấy đã tự sức mình chiến thắng.
Tất nhiên Misteltein là một v·ũ k·hí tuyệt vời kể cả khi chưa thức tỉnh. Tên Ma nhân kia cũng là một kiếm sĩ nữa nên hoàn toàn là một đối thủ phù hợp với cậu.
Tôi mở lời.
“Cậu thắng sao?”
“…Cậu cũng vậy mà.”
Chúng tôi nhìn nhau và cười.
Nhưng ngay sau đó, Kim Suho mang một vẻ nghiêm túc .
“Hajin này…mình không nghĩ đây chỉ là một cái cành cây bình thường.”
“Thế á? Với tôi thì nó đã cực khủng từ lúc mới nhìn rồi.”
“Thật ư? Làm sao cậu biết?”
“Ngồi đi.”
Đầu tiên tôi bảo Kim Suho ngồi xuống. Tôi không thể đứng nổi do cơn chóng mặt đang h·ành h·ạ.
Cả sức lực lẫn tâm trí tôi …đều đã kiệt quệ rồi.