Chương 29: Yêu đương DAY 2
- Trang Chủ
- Ngủ Dậy Một Giấc Trúc Mã Biến Thành Bạn Trai - Mộc Hựu Hề
- Chương 29: Yêu đương DAY 2
Triều Dương cẩn thận nghĩ lại câu nói vừa rồi mới phát hiện Liêu Tinh Thần hỏi cậu “có muốn không” chứ không phải là “nghĩ tới không” hay là “có thể không”.
Giọng điệu của hắn cứ như kiểu chỉ cần cậu đáp “muốn” thì sẽ lập tức chuyển cậu vào lớp thực nghiệm vậy.
Tròng mắt của Triều Dương suýt chút nữa rớt xuống đất, cậu nhắc nhở cậu bạn trai học bá nhà mình: “Tớ đang ở lớp 11 ban lý á….”
Hiện giờ cậu đang đứng ở lớp kém nhất ban Khoa học tự nhiên mà người này lại đi hỏi cậu kỳ sau muốn vào lớp thực nghiệm không, cú nhảy xa như vậy chẳng ai dám vọng tưởng.
Triều Dương cảm thấy giờ cậu về nhà nằm mơ một giấc có khi còn thật hơn.
Liêu Tinh Thần thì khác, hắn đã lập kế hoạch cho Triều Dương từ sớm rồi, hắn nói: “Tính từ hôm nay cho tới lúc thi phân ban thì còn khoảng năm tháng nữa. tổng cộng 150 ngày.”
“Cậu có trí nhớ khá tốt, vấn đề gặp phải ở bộ môn ngữ văn và tiếng Anh không nhiều, ban lý thì nghe khó đấy nhưng thật ra chỉ cần nắm chắc các thuật toán, sinh học hay hóa gì đó ôn lại cũng dễ thôi.”
Thành tích của Triều Dương kém không phải do đầu óc cậu kém thông minh, Liêu Tinh Thần bổ túc cho cậu suốt một tháng cũng hiểu được trình độ của người này ra sao.
Chỉ cần có một phương pháp học tập chính xác, phân chia phần học các môn trong 150 ngày còn lại hợp lý là được, tập trung vào toán, cuối cùng là hóa sinh, vật lý và tiếng Anh.
Hơn nữa đối với chính sách ưu đãi với con em bác sĩ Tân Giang của Thế Ninh thì cậu vẫn có khả năng vào lớp thực nghiệm.
Triều Dương bị kế hoạch vĩ đại của Liêu Tinh Thần lay động, đầu óc hơi mơ màng. Một đống thông thiên đại luận cậu chỉ thấm đúng mấy chữ “150 ngày”.
Cậu hoảng hốt hỏi: “Chính sách gì cơ?”
“Sinh và hóa học đạt top 30, tổng thành tích trong top 100 là được xét vào lớp thực nghiệm.”
Dù sao thì cũng là người trong đại viện, Liêu Tinh Thần khen bạn trai mình xong còn không quên chêm thêm mấy câu dìm người khác: “Nếu không thì bằng cái điểm ngữ văn nát bét của Từ Lỗi vào sao nổi lớp thực nghiệm?”
Từ Lỗi đang chơi game với Tống Liên Phi ở Tây Uyển hắt xì một cái.
Tống Liên Phi ghét bỏ ném tờ giấy cho cậu ta, nói: “Mới thông một đêm đã nhiễm bệnh, mày là người đầu tiên tao thấy đấy.”
Từ Lỗi dùng khăn giấy lau lau nước mũi, không biết là tối hôm qua do cậu ta uống nhiều hay hét hò nhiều, lúc này cổ họng khàn khàn như vịt đực: “Mẹ nhà chúng nó, bảo là sẽ ở lại chơi cả đêm mà quay đi quay lại đã thấy trốn về hết, chỉ còn mỗi mày ở lại với tao.”
“Anh em tốt đầy nghĩa khí.”
Tống Liên Phi cười gượng hai tiếng, cậu ta không đi chủ yếu là do uống nhiều quá nên đi không nổi. Tối qua có chuyện gì xảy ra cậu ta còn mơ hồ chả nhớ rõ, chỉ có ấn tượng mỗi câu nói thích người ta của ông trùm xúc xắc – Liêu Tinh Thần.
Cậu ta hỏi Từ Lỗi: “Mày thân với Liêu Tinh Thần thế có biết người ta thích ai không?”
“Trong lớp chúng mình luôn à?”
Từ Lỗi lắc lắc đầu, trong lòng phủ nhận câu hỏi nhưng lại đáp: “Tao cũng không rõ lắm.”
Anh Thần nhà cậu còn chưa theo đuổi được crush, cứ đi rêu rao như vậy có vẻ không ổn mấy.
Tống Liên Phi cũng không phải loại người hay đi hóng chuyện, hàn huyên thêm hai câu đã đổi đề tài: “Tám ngày nghỉ mà ngủ suốt một ngày rồi, còn bảy ngày mày định làm gì?”
Từ Lỗi nhấm nháp ngụm trà gừng âm ấm, sống không còn gì luyến tiếc: “Còn định làm gì nữa? Diệt Tuyệt sư thái giao tận 32 cái đề thi, trung bình mỗi ngày phải làm bốn đề, tao nguyện chết trong biển đề đây.”
Đại diện môn hóa – Tống Liên Phi tỏ vẻ kinh ngạc: “Hôm qua tao làm xong mười đề rồi, mày chưa làm đề nào á?”
Từ Lỗi đá cậu ta: “Clm mày, hôm qua tao còn đi lấy quang vinh cho lớp mình!”
Tống Liên Phi suýt nữa thì bị cú đá này hất ra khỏi ghế, cậu ta đỡ eo bò dậy tiếp tục nói: “Tao nói thật á, hình như bên Bảo tàng khoa học Kỹ thuật sao trời tổ chức cắm trại đêm Trung Thu, hai người một lều. Mình tìm thêm mấy anh em nữa chơi cùng đê?”
Từ Lỗi không hổ danh là người tốt hết lòng vì anh em, nghe xong câu này đầu nảy số ngay tới anh Thần nhà mình…. hy sinh thân mình vì tình yêu và sự nghiệp.
“Nghe được đấy, mày rủ Dương Dương tao rủ anh Thần, bốn người cùng đi.” Không thèm rủ bọn khác, trong lòng Từ Lỗi thầm chửi đám vong ân bội nghĩa kia, biến xa được bao nhiêu thì cứ biến.
Tống Liên Phi không có ý kiến gì với tổ đội này, cậu ta lấy điện thoại ra: “Thế tao đăng ký lều trước, nếu còn slot thì mày báo hai người kia nhớ.”
Điện thoại trong túi quần rung lên mấy lần, Liêu Tinh Thần không thèm để tâm, hắn cụp mắt nhìn người trước mặt đợi chờ một câu trả lời.
Không ai có thể biết được nội tâm hắn lúc này bất an đến nhường nào.
Người ngoài nhìn vào đều cho rằng hắn là người toàn năng không gì không thể, học lớp mũi nhọn mà tùy tiện thi cũng đứng top, chức hội trưởng hội học sinh của hắn cũng chẳng ai dám bắt bẻ, trong mắt giáo viên thì hắn lại là sao trời cuồn cuộn, trong đại viện thì hắn là “con nhà người ta” trong miệng bậc phụ huynh.
Nhưng trong tình yêu, một tờ bài thi max điểm hay cái chức hội trưởng mà hắn có chẳng phải là thứ gì cần thiết cho cam, ngôi sao lấp lánh đến đâu giờ không khác gì người thường.
Mọi người bình đẳng với nhau, không có ai ở trên mà cũng chẳng có ai bên dưới.
Vì thế mặc dù theo đuổi được người ta rồi mà Liêu Tinh Thần vẫn cảm thấy không đủ, ý muốn chiếm hữu của hắn rất mạnh, nó thấm sâu vào tận xương tủy, Tô Tần với Triều Dương đứng chung một chỗ hắn không thể chịu nổi.
Tên họ Tô kia hắn không đuổi đi được, chỉ đành mang bạn trai nhỏ của mình đến bên người cất giấu che chở, không cho tên nào dám ngắm nghía tới.
Thành thật mà nói Triều Dương cũng hơi động lòng, cậu rất muốn ở chung lớp với Liêu Tinh Thần nhưng tiến vào lớp thực nghiệm thì đồng nghĩa với việc đi theo con đường của một sinh viên y khoa.
Tạm chưa nhắc tới chuyện cậu có thể thi vào lớp thực nghiệm hay không, chỉ riêng hai chữ “bác sĩ” đã đủ khiến cậu từ bỏ.
Cậu bài xích mùi nước khử trùng cũng e ngại không khí lạnh lẽo của bệnh viện, đối với những con người theo nghề bác sĩ cũng cực kỳ sợ hãi.
Cậu thật sự có thể đảm nhiệm nó ư?
“Tớ….”
Triều Dương muốn nói để cậu suy nghĩ đã.
Thế nhưng Liêu Tinh Thần lại cướp lời, hắn mặc kệ những người đang qua lại xung quanh, khom lưng đặt một nụ hôn phớt lên khóe môi nhợt nhạt của Triều Dương.
Giọng điệu bất an van xin: “Dương Dương, tuy rằng đời này rất dài nhưng tôi vẫn muốn gặp cậu nhiều hơn một chút.”
Câu âu yếm ập xuống như đòi mạng, những ý nghĩ vớ vẩn trong đầu Triều Dương lập tức bay sạch sành sanh.
Đối phương cũng đã hứa cả đời, cậu còn do dự cái quái gì nữa?
Trước kia Triều Dương không có kế hoạch gì cho tương lai, cố gắng học tập thi đậu khoa chính quy đủ để cậu hài lòng rồi. Đại học học trường nào hay chọn ngành gì cậu cũng rất mơ hồ.
Nhưng hiện tại nào có giống lúc ấy, bấy giờ tương lai của cậu đã xuất hiện thêm một người.
Thậm chí Triều Dương còn nghĩ, sau này nhất định Liêu Tinh Thần sẽ làm bác sĩ, sao cậu có thể sợ hãi nghề nghiệp của chồng tương lai chứ? Nỗi sợ hãi này sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua thì cả hai mới có thể ở bên nhau lâu dài.
Triều Dương ngửa khuôn mặt nhỏ bé, không trả lời trực tiếp mà hỏi ngược lại: “Tớ có thể ư?”
Liêu Tinh Thần mỉm cười: “Có thể chứ, tin tôi.”
Triều Dương là loại người không thể che giấu suy nghĩ của mình, nếu không phải để bảo vệ Liêu tinh Thần thì cậu đã cho cả thiên hạ biết chuyện mình yêu sớm rồi.
Cơm mới ăn một nửa mà cậu đã không nhịn được bất thình lình nói ra ý định muốn thi vào lớp thực nghiệm.
Dương Hân Lan bị suy nghĩ này của Triều Dương dọa sợ, gắp nguyên miếng gừng to tướng vào bát còn không biết.
Triều Hải cũng hoảng sợ y chang đổ mất thìa canh gà, bao nhiêu năm qua ông tự nhận mình không có thời gian chăm con nhiều, không phải là người cha tốt gì cho cam.
Hai người trăm miệng một lời: “Tại sao?”
Còn tại sao nữa, bởi tình yêu chứ sao ạ. Triều Dương giả vờ thâm trầm đáp: “Cuộc đời ngắn quá, con muốn thử những điều không thể.”
Dương Hân Lan vừa vui mừng vừa cảm động, hận không thể lái xe kéo Triều Hải lên núi thắp hương bái Phật, bà đặt chiếc đũa xuống, dịu dàng nói: “Dương Dương, mẹ ủng hộ vô điều kiện ý định này của con.”
“Việc học trên trường thế nào? Nếu con không theo kịp thì mẹ sẽ giúp con tìm một giáo viên tốt.”
Triều Hải cũng cố gắng lấy lại hình tượng người cha: “Khoa của chúng ta có con trai của chủ nhiệm Phùng, học giỏi đỗ đạt cả vào đại học Y, để anh hỏi xem thằng bé có thời gian không….”
Mắt thấy sự tình đang phát triển theo hướng không thể khống chế, Liêu Tinh Thần mở miệng: “Không cần đâu ạ, cháu có thể giúp Triều Dương ôn tập.”
Dương Hân Lan cảm thấy không ổn: “Sao mà được, chính con cũng đang học hành vất vả, kèm thêm Dương Dương phiền thêm cho con, vậy là không nên.”
Trần Hoa mở miệng trách bạn thân quá khách khí: “Phiền đâu mà phiền, tớ cảm thấy hai đứa nó học cùng nhau được mà.”
Nói xong bà quay ra đẩy chồng một cái, viện trưởng Liêu vạn năm không về nhà lập tức hùa theo bịa chuyện: “Ừ, tôi cũng cảm thấy ổn.”
Triều Hải xua tay từ chối: “Không được không được, đừng để Dương Dương làm Tinh Tinh thêm việc.”
Một bữa cơm vui vẻ chỉ vì một câu nói đã hóa thành chiến trường đẫm máu (*), Triều Dương tự biết mình gây họa, nhẹ nhàng bưng cốc nước trái cây lên uống ngụm lớn.
[*] Gốc – Tu La Tràng: dùng để chỉ một tình huống gay go giữa những người có quan hệ thân thiết dễ dẫn đến đổ vỡ.
Vị chua ngọt của cam còn chưa kịp cảm nhận hết, Liêu Tinh Thần ngồi cạnh đã nhàn nhạn mở miệng: “Dì Lan, chú Hải cứ yên tâm giao Dương Dương cho cháu đi ạ.”
“Cháu sẽ có trách nhiệm với cậu ấy.”
“Khụ khụ…..”
Triều Dương sặc nước cam, bốn vị phụ huynh trên bàn ăn cũng giật mình kinh ngạc.
Lời này nghe cứ kỳ kỳ thế nào ấy nhỉ? Triều Dương cực kỳ nghi ngờ người này vừa nãy cố tình công khai tình yêu của hai người, cậu đưa tay xuống dưới bàn véo đùi Liêu Tinh Thần, dùng ánh mắt ngăn cản: Cậu điên rồi à?
Liêu Tinh Thần nhanh chóng túm lấy bàn tay, nhẹ nhàng xoa nắn, biểu cảm vẫn rất thong dong, hắn bổ sung: “Cháu chắc chắn sẽ giúp cậu ấy vào lớp thực nghiệm.”
Bốn vị gia trưởng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim của Triều Dương bị hắn trêu đùa lúc đập nhanh lúc đập chậm, chơi tàu lượn siêu tốc chưa chắc đã kích thích như này.
Chuyện ôn tập cứ thế được chấp nhận, thật ra thì cũng chẳng khác trước đấy là mấy.
Thế nhưng tới buổi tối lúc Triều Dương cầm cặp sách chạy xuống phòng Liêu Tinh Thần mới phát hiện hình như có chút khác biệt vi diệu nào đấy.
Ví dụ như, tâm trạng của cậu.
Hoặc cũng có thể là do Liêu Tinh Thần, mới hôm qua người này còn là thầy Liêu nghiêm túc làm Triều Dương vừa sợ hãi vừa kính trọng, nay từ thầy Liêu biến thành bạn trai, Triều Dương muốn cùng hắn làm gì gì đấy.
Vẫn là cái bàn trà be bé kia, cửa phòng vừa đóng lại trong phòng đã biến thành thế giới riêng của cả hai.
Lúc Liêu Tinh Thần giảng đề cho Triều Dương hai người tựa vào nhau rất gần, cậu nghe giọng nói của hắn, nhìn tay hắn, hít hà mùi hương của hắn.
Trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, rục rà rục rịch.
Người mình thích ngay cạnh bên, nhịn được chết liền.
Triều Dương mặc kệ trọng lực ngã vào người Liêu Tinh Thần, làm nũng: “Ôm rồi giảng.”
Ai ngờ bạn trai cậu không gần nam sắc, mặt lạnh không chút lưu tình đẩy cậu ra, ngồi thẳng đứng, giọng điệu nghiêm khắc hơn cả thầy Liêu lúc nói cấm yêu đương.
“Chú ý đi, đêm nay còn nhiều bài lắm.”
Triều Dương: “……….”
Khó trách người ta nói không nên lao vào tình yêu thầy trò, lần này cậu hiểu rồi.
Thầy giáo vẫn mãi là thầy giáo, chẳng thay đổi xíu nào. Học sinh Triều không dám quậy nữa, nhanh chóng hóa bé ngoan chăm chú nghe giảng, làm xong đề cơ bản rồi quay ra làm tiếp đề tổng hợp được thầy Liêu soạn riêng.
Vừa làm đề vừa mắng thầm: đây mà là thế giới của hai người à? Đây rõ ràng là trung tâm phụ đạo 1×1!
Trong lúc cậu đang rưng rưng giải đề thì điện thoại Liêu Tinh Thần nhảy ra một tin nhắn, hình như là đang buôn với Từ Lỗi.
Từ Lỗi: [Vụ lều trại ổn thỏa rồi, mười giờ đêm Trung Thu tập hợp dưới chân Thanh Sơn.]
Từ Lỗi: [Vậy cậu báo với Dương Dương nhé?]
Liêu Tinh Thần reply: [OK.]
Làm xong hai tờ đề, Triều Dương bắt đầu chép lại phần kiến thức chưa hiểu vào trong vở để Liêu Tinh Thần có cơ sở soạn bài cho tiết học sau.
Xong xuôi hết những cái này Triều Dương xoa xoa cổ tay ê ẩm, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ mới phát hiện đã hơn mười giờ rồi.
Thế mà cậu lại hoàn thành bài tập trước dự kiến một tiếng!
“Mệt không?”
Thầy Liêu đã nhanh chóng chuyển đổi danh tính trở thành bạn trai tri kỷ, hắn nhét Triều Dương vào ngực làm đệm tựa cho cậu.
Triều Dương mãn nguyện tựa vào hắn, lẩm bẩm: “Mệt chết đi được.”
Có vẻ là mệt mỏi thật, cũng không mở miệng ra đòi khen ngợi như hồi trước.
Bàn tay Liêu Tinh Thần lặng lẽ giúp cậu xoa bóp, nói: “Đêm nay có tiến bộ rất lớn, thưởng nhé?”
Triều Dương thay lòng đổi dạ, quay đầu lại mong chờ hỏi: “Thưởng gì cơ?”
Liêu Tinh Thần cúi người áp sát cho cậu một nụ hôn vừa dài vừa dịu dàng.
Hơi thở hòa quyện vào nhau, tia lý trí cuối cùng của Triều Dương cảm thán một câu: thế này đúng là đòi mạng người ta mà, có tiến bộ một chút mà thầy Liêu lại thưởng cậu nụ hôn. Sau này cậu thi được vào lớp thực nghiệm thì người này còn muốn thưởng cái gì nữa??
Kết quả cậu còn chưa nghĩ ngợi xong thì Liêu Tinh Thần đã buông ra, thì thầm bên tai: “Trước tết Trung Thu, cậu có thể giải bài trong một tiếng rưỡi thì tôi sẽ mang cậu đi chơi qua đêm.”
Phổi Triều Dương lập tức đình chỉ hoạt động.
Phụ huynh hai nhà: tán thành.