Chương 18
Editor: Lăng
Lương Tào Tháo
Ninh Hi đã có một cơn ác mộng đáng sợ.
Trong tầm mắt toàn là sóng nước, hung dữ, cuộn trào mãnh liệt, rít gào ập đến, lúc ẩn lúc hiện. Cô cảm thấy mình như hạt cát bị cuốn vào đó.
Ban đầu không biết gì, chỉ cảm thấy sợ từ góc nhìn, cơ thể không có cảm giác, tầm nhìn nhấp nháy, nước biển lạnh lẽo tràn vào cổ họng cô…… Cô choàng tỉnh, ôm cổ thở dốc, cảm giác đang sống sờ sờ rồi bị sặc bên vực tử vong thật sự quá kinh khủng.
Không thể cứ tiếp tục như vậy nữa.
Cô phải tự cứu mình.
Bác sĩ tâm lý là do Dư Bối giới thiệu, một tuần hai lần, mỗi lần một giờ.
Trong nửa tiếng đầu của buổi tư vấn đầu tiên, cô đã không nói gì cả. Bác sĩ là một người phụ nữ lớn tuổi ôn hòa, khí chất thân thiện, bầu không khí cũng rất dễ chịu, đến nửa sau Ninh Hi mới mở miệng.
Cô nói rất vụn vặt, cũng rất ít, bác sĩ cũng không hỏi ép cô. Trước khi đi, bác sĩ cười nói với cô: “Thật ra hôm nay cô bằng lòng đến đây tư vấn thì đã tiến một bước dài về phía trước rồi. Chứng tỏ sâu trong lòng cô muốn thay đổi trạng thái hiện tại.”
Ninh Hi cảm thấy cô ấy nói rất đúng, thế nên khi đến lần thứ hai, lần này thời gian trò chuyện còn ngắn hơn lần trước, nhưng cô lại không thấy phản cảm.
“Lấy cảm nhận của cô làm chủ đạo, cảm giác mà buổi tư vấn mang lại cho cô nên là thoải mái chứ không phải là ép buộc, quyền lựa chọn nằm ở cô. Cô muốn đổi thành một tuần tư vấn một lần cũng được.”
Ninh Hi mím môi.
Không sao cả, vẫn là một tuần hai lần, nếu thế thì trong một tuần cô sẽ ra ngoài ít nhất hai lần.
Cô đã hẹn vào giờ làm việc cho lần thứ hai đến để tránh giờ cao điểm, hẹn bác sĩ vào 9 giờ sáng.
Bác sĩ có hơi kinh ngạc, cô ấy cười nói cô ấy biết là freelancer rất ít khi dậy sớm.
Khi kết thúc cũng chỉ mới 10 giờ rưỡi, hôm đó nhịp sống của Tây thành chậm rãi, mưa phùn đổ xuống mát mẻ. Cô không vội về nhà ngay, mà lại cầm theo ô trong suốt chậm rãi đi một lát, sau đó đi tàu điện ngầm, ra ngoài đi một đoạn nữa rồi mới về nhà.
Không suy nghĩ gì cả, tâm trạng vô cùng bình tĩnh, cứ kiên trì một cách tự nhiên như thế.
Một ngày nào đó của hai tuần sau, Ninh Hi bị mẹ con Hạ Như Ý kéo đi xem triển lãm, hai mẹ con lái xe đến khu nghệ thuật của Tây thành.
Địa điểm là phía Nam chân núi Tượng Sơn, diện tích quy hoạch áng chừng 540 mẫu, nối liền Học viện Mỹ thuật và Học viện Âm nhạc của Tây thành, là một trong những nơi được chính quyền tỉnh liệt kê vào hạng mục di sản văn hóa quan trọng nhất.
Phong cách kiến trúc chỉnh thể là trắng, đen và sáng, tường trắng ngói đen, dựa vào núi. Được thiết kế dựa trên bức 《 Khê sơn thanh xa đồ 》thời Tống, các chi tiết thì dựa theo 12 cảnh và 24 tiết khí của Tượng Sơn mà thành. Các công trình cốt lõi là studio, công trình công cộng, cây cối hai bên sông và quang cảnh trong công viên.
Studio trung tâm là một kiến trúc độc lập được cải tạo từ 59 khu dân cư, tất cả đều có tên riêng.
Tuần này là một phần của Tuần lễ Nghệ thuật Thanh thiếu niên quốc tế, tác phẩm tốt nghiệp của Học viện Mỹ thuật và tác phẩm của các nghệ thuật gia trẻ tuổi sẽ được trưng bày chung. Có khoảng 4000 tác phẩm, tổng diện tích trưng bày lên đến gần 40000m2.
Con trai Hạ Như Ý học Học viện Mỹ thuật, nên nói muốn đến xem triển lãm cùng bạn học, chị ấy hỏi vài câu thì lộ ra đó là một bạn học nữ. Thế là lập tức cười tủm tỉm nói lái xe đi đón cùng cậu nhóc, sẵn tiện hỏi thử xem Ninh Hi có muốn ra ngoài không.
Không ngờ Ninh Hi lại đồng ý.
Cặp đôi trẻ tuổi rạng rỡ như ánh mặt trời ngồi hàng ghế sau nói ríu rít, xua tan thời tiết u ám bên ngoài cửa sổ, rất đẹp nhưng cũng có chút ồn ào.
Hạ Như Ý mỉm cười nhìn hàng ghế sau, lại nhìn Ninh Hi, phát hiện cô cũng không có biểu cảm khó chịu nào.
Ninh Hi nghĩ nghĩ: “Cũng không có gì, chỉ là vận động nhiều hơn.
Hạ Như Ý vui mừng, nói: “Đúng là vận động nhiều hơn thì sẽ tốt cho con người, phải tiếp tục kiên trì!”
“Nếu em cảm thấy chán thì có thể gọi chị đi cùng. Bọn mình đi dạo phố, xem phim, đi du lịch ngắn ngày cũng được.”
Đôi mắt ẩn sau mắt kính của Ninh Hi liếc chị ấy một cái, lắc đầu: “Mình em đi là được rồi.”
Hạ Như Ý không hề thấy không vui khi bị từ chối, chị chớp mắt: “Chị biết là em chán chị, nhưng chị vẫn phải nói. Đôi khi một mình ra ngoài sẽ nhàm chán, hơn nữa em còn không biết lái xe.”
Ninh Hi im lặng một giây: “Em có bằng lái.”
Hạ Như Ý cười haha: “Bao nhiêu năm em không lái xe rồi, bằng lái cũng biến thành giấy vụn!”
Ninh Hi không nói chuyện, quay mặt đi.”
Hạ Như Ý cười, lại nói: “Mà này, không phải hiện tại cô Lương là hàng xóm của em sao? Em có thể thân thiết hơn với cô ấy, hai đứa chắc hẳn là bạn cùng lứa tuổi, thế thì càng phải nói nhiều hơn.”
Ninh Hi quay đầu nhìn chị ấy.
Hạ Như Ý: “Chị là do tám chuyện với cô ấy mới biết, chuyện khéo thế mà em lại chẳng nói cho chị hay. Hai đứa thật sự rất có duyên đó……”
Ninh Hi nhìn chị ấy nghi ngờ: “Chị sẽ không đưa danh thiếp WeChat của em cho cô ấy đấy chứ?”
Trước kia đúng là Hạ Như Ý đã từng làm việc đó một hai lần, khiến cho Ninh Hi rất không vui. Chị vội nói: “Không, không có, Chị đã nhận được bài học rồi.” Chị quét mắt nhìn cô một cái, cười hì hì, “Mà nói tiếp thì sao em lại chắc nịch là cô Lương sẽ chịu thêm WeChat của em chứ?”
Ninh Hi bỗng nhiên ngẩn ra, ánh mắt lộ ý muốn nói lại thôi, rốt cuộc cũng không nói gì cả.
Đây đã là ngày thứ tư của Tuần lễ Nghệ thuật nhưng vẫn có không ít người, trước mỗi địa điểm đều có một hàng dài người xếp hàng.
Người trẻ tuổi không có kiên nhẫn đi chung với hai cô, đã sớm tay trong tay chạy xem những khu chủ đề mà họ cảm thấy hứng thú.
Hai cô cứ đi đến khu nào thì xem khu đó, khá là thoải mái. Hạ Như Ý còn chuẩn bị từ trước, lấy camera ra chuẩn bị quay vlog.
“Haizz, hai đứa nó chạy ngay không thấy bóng đâu. Thôi kệ, lát nữa lại chụp bọn nó sau.” Gần đây chị đang mê app Xiaohongshu, bản thân còn quay một ít tư liệu sống, còn tốn thời gian cắt ghép biên tập rồi đăng lên.
*Một nền tảng trực tuyến khá giống sự kết hợp giữa Instagram và Princess.
“Chị mới mua đó, mấy người nổi tiếng trên mạng đều dùng loại máy này.” Hạ Như Ý quay chiếc Canon G7X3 về phía cô, rất hài lòng khi thấy mặt Ninh Hi hơi đổi sắc, chị dời đi rồi cười vang: “Giỡn thôi mà.”
Mấy khu mà họ tham quan đều thuộc Học viện Mỹ thuật Tây thành và Học viện Thiết kế và Nghệ thuật của Tây thành, hai người đứng đó xem một bộ phim nhựa đánh lên thị giác, rồi lại vòng qua xem thử các tác phẩm thiết kế từ dệt may.
Hạ Như Ý vừa chụp vừa khen ngợi, chụp tác phẩm, chụp cảnh, để Ninh Hi chụp chị, nhưng lúc muốn chụp ảnh chung với Ninh Hi thì lại bị từ chối.
“…..Mất hứng ghê, chị nên rủ cô Lương đi cùng,” Hạ Như Ý càm ràm, “Đây là trường cũ nơi cô Lương tốt nghiệp đó, nói không chừng có khi cô ấy sẽ quan tâm. Cô ấy hẳn ở bên khoa Nghệ thuật xây dựng, khu triển lãm của bọn họ cũng ở đây……”
Ninh Hi liếc chị ấy một cái.
Hạ Như Ý: “Cháu trai em sẽ nộp đơn vào trường này, chị đương nhiên phải chuẩn bị rất nhiều, cô ấy chắc học khoa Nghệ thuật Môi trường.”
“Hay là giờ chị hỏi cô ấy thử xem được không nhỉ?” Nói xong tính móc điện thoại ra ngay.
Ninh Hi nhịn hết nổi: “Sao chị thích làm phiền người ta thế?”
“Chị không phải là vì……”
“Đừng nói là vì em,” Ninh Hi nhíu mày, “Chị chỉ muốn thỏa mãn tâm lý nhiều chuyện của mình mà thôi.”
Vừa nói xong thì nụ cười của Hạ Như Ý tắt ngay, chị trầm mặc.
Ninh Hi mím môi, đột nhiên cũng không nói gì.
Hạ Như Ý không tỏ thái độ, xoay người đi về phía khu khác.
Ninh Hi nâng mắt kính, im lặng đi theo chị ấy.
Hai người đi được một đoạn nhưng vẫn không nói gì.
Hạ Như Ý tự mình đi vào một phòng triển lãm màu đỏ, trên tường treo rất nhiều tranh sơn dầu sặc sỡ.
“Đây hẳn là khu tranh sơn dầu……” Chị khẽ nói, đuôi mắt liếc ra sau.”
“Ừm…..” Ninh Hi lên tiếng đáp lại chị, cô dừng một chút, mở miệng gọi, “Chị……”
Hạ Như Ý đưa mắt qua: “Làm ơn đi, chị có hai đứa con đó có biết không? Mức độ của em chẳng đáng là bao, không làm chị giận nổi đâu.”
“Em….”
“Đừng có nói với chị em không phải con nít ha!” Hạ Như Ý khẽ “Ha” một tiếng, biểu cảm có sự uy nghiêm như thể “Mày dám khiêu chiến chị sao!?”.
Ninh Hi cười nhạt một cái, đến cạnh chị họ. Hạ Như Ý cười dùng khuỷu tay thọc nhẹ vào người cô: “Không tồi đâu đấy, còn biết nổi giận với chị.”
“Em chỉ nói một câu……”
“Chà chà!” Hạ Như Ý đột nhiên thấy ai đó, cười lớn hơn, Ninh Hi nhìn theo tầm mắt của chị ấy.
Cô gái mặc áo T – shirt màu trắng gạo, bộ vest màu xanh biển cùng quần ống rộng, mái tóc được buộc ra sau đầu bằng một chiếc khăn lụa sóng xanh trên nền trắng. Toàn thân thanh lịch gọn gàng, trong tay ôm một bó hồng Cappuccino màu hồng nát, đang nói chuyện với một người đàn ông đứng bên cạnh.
“Chà, đây không phải là ‘Lương Tào Tháo’ của chúng ta hay sao? Hạ Như Ý cười rộ lên.
*”Mới nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến”, câu này chắc nhiều người cũng nghe quen rồi. Bắt nguồn từ một lần cứu giá kịp thời của Tào Tháo, một nhân vật có thực trong thời Tam Quốc Trung Quốc, chà, kiêu hùng mà mình thích.
– —-
Sắp qua năm mới rồi, sắp qua tuổi mới luôn 😌😌😌 Đauuuuu, nhưng vẫn chúc các bạn năm mới vui vẻ nhé