Chương 83: Do thám (1)
“…”
Thấy Kim Suho đang ăn món canh cơm , tôi lạc vào suy nghĩ.
Năng lực hiện tại của Kim Suho thấp nhất cũng phải ở mức của một anh hùng hạng trung.
Thế giới này vẫn còn nhiều thứ ẩn giấu mà tôi thiết lập chưa được khám phá.
Trong số đó, một vài cái sẽ rơi vào tay của nhân vật phản diện. “Lông vũ của Lucifer” và “Nanh rắn khởi nguyên” là những vật phẩm mà tôi không dám thử lấy, nhưng với sự trợ giúp của Kim Suho tôi có thể ngăn chúng rơi vào tay của phe phản diện.
…Nghĩ về nó theo hướng này, Kim Suho chợt trở nên cuốn hút hơn hẳn. Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ta. Kim Suho trông như một nhân vật chính dẫu cho tôi có nhìn thế nào đi nữa. Canh chắc hẳn rất ngon vì cậu không hề để ý thấy có hạt cơm dính bên miệng của mình.
“Câu có hạt cơm dính ở đó kìa”
Tôi lấy ít khăn giấy và lấy hạt cơm ra.
“À, cảm ơn nhé”
Kim Suho nói với nụ cười nhạt.
“Nhân tiện thì, cậu có định làm bài thuyết trình cho lớp không?”
“Có”
“Cậu không lo lắng sao? Nếu là tôi thì có đấy”
“Đừng lo, mình sẽ uống thuốc an thần trước lúc đó”
Tôi đã học được từ lâu rằng thật ngu ngốc khi cố chấp về việc uống thuốc. Mặc dù tôi đã bỏ học đại học để tập trung viết lách nhưng tôi vẫn học cho đến khi là sinh viên năm hai. Tôi đã từng ở trong 4-5 dự án nhóm vì vậy nên cũng khá là có kinh nghiệm với các bài thuyết trình.
Tôi cũng lên kế hoạch bỏ ra một vài SP vào thuốc an thần, không nhất thiết là cho tôi, mà cho Rachel và những đồng đội khác nữa, những người đặt kì vọng cao ở tôi.
Nếu tôi tinh chỉnh thêm cho Sáo Sừng các hiệu ứng hùng biện và thuyết phục nữa ,nó sẽ là thứ tốt nhất cho bài thuyết trình
Tôi hỏi Kim Suho
“Dù sao thì hầm ngục ở gần Suwon, phải không?”
“Yeah, chúng ta nên cẩn thận”
Suwon là khu vực nguy hiểm nhất trong 3 khu vực chính: Seoul, Suwon, Incheon. Suốt thời kì Ngoại Tập, Suwon đã trải qua một cơn địa chấn kì quái, biến hơn nửa khu vực thành một vùng núi khủng kh·iếp.
Bởi điều này mà phía tây Suwon hoàn toàn ngoài tầm với với công chúng. Núi Kamak, đích đến của chúng tôi nằm ở biên của vùng giới hạn này.
Đúng lúc đó
Cửa quán mở và một người nào đó mặc đồ đen bước vào với cái mũ lớn, mặt nạ đen và áo khoác dài toàn thân. Người này dễ có thể bị hiểu nhầm là một tên t·ội p·hạm.
“Um, tôi muốn gọi…”
Người phụ nữ mặc đồ đen thông báo với nhân viên bằng một giọng nhẹ nhàng. Sau đó cô liếc nhìn Kim Suho và tôi, những khách hàng khác duy nhất trong quán. Ngay lập tức, vai cô run rẩy dữ dội.
“À vâng, xin đợi một chút”
Người nhân viên đi vào bếp. Tôi cười nhếch mép và quay về phía người phụ nữ. Cả người cổ đông cứng như một pho tượng.
“Ồ, ai đây?”
Tôi chợt nhớ ra. Cùng với Hambuger thì Cơm canh cũng là một món ăn yêu thích của cô.
“Chào, Yoo Yeonha”
“…”
Cô ấy tuyệt vọng vờ như không nghe thấy tiếng gọi rõ ràng của tôi. Thấy cô ấy không bỏ chạy, cô hẳn phải muốn ăn món mà cô đã gọi.
Tôi đứng dậy và lại gần cô ấy.
“Vì cậu cũng ở đây rồi, sao không tham gia cùng với chúng tôi nhỉ?”
“V-Vâng? Cậu là ai cơ? Tôi đâu có quen ai như cậu…”
Cô cố đổi giọng khác trong tuyệt vọng, nhưng nó đã quá rõ ràng rồi.
“Ể? Yoo Yeonha? Là Yoo Yeonha sao?”
Kim Suho cũng trả lời. Sau đó, cô ấy rưng rưng nước mắt dưới chiếc mũ lớn.
“K-Không, không, tôi không phải. Tôi không có quen ai tên đó hết…”
“Của quý khách đây ạ”
Người nhân viên lúc đó đi ra và đưa cho cô ấy gói cháo. Yoo Yeonha nhanh chóng giật lấy nó trước khi bỏ chạy.
“A-Ah, Chờ đã! Cô còn chưa trả tiền mà”
Người nhân viên hét lên nhưng Yoo Yeonha đã biến mất nhanh như một cơn gió. Sau đó ánh nhìn của người nhân viên chậm rãi quay về phía tôi.
Không còn lựa chọn nào khác, tôi lấy thẻ của mình ra.
“Tôi sẽ trả cho”
“Vâng, cảm ơn ~”
Kết cục thì, 3 ngày sau đó…
Yoo Yeonha thậm chí còn không nhìn mặt tôi.
**
Thứ sáu, ngày diễn ra thử thách nhóm thuyết trình về Phân tích Hiện tượng lĩnh vực.
Hiện tại, Chae Nayun đang trong một tâm trạng tồi tệ.
Nhóm của cô ấy thuyết trình đầu tiên. Kết quả như t·hảm h·ọa vậy, kể cả là theo tiểu chuẩn của Chae Nayun.
Đúng như Kim Hajin nói, Oh Jinsik khăng khăng đòi làm thuyết trình, nói lắp bắp từ đầu chí cuối và làm rối tung cả bài trình chiếu.
“…Ah, Tôi quá lo lắng. Xin lỗi nha, lần sau tôi sẽ làm tốt hơn.”
Đó là những gì anh ta nói sau đó. Chae Nayun chỉ còn muốn đập đầu hắn nhưng , cô đã kiềm chế lại vì lớp học vẫn còn đang diễn ra.
“Nhóm tiếp theo”
Kế đến là nhóm của Rachel. Cậu chàng ngồi trước Chae Nayun –Kim Hajin đứng dậy.
Đeo một cặp kính tròn, cậu ta đứng lên bục giảng.
“Xin chào, mình đến từ nhóm 3. Hầm ngục mà chúng tôi chọn là Hầm ngục Walsin. Nó nằm ở chân núi tuyết Gangwondo nhưng do có Guild Nguyệt Tịch phụ trách nên kết quả là chẳng có thông tin nào được tiết lộ cả…”
Bài thuyết trình của Kim Hajin diễn ra trôi chảy. Giọng cậu nhỏ nhẹ mà không có vẻ gì lo lắng. Trước tiên cậu giới thiệu thông tin thu thập được của nhóm sau đó ước tính cấu trúc bên trong hầm ngục bằng các phép tính. Thậm chí còn chuẩn bị cả bản đồ mặt cắt nữa chứ.
Chae Nayun tay chống cằm nhìn chằm chằm vào bài thuyết trình của Kim Hajin trong ngỡ ngàng.
Giọng cậu ta có hơi khác, có một cảm giác dễ chịu mỗi khi cậu nở nụ cười. Cùng với cặp kính tròn của mình, cứ như thể là anh ta đang giảng bài cho cả lớp vậy.
Một chàng trai thông minh ngầu đến kinh ngạc.
“Chờ chút, thầy có một câu hỏi.”
“Dạ”
“Bằng cách nào mà trò có thể ước tính được dòng chảy ma thuật chỉ với lượng dữ liệu ít ỏi như vậy?”
Ngay lúc đó, giáo sư ngắt lời anh và hỏi.
“À vâng, về chuyện đó thì, nếu thầy xem các tính toán ở đây…”
Dù vậy, Kim Hajin vẫn trả lời vị giáo sư môt cách trôi chảy như mọi khi. Thấy được khía cạnh tri thức này của anh ta, Chae Nayun trở nên choáng váng. Với câu trả lời của Kim Hajin, vị giáo sư rút lui với một nụ cười hài lòng và bài thuyết trình sớm kết thúc.
“Đó là phần thuyết trình của nhóm chúng tôi”
Kim Hajin hoàn thành bài thuyết trình của mình trong khi đẩy kính lên.
Sau đó, anh quay lại chỗ ngồi cạnh Rachel. Chae Nayun nhìn Rachel nửa nuối tiếc nửa ghen tị. Hai người họ mỉm cười và cùng làm cú đập tay ăn mừng.
*
Sau khi lớp học kết thúc, tôi trở về ký túc xá cùng với Rachel.
Tomer và những thành viên khác nhiệt tình đòi ăn mừng nhưng Rachel và tôi không tham gia. Tôi còn có một cuộc hẹn khác và Rachel có một tính cách dè dặt.
Chúng tôi cùng nói chuyện về thách thức nhóm hôm nay. Về cách nhóm Chae Nayun đ·ánh b·om bài thuyết trình thế nào, rồi ShinJonghak làm bài thuyết trình của mình đáng sợ ra sao…
“…Ồ phải rồi, đây”
Khi chúng tôi đến đoạn giao nhau giữa Kí túc xá 1 và 2, Rachel đưa cho tôi một mẩu giấy.
“Đây là cái gì vậy…?”
“Cậu có quan tâm đến Guild Pháp Viện Hoàng gia Anh không?”
“ …Vâng?”
Trước khi tôi có thể đưa ra câu trả lời phù hợp, Rachel nói tiếp.
“ Thực ra , tôi đã yêu cầu Guild Pháp viện Hoàng gia liên lạc với Hajin-ssi nhưng có vẻ như họ đã tự mình đảm nhận mọi thứ bằng cách nhìn vào thứ hạng của cậu.”
Nghe điều đó, tôi nhìn vào tờ giấy cô ấy đưa tôi. Nó là một bản hợp đồng. Thật vậy, nó có những điều kiện tốt hơn so với cái mà tôi xem trong email. Nếu hồi còn ở Trái Đất, tôi sẽ chẳng bao giờ hình dung được cách đối đãi như này.
“…Xin hãy cân nhắc về điều đó”
Rachel khẽ cúi đầu sau đó quay lại đi về bên phải.
Tôi lặng lẽ nhìn cô rời đi.
**
Sau khi chơi đùa cùng Evandel khoảng 30 phút, tôi hướng đến điểm dừng xe bus gần trạm Suwon, nơi hẹn gặp Kim Suho
Kim Suho đã đến từ lâu và đang đợi tôi
“Này Hajin, bài thuyết trình của cậu tuyệt thật đấy”
Kim Suho đang mặc quần áo nhẹ. Vì cậu ta hiện đang thiếu tiền nên tôi đã tình nguyện lo khâu thức ăn và trang thiết bị.
“Mọi người đều tán dương cậu đó”
“Ồ vậy sao? Mà quan trọng hơn, chúng ta sẽ đi đường nào?”
“Đi theo mình”
Kim Suho dẫn đầu, tôi nối gót theo sau.
Không lâu sau đó, chúng tôi đến núi Kamak.
Rồi chúng tôi đi sâu vào trong núi. Bởi có những con quái thú mạnh mẽ sống trong núi Kamak, cả hai đều cảnh giác để tránh chúng
“Ở đây”
Cuối cùng chúng tôi đến một ngõ cụt. Kim Suho chỉ vào bức tường phủ đầy rêu và dây leo phía trước.
“…Vậy ra đây là lí do nó vẫn chưa bị phát hiện cho đến giờ.”
Kể cả bạn biết nó ở đó, nhưng nó vẫn rất khó khăn để tìm được. Không chỉ bị bao phủ bởi mọi loại thực vật, lối vào cũng hẹp.Thoạt nhìn qua thì nó trông chỉ như một khoảng trống nhỏ.
“Một khi đã đi vào, không dễ để có thể thoát ra đâu. Cậu đã sẵn sàng chưa?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Tôi lấy khẩu Đại Bàng Sa Mạc ra khỏi túi.
“Thứ này khá là mạnh đấy”
Tôi thậm chí còn chuẩn bị cả một viên đạn ánh sáng để phòng ngừa.
Kiếm sĩ hủy diệt là một quái vật hạng cao-trung. Sự khác biệt giữa hạng cao-trung với hạng trung là rất lớn. Thậm chí viên đạn ánh sáng này, thứ tốn 70 SP để tạo có khả năng cũng chỉ khiến nó mất tập trung giây lát.Tuy nhiên, như vậy cũng đủ để Kim Suho lo phần còn lại rồi.
“Vậy thì vào thôi”
Kim Suho và tôi nhảy vào khoảng trống hẹp đó. Khoảng trống mở rộng ra khi chúng tôi bước tới, cuối cùng thì trở thành một đường hầm đủ lớn.
Bên trong hầm ngục được bao phủ bởi bóng tối dày đặc. Thay vì bật đèn pin, tôi nắm lấy tay kim Suho và dẫn đường. Ánh sáng không cần thiết có thể dẫn dụ đám quái vật tới.
“Có chút đáng sợ đấy.”
“Nói tôi nghe về nó…Chờ chút”
Tôi đột ngột dừng lại và mở to mắt.
Có một lối đi khác ở phía bên kia. Nếu chúng tôi bắt đầu từ bên phải, điều đó chứng tỏ rằng có một lối vào khác ở phía bên trái. Trong nguyên tác nó cũng như này sao? Không, tôi không nghĩ vậy đâu.
Có hai người đang đi về phía trước từ lối đi đó.
—Nơi đây là đâu?
—Một tầng ẩn chăng, tôi đoán vậy?”
Tôi không thể phân biệt được họ là ai chỉ từ khuôn mặt được, nhưng xét theo trực giác của tôi và hình xăm trên mặt, họ trông không giống người tốt.
“…Khoan, giữ yên lặng một lúc đã.”
Tôi nhanh kiểm tra laptop bằng chiếc smartwatch. Có một thông báo đúng như tôi mong đợi.
[Phê bình – Hầm ngục núi Kamak, mà Kim Suho chinh phục, quá nhỏ so với phần thưởng của nó.]
[Giải pháp – Biến hầm ngục núi Kamak thành một tầng ẩn trong Tổ quỷ Suwon.]
Nói cách khác, Tổ quỷ Suwon đã kết nối với hầm ngục núi Kamak. Trùng hợp thay, hôm nay là 14 tháng 8, ngày mà Mã Thồ Chủ Nhân sẽ chinh phục Tổ quỷ Suwon. Trong trường hợp đó, hai gã kia hẳn là Ma nhân từ Mã Thồ Chủ Nhân.
“Tại sao vậy?”
Kim Suho thì thầm.
Tôi nghiến răng. Các Ma nhân thuộc Mã Thồ Chủ Nhân khá là mạnh. Chúng cải trang thành những anh hùng, thực lực ít nhất cũng phải ở hạng trung.
Thậm chí Kim Suho cũng sẽ gặp khó khăn trong việc đối phó chúng.
“Có người khác ở đây.”
“…C·hết tiệt”
Hiện giờ, tôi đang theo dõi sát sao chuyển động của chúng trong khi nghe lén cuộc nói chuyện.
–Cứ quay lại trước đã. Thay vì tranh cãi với những người còn lại về điều chúng ta tìm ra, tốt hơn hết là hãy chinh phục cùng nhau.
—…Um, mày nói phải.
May mắn thay, chúng đã quay lại sau khi xác nhận vị trí tầng ẩn.
“Hãy làm nhanh cho xong nào”
Tôi tập trung ma lực lên Thiên Lý Nhãn. Lập tức tầm nhìn của tôi được mở rộng, cấu trúc bên trong hầm ngục lọt vào tầm quan sát.
Để xem nào, Vị trí của Kiếm Sĩ Hủy Diệt…
Đi thẳng, sau đó rẽ phải 2 lần. Nó đang ngủ trong trong căn phòng Boss.
*
[Tổ Quỷ Suwon]
Một hầm ngục tầm trung nằm ở thung lũng của dãy núi Suwon. Khi mà hầm ngục này sắp sửa được chinh phục xong, chủ nhân của chiếc ghế Lam trong Đoàn kịch Tắc kè, người đàn ông Phi-Mĩ tên Khalifa, nhìn quanh các thành viên của Guild. Anh ta đã thâm nhập vào Guild Mã Thồ Chủ Nhân.
Bảy trong số chín thành viên tham gia cuộc đột kích hầm ngục đang ngồi thở trên đất.
“James, Johong, hai người có tìm thấy gì không?”
Vị chủ Guild liên lạc với hai thành viên trinh sát bằng một thiết bị liên lạc.
—Có, chúng tôi đã phát hiện ra một lối đi. Nó có thể là một tầng ẩn.
“Ồ vậy sao?”
Khalifa âm thầm lắng nghe cuộc nói chuyện.
—Hai chúng tôi hiện đang trên đường về, rồi chúng ta có thể cùng nhau chinh phục nó.
“Không, bọn ta sẽ đến đó. Hai người cứ tiếp tục điều tra đi.”
—Vâng, đã rõ
“Các chàng trai nghe rõ chưa? Đến lúc đứng dậy rồi!”
Bọn chúng hiện đang thiếu hai người.
Lúc này chính là thời điểm tốt nhất.
Khalifa gõ nhẹ vào tai, phát tín hiệu. Sau đó, anh ta giải phóng ma lực thành hình dạng một cánh cửa.
Dịch Pha. Nó là một kĩ năng giúp kết nối không gian này với không gian khác, miễn là nó không quá xa nhau. Hiển nhiên, đây là một phần Gift của Khalifa.
“Cullen, mày đang làm gì thế? Có ai bảo mày mở cổng dịch chuyển đâu?”
Mặc dù nó có chút khác với cổng dịch chuyển, nhưng vì nó trông giông giống nhau nên hầu như mọi người đều nhầm nó là cổng dịch chuyển nhân tạo. Khalifa để nguyên sự hiểu lầm này mà không sửa lại nó.
“…Cullen, đóng nó lại.”
“…”
Khalifa im lặng đẩy cặp kính râm lên.
“CULLEN”
Bực mình với tiếng hét của chủ guild, anh ta thậm chí còn đeo tai nghe vào.
“Thằng khốn này…”
Tức giận, chủ Guild bước đến cổng dịch chuyển.
Ngay lúc đó
Một lưỡi kiếm đen bắn ra từ trong cổng.
Lưỡi kiếm chẻ hắn làm đôi một cách gọn gàng. Không cần hỏi cũng biết, Vị chủ Guild đ·ã c·hết. Ngay lập tức, hắn tan biến thành những hạt bụi đen.
…Sự im lặng dày đặc bao trùm lên không gian.
Lãnh đạo của nhóm đ·ã c·hết chỉ với một đòn duy nhất.Những Ma nhân khác chỉ đơn giản là nhìm chằm chằm vào cánh cổng. Chúng còn không thể tự mình cử động hay thậm chí là nói chuyện.
Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ bước ra từ cổng dịch chuyển.
Cô có một ngoại hình đẹp cùng với chiều cao trung bình. Khi chúng nhìn vào mắt cô, ý thức của chúng như bị hút vào vực thẳm vậy.
Một, hai, ba, bốn…sáu Ma nhân ngã gục xuống như những con búp bê vô hồn.
“Chúng ta sẽ giữ lại một tên vì lợi ích của giá cổ phiếu”
Sếp nhìn Khalifa, thì thầm với giọng lạnh lùng. Khalifa gượng cười nói.
“Sếp nói phải. Giờ thì chúng ta có nên đi tìm tầng ẩn không?”
“Cậu chờ ở đây đi.”
“…Vâng?”
Khalifa nghiêng đầu thắc mắc. Sếp đáp lại ngắn gọn
‘Hai người bên trong tầng ẩn là các ứng cử viên.”
“… À ha”
Ứng cử viên ở đây là đề cập đến những cá nhân được lựa chọn bởi Sếp và các thành viên của Đoàn kịch Tắc kè, đủ năng lực để trở thành màu sắc mới của nhóm.
“Một … bài kiểm tra sao?”
Sếp hóa lỏng cơ thể mà không trả lời. Ngay lập tức , cơ thể cô biến thành một dung dịch màu đen và dính trên mặt đất. Trong trạng thái này cô ấy di chuyển nhanh hơn.