Chương 354
“Không sao cả, giảm chín phần trăm nhé!”
“Ha ha… Ba người đều cười.
Các cô lại trò chuyện chủ đề khác, không nghĩ tới tam quan nhất trí lạ thường, ba người không khỏi có cảm giác cùng chung chí hướng.
“Vậy tôi sẽ không quấy rầy Thanh Hoa nữa, cô cần nghỉ ngơi nhiều. Cô hãy mau chóng khỏe lên, chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài chơi.”
Đỗ Thanh Hoa làm một thủ thế với Lục Diệp Anh: “Nhiều nhất ở đến tuần này là tôi sẽ xuất viện, không thì tôi sẽ bị bí chết!”
“Cậu đừng nói bậy!” Trần Nam Phương trừng mắt nhìn cô ấy: “Chuyện quan trọng nhất là cậu phải mau hết bệnh!”
“Diệp Anh cô nghe cô ấy nói kìa, thật sự là gương mặt công chúa mà trái tim phù thủy.” Đỗ Thanh Hoa nói xong cũng bị dọa sợ rồi, cô ấy không ngừng thở dài nịnh nọt: “Thật ra tớ thích được Nam Phương quan tâm nhất.”
“Đúng đấy, có người chăm sóc và quan tâm tốt bao nhiêu!” Lục Diệp Anh †ỏ vẻ hâm mộ: “Nam Phương, sau này Thanh Hoa còn dám không thành thật, cô cứ đến quản tôi.”
“Cậu ấy có trung thực hay không tôi đều quản cô mài” Trần Nam Phương cười dịu dàng, cô thích luật sư Diệp Anh, từ lần đầu tiên gặp mặt cô đã có ấn tượng tốt với cô ấy.
Xem ra duyên phận giữa người với người đã được định sẵn từ lâu.
Lúc tiễn Lục Diệp Anh đi ra, Trần Nam Phương xoắn xuýt một đường vẫn không nhịn được hỏi ra miệng: “Chuyện đó Diệp Anh… Tạ Minh Sơn làm lính đặc chủng từ khi nào thế?”
“Hửm?” Đối phương dừng bước chân lại nghi ngờ nhìn cô.
“Trước kia tôi có người bạn cũng là lính đặc chủng, sau đó đã mất liên lạc.”
Trân Nam Phương mặt đỏ tới mang tai giải thích: “Trước kia tôi từng tìm đến địa chỉ đó, thế nhưng người ta nói tin tức không đúng nên đã gác lại rồi. Bây giờ nghe cô nói, cho nên…”
Lục Diệp Anh không nghi ngờ gì, cô ấy gật đầu một nói nơi trước kia Tạ Minh Sơn làm việc: “Vân Thành, đội 571/91) Trân Nam Phương như bị phép thuật định trụ, cô khiếp sợ đứng nguyên tại chô, trước mắt của cô nổi lên phong thư nhuốm máu và tờ thư viết tay, bên trên viết là 1352.
Là Dạ Hành cố ý viết sai sao?
Anh ấy thật sự không muốn mình tới †ìm anh à?
“Nam Phương.” Lục Diệp Anh đỡ cơ thể của cô: ‘Cô sao thế? Bạn của cô cũng ở khu này à?”
“Không không không, anh ấy không có…’ Trần Nam Phương chán nản, thế nhưng trong lòng cô có một giọng nói đang lớn tiếng thúc giục cô đi gặp Tạ Minh Sơn để hỏi.
Trân Nam Phương cũng định làm như thết Sau khi tạm biệt Lục Diệp Anh, cô không kịp chờ đợi đi đến Tập đoàn Kim Địa, cho đến bộ phận bảo vệ ở tầng một.
Vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng bàn luận.
“Ôi, hôm nay tôi nhìn thấy thư ký của Tổng giám đốc Minh Viễn thật đầy đặn, Tổng giám đốc Minh Viễn thật là có phúc.” Một bảo vệ nói.
“Thôi đi, đầu óc của anh cả ngày chỉ nghĩ đến thứ này, tôi thấy anh ấy chỉ thích dạng yếu đuối mà thôi.” Một bảo vệ khác nhỏ giọng phản bác.
“Lấy tình trạng của Tổng giám đốc Minh Viễn mà tìm dạng yếu đuối, đối phương có thể chịu nổi ư?”