Chương 83: Lật bài ngửa
Cẩn Du nói một con số khiến anh ngạc nhiên đến sửng người: “ 45%… Các cổ đông khác đã bán cho tôi rồi”.
Chỉ mới có một đêm ngủ thức dậy mà Cẩn Du đã có cổ phần ngang bằng với anh, mọi chuyện có vẻ thật phi lý nhưng đều có lý do chính đáng khiến các cổ đông khác bán lại cho cô.
Cẩn Du đã mang đoạn ghi âm hồi tối qua cô thu được cho tất cả mọi người nghe. Bên trong là lời anh chỉ xem họ là những người ngu ngốc, dễ lợi dụng, và anh sẽ dần dần chiếm lấy các cổ phần đó.
Cô còn đưa ra loạt bằng chứng anh trốn thuế, dùng thủ đoạn bỉ ổi để ăn cắp ý tưởng của các công ty đối thủ. Những việc làm đó khiến mọi người không tin tưởng mà muốn rời khỏi Ngô Thị.
“ Chúng tôi đã biết hết những trò anh làm sau lưng, nếu để người ngoài biết được, tập đoàn Ngô Thị này sớm muộn gì cũng tan biến… Tốt nhất là chúng tôi rút”, một trong các cổ đông đại diện lên tiếng.
Thanh Hải không nguyện: “ Tôi là chủ tịch tập đoàn, nắm giữ cổ phần lớn nhất, đáng ra các người phải bán nó cho tôi”.
“ Anh xứng đáng sao?”, các cổ đông bứt rứt.
Câu hỏi ngược khiến anh cứng họng, quay ra đối chiếu với Cẩn Du: “ 45% bằng nhau, cô Ngô cũng không có tư cách ngồi vào vị trí này”.
Anh nhớ ra cậu của mình là Lâm Bạch Thiển còn 10% liền đắc ý: “ Ngô Cẩn Du! Cô quên vị trí đó đi”.
“ Lâm tổng! Vị trí chủ tịch tập đoàn Ngô Thị phải nhờ ông quyết định rồi”, anh bắt đầu cầu cứu người nhà.
Ông Lâm suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng quyết định: “ Chủ tịch Ngô! Tôi đồng ý với giá đó… Chúc mừng cô trở thành tân chủ tịch tập đoàn Ngô Thị”.
Câu trả lời một cách quyết đoán khiến Thanh Hải trong một giây ngắn ngủi mất hết tất cả.
“ Cảm ơn ông Lâm! Cảm ơn mọi người đã tin tưởng tôi!”, Cẩn Du.
Kết thúc cuộc họp, mọi người đi ra, Thanh Hải giữ ông Lâm lại chất vấn: “ Cậu phản cháu”.
Bạch Thiển không ngần ngại vạch trần: “ Cậu nói tôi phản cậu… Ngô Thanh Hải, tôi đã biết hết âm mưu chiếm đoạt cổ phần của tôi. Còn biết được cậu đang toan tính chiếm lấy cả công ty Hà Thị. Muốn một bước vượt qua tôi sao, cậu không có cơ hội”.
“ Là ai đã làm ra tất cả chuyện này?”, anh không cam tâm.
Ông không nói không rằng mà một mạch bỏ đi.
Thanh Hải tức tối chạy đến phòng chủ tịch gặp Cẩn Du. Vừa vào phòng đã thấy cô thay tấm bảng tên ‘Ngô Cẩn Du’ đặt lên bàn.
Anh đi tới giật lấy rồi ném vỡ tan thành nhiều mảnh văng lung tung trên sàn.
“ Có phải cô là người đứng sau mọi chuyện? Cô dám giở trò sau lưng tôi?”, anh hét thẳng vào mặt cô.
Cẩn Du không một chút sợ hãi, còn tự tin đáp trả: “ Tôi học hỏi anh thôi, anh căng thẳng làm gì?”
Anh bóp lấy hai bên cánh tay cô giận dữ: “ Còn mối quan hệ của chúng ta, cô tính thế nào?”
Nói đến đây thì cô bật cười vì độ tự luyến của anh: “ Anh Ngô à! Anh đang tự nhận bản thân đã có tình cảm với tôi sao? Đêm qua tôi đã tặng anh một món quà nhỏ nhỏ xinh xinh rồi mà, có vừa miệng không thưa anh Ngô?”
Lúc này anh mới nhận ra tất cả mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của cô, ngay cả tình cảm trước đó cũng là do anh ngộ nhận.
“ Cô dám lừa tôi…”, anh đưa tay lên định đánh thì ở bên ngoài thư ký Nicole đi vào kịp thời ngăn cản, còn tiện thể khoá tay anh ra sau lưng.
Cẩn Du cảnh cáo: “ Nếu như anh dám làm gì bậy bạ thì tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi anh ra, tệ hơn là kiện anh tội hành hung. Tôi không đùa đâu”.
Ở tình trạng không thể kháng cự, thư ký Nicole buông tay ra thì anh ngay lập tức rời đi.
Nicole đi đến: “ Tôi sẽ làm lại một bảng tên mới”.
Cẩn Du vừa bước chân lên thì đứng không vững, cũng may là thư ký đỡ kịp: “ Phó tổng! Cô không sao chứ?”
“ Ơ… Không sao! Chắc vì tôi hơi thiếu ngủ nên mệt thôi”, cô nói.
Tuy nhiên trong lòng lại tự nhủ: Tất cả đều tại Vĩ Thành hành mình suốt đêm, đã vậy sáng còn không tha mà tập thể dục trên giường nữa. Đúng là ác ma mà.
“ Hay là cô về nhà nghỉ ngơi đi, tôi sẽ một mình về An Nguyên”, thư ký khuyên nhủ.
Cẩn Du lắc đầu nhẹ: “ Không sao! Tôi còn có hẹn với anh Trạch Dương. Cũng đến giờ rồi, chúng ta đi”.
“ Vâng thưa phó tổng!”.
….
Vĩ Thành cùng luật sư riêng mang theo giấy tờ ly hôn đến bệnh viện. Lần này anh không còn muốn ép buộc bản thân nữa, anh phải chiến đấu vì hạnh phúc của mình.
Mẹ của Ninh Hinh đang ở đây chăm sóc con gái, thấy Vĩ Thành đến là biết có chuyện chẳng lành. Bà tỏ ra thân thiện hỏi thăm: “ Con rể đến rước vợ về nhà đúng không?”
Ninh Hinh ngồi dậy, vẫn là vẻ mặt ngây thơ vô số tội chạy đến ôm chầm lấy anh: “ Chồng ơi! Em nhớ anh quá! Mấy hôm nay anh đi đâu mà không đến thăm em?”
Vĩ Thành dứt khoát kéo tay cô ra khỏi người, giọng lạnh như băng: “ Hôm nay tôi đến là để chấm dứt cuộc hôn nhân vô nghĩa này”.
Cô dù biết nhưng vẫn giả vờ ngây ngô: “ Chúng ta đang hạnh phúc mà, làm sao lại ly hôn… Không, em không muốn rời xa anh đâu mà”.
Cô bắt đầu rơi những giọt nước mắt, miệng liên tục cầu xin.
“ Lâm Ninh Hinh cô tỉnh táo lại một chút… Cuộc hôn nhân này vốn dĩ đã sai ngay từ đầu rồi, cô cũng biết là chỉ vì hai chữ trách nhiệm mà”.
Anh nói về thoả thuận ly hôn: “ Tôi sẽ làm theo luật, tài sản chia đôi”.