Chương 19: Lâm Tiêm Tiêm - 18
【Bíp -】
【Người chơi hãy tận hưởng một ngày tốt lành cùng Lâm Tiêm Tiêm nhé】
Diệp Phi đang cực kì bình tĩnh, anh hít sâu rồi chậm rãi mở mắt.
Khác với những lần trước, đèn phòng giờ đây không phải là ánh sáng trắng lạnh lẽo, thay vào đó là một màu ánh đỏ tỏa ra từ các góc tường.
Giống như ở không gian đăng nhập trước, màu đỏ khiến người ta liên tưởng đến nguy hiểm, chết chóc, máu và địa ngục.
Diệp Phi thở hắt ra, híp mắt ngồi dậy.
Chu Chính Ninh đối diện không có phản ứng, cậu nằm ở trên giường, ngoại trừ thân thể nhỏ bé đang phập phồng, còn lại đều vô hồn giống như xác chết.
Diệp Phi nhìn cậu, ánh mắt không dừng lại lâu, anh đứng dậy đẩy cửa ra ngoài.
Hành lang, cầu thang, thậm chí mảng bầu trời sau phòng ngủ đều là màu đỏ kinh người.
Đây có lẽ là cảnh cáo mà hệ thống đưa ra cho người chơi. Ngoại trừ Diệp Phi, những cá thể khác chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng. Tình trạng sống của mọi người đều đang ở mức “nguy cấp”, theo lý mà nói, đạt đến ngưỡng này đã coi là đến ngõ cụt rồi.
Rớt xuống trạng thái debuff “nguy cấp”, cho dù có mạnh như Tần Cảnh thì hơn phân nửa cũng không thể tự di chuyển chứ đừng nói là đi đánh nhau. Dù sớm hay muộn thì bọn họ cũng sẽ chết trong 24 giờ tới.
Diệp Phi bước ra khỏi ký túc xá, cơ thể tiếp xúc trực tiếp với bầu trời đêm đẫm máu.
Nhưng chưa đi được vài bước đã bị đồ vật nào đó bay từ phía sau đụng trúng đầu.
Thứ ấy sau khi trúng Diệp Phi thì rơi xuống đất nảy lên hai cái, là một cục tẩy.
Diệp Phi nhướng mày nhìn về hướng cục tẩy bay đến.
Khu ký túc xá nữ bên cạnh chỉ có duy nhất một ô cửa sổ mở bung ra đang sáng đèn, như là có người đang đứng bên trong nhìn anh.
Khoảng cách kia quá xa, Diệp Phi không rõ biểu cảm của cô, chỉ thấy cô đang chống lên cửa sổ đứng vững, cơ thể hiển nhiên đã chẳng còn sức lực.
“Này, Diệp Phi.”
Tiếng của Tần Cảnh khàn khàn nói.
“Ừ.” Diệp Phi đáp lại.
Hai người đối diện trong khoảng bầu trời đỏ máu, cuối cùng, Tần Cảnh cúi đầu ho hai tiếng, giọng nói nghèn nghẹn từ xa truyền đến:
“Tôi có thể tin anh không?”
Nghe thấy lời này, Diệp Phi cong môi cười.
Anh nâng tay lên giơ ngón cái, hướng Tần Cảnh nói.
“Yên tâm, cô hai Cao, lần này có thể.”
…
Khuôn viên trường vào ban đêm cực kì yên tĩnh, ngay cả tiếng gió cũng không nghe thấy.
Thế giới tĩnh lặng trong màu đỏ thẫm, Diệp Phi cô đơn tại nơi kì lạ, gần như là một màu sắc tươi sáng duy nhất ở nơi u ám này.
Anh lập tức đi về phía phòng học.
Hiện tại đã hơn 0 giờ đêm, chỉ có nguồn sáng từ đèn đường chiếu rọi, ngay cả ký túc xá hay thư viện cũng là một màu đen tối, duy nhất cửa sổ phòng học cuối lầu ba mới lộ ra chút ánh sáng.
Là phòng thiết bị.
Diệp Phi men theo cánh cửa nhỏ bên cạnh, dọc theo con đường lần trước đi đến.
Lúc anh đến nơi thì cửa sau đã bị mở ra.
Chốt khóa cũ rỉ sét để lộ bên ngoài, các gốc khung cửa bị va chạm đến sức mẻ, lồi lõm chỗ sơn chỗ không.
Cánh cửa hơi hé mở, Diệp Phi đứng ở ngoài hành lang trong bóng tối, kẹt cửa tỏa ra một đường ánh sáng đỏ chạm vào mũi chân anh, theo đó lan đến nửa thân trên, tiếp sau nửa khuôn mặt tuấn tú đã ngập tràn ánh đỏ.
Diệp Phi hơi nheo mắt, giơ tay đẩy cửa, cửa gỗ cũ kĩ mở ra kêu lên “kẽo kẹt”, tình hình bên trong cũng dần vén màn trước mắt anh.
Phía sau vẫn là phòng thiết bị chất đầy bàn ghế.
Tuy nhiên, bàn học của Lâm Tiêm Tiêm vốn bị giấu trong gốc nay đã được đặt ở trung tâm, trên mặt bàn vẫn là những hình vẽ và câu từ không mấy hay ho, mà Lâm Tiêm Tiêm đang ngồi sau chiếc bàn nhỏ ấy.
Cô bé cúi đầu, cơ thể nhỏ bé bị nối với các dây xích màu đen mọc ra từ trong vách tường. Đầu khóa được gông vào cổ, tay và chân của Lâm Tiêm Tiêm, nhốt chặt cô bé vào một chiếc ghế gỗ.
Mà phía sau là bàn ghế chất đống.
Bàn ghế xếp chồng lên nhau xiên xiên vẹo vẹo, bóng của chân bàn và chân ghế rọi sau lưng Lâm Tiêm Tiêm, tựa như một con quái vật đang giương nanh múa vuốt.
Lúc nghe có người đẩy cửa, Lâm Tiêm Tiêm hơi ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy người đến là Diệp Phi, Lâm Tiêm Tiêm cũng không quá ngạc nhiên. Cô bé chỉ hơi ngẩng đầu, cử động cổ rồi dựa lưng vào ghế.
Diệp Phi theo thói quen cong môi, tùy ý cầm theo ghế dựa rồi ngồi xuống.
Giọng nói trầm bỏng dịu dàng khiến người khác luôn vô thức buông lỏng cảnh giác.
Anh hỏi:
“Muốn tâm sự với anh không, cô gái nhỏ?”
Lâm Tiêm Tiêm mím môi:
“Đây là lần thứ ba bác sĩ hỏi em điều này.”
“Đúng vậy, em cũng biết mà, anh thích nói chuyện.”
“Em không thích.”
Lâm Tiêm Tiêm hạ giọng.
Cô bé giương mắt nhìn Diệp Phi rồi quay đi:
“Nhưng mà, như thường lệ, anh có thể hỏi em những gì anh muốn.” Cô bé hơi dừng lại rồi nói tiếp:
“Lần này không giới hạn số lần.”
“Được, bé ngoan.”
Tư thế ngồi của Diệp Phi hơi thả lỏng:
“NPC không phải Trương Trần Khảng, đúng không?”
“Em cũng không biết.” Lâm Tiêm Tiêm vô thức nghiêng đầu nghi hoặc như một con thú nhỏ.
“Suy đoán trước đó của em đã dẫn đường cho bọn anh đến giết nó, nhưng kết quả… em thấy đấy.”
Lâm Tiêm Tiêm gật đầu:
“Vâng, em cũng thấy kì lạ, rõ ràng người chết là cậu ta, nhưng lúc ngã xuống, em nghe thấy thông báo tử vong lại là tên của em.”
“Ừm, bỏ qua vấn đề này. Tiếp theo… em đến đây bao lâu rồi?”
“Đã lâu rồi, không nhớ.”
“Em làm gì ở đây?”
“Em nhớ trước đây em đã trả lời một câu hỏi tương tự. Nơi này là thế giới của em, những kẻ xâm nhập gây ồn ào phiền phức, vậy nên em mới giết chết bọn họ. Ây, ghét nhất chính là Trương Trần Khảng, cậu ta luôn xuất hiện bằng nhiều cách khác nhau, không cho em được một ngày hoàn hảo.”
“Ghét?” giọng Diệp Phi hơi cao lên.
“Anh tưởng em với nó là bạn bè.”
“Bạn bè?” Lâm Tiêm Tiêm lặp lại, sau đó khẽ cười:
“Chỉ là một sự ồn ào phiền phức thôi.”
Nghe được câu trả lời này, Diệp Phi không biểu hiện gì nhiều.
Anh thu lại nụ cười, trầm mặt nhìn Lâm Tiêm Tiêm.
Một lát sau, anh đứng lên từ trên ghế, đi vài bước đến bàn học của Lâm Tiêm Tiêm, giơ tay xoa đầu cô bé như an ủi.
Diệp Phi thở dài:
“Mệt lắm đúng không?”
“Cái gì?”
Lâm Tiêm Tiêm rất ghét người khác đụng vào người mình, chỉ chấp nhận một mình Diệp Phi.
Cô bé để Diệp Phi vò rối mái tóc ngắn, bản thân yên lặng mở to đôi mắt nai nhìn anh, trông cực kì ngoan ngoãn.
“Rất khó để ở một mình trong cơn ác mộng khủng khiếp như vậy, đúng không?”
Diệp Phi không nói rõ ràng, nhưng khi Lâm Tiêm Tiêm nghe thấy, đột nhiên ý thức được điều gì đó, cả người hơi cứng lại.
Diệp Phi im lặng nhìn cô bé, giơ tay qua kệ bên cạnh lấy ra một chiếc com-pa bằng kim loại.
Trước đó Diệp Phi đã nghĩ, sự hình thành của thế giới họ đang sống có quan hệ rất lớn với Lâm Tiêm Tiêm, nhưng lúc ấy chỉ là đoán bừa. Đến khi mọi chuyện phát triển đến mức như hiện tại, anh mới chắc chắn thế giới này hình thành có lẽ bắt nguồn từ ký ức, giấc mơ, hoặc thứ gì khác của Lâm Tiêm Tiêm.
Nếu muốn nhớ kỹ một ai đó hoặc một sự kiện, cách dễ nhất là viết ra những đặc điểm nổi bật ấn tượng. Ví dụ như Diệp Phi, lúc nhắc đến đồng đội, trong đầu anh chỉ có bánh pudding Chu Chính Ninh và tóc đuôi ngựa Tần Cảnh.
Điểm này được thể hiện rõ ở Lâm Tiêm Tiêm: Dì trực ban đầu cuốn lô với dáng người mập mạp, nữ giáo viên gầy gò thích mang giày cao gót màu đỏ và thầy hiệu trưởng đầu trọc bụng bia. Đến nỗi những đứa trẻ trong phòng học đều giống nhau như đúc, tất nhiên sẽ sắm vai “bạn cùng lớp” của Lâm Tiêm Tiêm. Nhưng vì cô bé không nhớ rõ mặt mũi của từng người, vậy nên bọn chúng không được thể hiện rõ ràng giới tính và hình dáng bên ngoài.
Những người này đối xử với Lâm Tiêm Tiêm không quá tốt, vì vậy trong trí nhớ của mình, các đặc điểm của chúng bị phóng đại vô hạn, biến thành một đám tiểu quỷ xấu xí.
Diệp Phi cầm trong tay com-pa kim loại.
Com-pa lạnh ngắt, phản chiếu ánh sáng đỏ trong phòng học.
Diệp Phi theo thói quen xoay xoay nó:
“Lúc bị thương Tiêm Tiêm đã nghĩ gì?”
Ánh mắt Lâm Tiêm Tiêm dừng ở chiếc com-pa trên tay Diệp Phi, vô cảm đáp:
“Giết hết tất cả những người em ghét.”
“Nhưng đây không phải cách tốt nhất để giải quyết, nếu không thì em cũng chẳng ở đây, đúng không?”
“Em bị người khác nhốt.”
Lâm Tiêm Tiêm đối mặt với Diệp Phi, nhấn mạnh.
Diệp Phi cũng nhìn thoáng qua, như thể biết rõ trong thâm tâm cô bé nghĩ gì.
Diệp Phi mấp máy môi.
Anh xoay com-pa thành nửa vòng tròn lần cuối cùng, com-pa bằng kim loại sắc bén hướng về anh, không chút do dự nắm lấy cán đâm vào cổ tay mình.
Diệp Phi rũ mắt nhìn com-pa đã hoàn toàn đi vào cổ tay, vô cảm kéo nó thành một đường dài.
Máu tươi phun trào ra, vài giọt bắn tung tóe trên mặt bàn của Lâm Tiêm Tiêm.
Diệp Phi rút com-pa hiện rõ miệng vết thương dữ tợn, máu từ đó chảy xuống mặt bàn, tụ lại thành một vũng sền sệt lan ra ngoài.
Màu máu đỏ thẫm dần che đi những lời mắng chửi và hình vẽ xấu xí, bao trùm những vết nứt che giấu bên dưới.
“Người nhốt em ở đây, chính là bản thân em.”
Thanh âm Diệp Phi trầm xuống, giọng nói chắc chắn.
Vừa dứt lời, một trận gió nhẹ thổi qua sau lưng Diệp Phi, sương mù đen từ vách tường lan ra theo những móc xích, chậm rãi quấn quanh cơ thể Lâm Tiêm Tiêm.
Diệp Phi ném com-pa đi, vòng ra bàn đứng sau Lâm Tiêm Tiêm.
Từ góc độ này, anh đột nhiên nhìn thấy “Trương Trần Khảng” đứng ở cửa.
Trong ký ức của Lâm Tiêm Tiêm mà Diệp Phi đã được chứng kiến trước đó, hình dáng và hành vi của mỗi NPC trong trí nhớ đều có điểm tương đồng, chi tiết đến mức ngay cả lúc bị tấn công tinh thần trong lần thứ hai cũng tương đương nhau.
Nhưng nếu theo cơ chế này, NPC Trương Trần Khảng xuất hiện dường như không còn phù hợp.
Nếu nó cũng là người ở thế giới này, dựa theo tính cách sẽ là một tiểu quỷ luôn nói về Ultraman.
Nhưng hình tượng của Trương Trần Khảng lại là một đứa trẻ bình thường không quá bất thường, nó không bị ràng buộc bởi “quy tắc”, ngày qua ngày săn lùng giết Lâm Tiêm Tiêm.
Nhưng Lâm Tiêm Tiêm là chủ nhân của thế giới này, khống chế những người xâm nhập và đứng ngoài “quy tắc” chỉ có một mình cô bé.
Quả nhiên, khuôn mặt “Trương Trần Khảng” trở nên mơ hồ, ngưng động lại trong thời gian ngắn, cuối cùng biến thành bộ dáng của Lâm Tiêm Tiêm.
Năm đó, trước khi Diệp Phi và Lâm Tiêm Tiêm gặp nhau, trung tâm thí nghiệm phòng K mời rất nhiều bác sĩ đến thử tiếp xúc với cô bé.
Cuối cùng bọn họ đưa ra kết luận, trạng thái tâm lý của Lâm Tiêm Tiêm khác với người thường, không nhận thức được cụ thể vấn đề “giết chóc”, cũng chẳng cảm thấy hành vi của mình sai chỗ nào, ở trong thâm tâm của mình, cô bé chỉ ra tay với những người có vấn đề.
Đến nỗi người vô tội như Trương Trần Khảng bị vạ lây, lúc nhắc đến Lâm Tiêm Tiêm cũng chỉ nói cho qua, dường như không cảm thấy tội lỗi vì hành vi ngộ sát mình gây ra.
Cô bé chỉ nhớ rõ cái “ác” mà xem nhẹ đi cái “tốt”.
Vì vậy, sau khi thế giới này được tạo ra, tất cả người và vật tượng trưng cho cái “ác” mà Lâm Tiêm Tiêm hiểu đều được xây dựng thành tình huống, sự kiện và NPC, trong khi cậu bé vô tội chết vào năm đó lại không có tên trong thế giới này.
Nhưng phớt lờ không có nghĩa là không cảm nhận được, chỉ là suy nghĩ quá mức cực đoan, coi áy náy và nỗi nhớ là điểm yếu.
Nhưng những điểm yếu đó ngày qua ngày tra tấn bản thân, vì vậy chúng bị giấu vào sâu trong nội tâm cô bé, ký ức về Trương Trần Khảng bị ẩn trong lòng thoát ly trở thành một “người” độc lập.
“Người đó” đại diện cho Trương Trần Khảng trừng phạt chính mình, săn lùng Lâm Tiêm Tiêm hết lần này đến lần khác để nhắc nhở bản thân phải đối mặt với “người đó”.
Nhưng có lẽ “người đó” biến khéo thành vụng, thế nên dẫn đến cả hai bên điên cuồng chém giết đối phương hơn mười ngàn lần trong vòng lặp thời gian.
Những chấp niệm chưa được giải quyết chính là xiền xích tự giam cầm bản thân, là một sự tái sinh trong vô vọng.
“Tiêm Tiêm, em biết không.”
Diệp Phi nhẹ nhàng nói:
“Cách để chấp niệm biến mất không phải ‘giết chóc”, mà là ‘hòa giải’.”
Tay Diệp Phi từ phía sau che lấy mắt của Lâm Tiêm Tiêm.
Cô bé chớp chớp, hàng lông mi cọ vào lòng bàn tay anh, cười lạnh:
“Làm hòa với những kẻ đó?”
“Không.” Diệp Phi hơi cúi người cúi xuống, ghé vào bên tai cô bé:
“Làm hòa với bản thân mình.”
Bàn tay Lâm Tiêm Tiêm đặt ở đầu gối chậm rãi nắm chặt, lúc lâu lại thoáng buông ra.
Cô bé có ý gì đó, hỏi nhỏ:
“Này, bác sĩ…”
Lâm Tiêm Tiêm đờ ra một lúc.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, hình ảnh trước mắt Diệp Phi sụp đổ hoàn toàn hòa vào nhau, sau đó ý thức cũng trở nên mơ hồ, cuối cùng rơi xuống vực sâu, anh chỉ nghe thấy giọng nói của Lâm Tiêm Tiêm trôi nổi trong đầu, giống như gần bên tai, nhưng cũng giống như từ xa truyền đến:
“Anh cũng… có thể làm hòa với bọn họ sao?”