Chương 379
Ngày hôm sau, Mạnh Nghênh thật sự không thể dậy sớm.
Xuống lầu dắt chó đi dạo như thời gian như cũ, và gặp được Hứa Dịch Châu.
Hai người và ba con chó gặp nhau trên đường, con Sữa và Bao Chứng lập tức lao về phía Hứa Dịch Châu, Thập Thất là đứa chững chạc nhất, nó vui mừng chạy lướt qua hai chú chó kia đến chỗ Mạnh Nghênh, cái đuôi phấn khích vẫy như mái chèo.
Mạnh Nghênh quỳ xuống để chạm vào nó, Thập Thất dúi đầu vào cô và liếm tay cô rất thân thiết.
Hứa Dịch Châu cũng cúi đầu vuốt ve hai chú chó, trên cổ tay anh đeo một chiếc Roger Dubuis đen tuyền, để che đi những đường gân nổi trên mu bàn tay: “Nhớ anh rồi phải không cục cưng.”
Mạnh Nghênh thầm chê bai, gặp ai cũng gọi cục cưng, đến đâu cũng gieo rắc tình cảm, thật không có đức!
Hứa Dịch Châu vuốt ve bọn chó, ánh mắt lướt qua nhìn thấy sắc mặt tức giận của cô: “Vẫn còn giận sao?”
Mạnh Nghênh phớt lờ anh. Hứa Dịch Châu thở dài: “Sao lại giận dai như vậy, đã mấy ngày rồi vẫn không đếm xỉa gì đến tôi. Hay là tôi để em đánh một trận nhé?”
Mạnh Nghênh đứng dậy kéo dây dắt chó rời đi, Hứa Dịch Châu cũng không ngăn cô lại, đi được một lúc cô mới phát hiện có gì đó không ổn, cúi đầu nhìn lại thì thấy mình đang dắt Thập Thất.
Thập Thất nhìn cô bằng hai con mắt dễ thương, nó đi theo cô mà không có bất kỳ sự phản kháng nào.
Hứa Dịch Châu ngồi xổm tại chỗ, hơi mỉm cười nhìn cô, anh nói với Sữa và Bao Chửng đang nhìn ngơ ngác: “Cô ấy bỏ rơi hai đứa rồi, phải làm sao đây, hay là về nhà anh nhé.”
Mạnh Nghênh quay lại và ném dây dắt chó của Thập ‘Thất vào mặt anh.
Hứa Dịch Châu không né tránh, chỉ nhướng mày và nhắm mắt lại, để mặc cho cô ném thẳng vào mình.
Mạnh Nghênh vội vàng giải thích với Sữa và Bao Chứng: “Cục cưng, đừng nghe anh ấy nói nhảm, chị chỉ cầm nhầm dây thôi, không phải bỏ rơi hai đứa. Chị yêu hai đứa nhất.”
Nói xong, để tránh gây tổn thương tâm lý cho Thập Thất, cô lại xoa đầu nó, như dịu dàng nói: “Chị cũng yêu cưng lắm, moa moa?”
Hứa Dịch Châu tặc lưỡi: “Khi nào thì em mới đối xử dịu dàng với tôi như bọn chó vậy?”
Mạnh Nghênh: “Anh có dễ thương như bọn chó không?”
“Em thích dễ thương sao?” Hứa Dịch Châu nói, “Tôi không biết tỏ ra đáng yêu, nhưng tôi có thể học.”
Mạnh Nghênh: “…”
Cô lại nhặt sợi dây của Sữa và Bao Chứng lên, Hứa Dịch Châu dắt Thập Thất đi theo họ, câu được câu mất nói chuyện với cô.
Mạnh Nghênh phớt lờ anh, vì vậy anh đã gọi cô.
“Mạnh Nghênh Nghênh.”
“Mạnh Đại Cường.”
“Bé Cường.”
“Cục cưng…”
Mạnh Nghênh lập tức tăng tốc độ.
Hứa Dịch Châu nhanh tay nhanh chân ngăn cô lại: “Được rồi, không trêu em nữa, em đừng đi.”
Anh hơi cúi đầu xuống, giọng điệu dịu dàng như dỗ dành: “Mấy ngày không gặp em rồi, ở lại với tôi chút nhé?”
Tính tình của Hứa Dịch Châu không phải dạng vừa, miệng lưỡi luôn rất độc địa, những người bị anh mắng buổi tối nằm trên giường nghĩ lại đều rơi nước mắt.
Khi anh ở bên ngoài, những người khác đều sẽ tâng bốc một đại thiếu gia như anh, anh đối với cha cũng rất ngang bướng, chưa bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai.
Mạnh Nghênh có thể vỗ ngực nói rằng, thái độ của Hứa Dịch Châu đối với cô trong khoảng thời gian này có thể nói là rất dỗ dành và chiều chuộng.
Chỉ vì thích cô.
Về mặt lý thuyết, cô được yêu thương mà cảm thấy sợ hãi, nhưng Mạnh Nghênh luôn có cảm giác lơ lửng không chân thật.
Cô im lặng một lúc, đột nhiên hỏi anh: “Hứa Dịch Châu, anh thích tôi ở điểm nào? Anh có thực sự biết thích là gì không?”
Vấn đề này nằm ngoài dự đoán của Hứa Dịch Châu, anh nhìn vẻ mặt nghiêm túc khác thường của Mạnh Nghênh, anh suy nghĩ rồi nói: “Những người tôi từng thích không nhiều, tôi cũng không giỏi về vấn đề này, nếu em muốn tôi định nghĩa thế nào là thích thì tôi cũng khó mà giải thích được.”
“Nhưng tôi muốn nhìn thấy em mỗi ngày, sẽ ghen khi nhìn thấy em thân thiết với Tiểu Ngũ, không có em đến nấu ăn sẽ thấy thật nhàm chán, tôi luôn muốn được hôn em, cái này có xem là thích không?”
“Em hỏi tôi thích điểm gì ở em, tôi thích được ở cùng em, rất thoải mái, giống như nằm trên đồng cỏ gió mát, hoặc là cảm giác buổi sáng ngủ đến lúc tự mình thức dậy, ánh mặt trời bao phủ khắp cơ thể.”
“Tôi thích trò chuyện cùng em, thích nụ cười vui tươi của em, thích nhìn em ăn những món tôi làm, thích em lũ chó lăn lộn trên mặt đất, thích sự ăn ý giữa
“Thậm chí ngay cả cái cách em lén lút trốn tránh tôi, tôi cũng cảm thấy rất dễ thương.”