Chương 46: Tỉnh lại
- Trang Chủ
- Nếu Còn Không Được Thì Ta Sẽ Đi Ngay Đấy - Sơn Hữu Thanh Mộc (full)
- Chương 46: Tỉnh lại
Khi nuốt viên thuốc đầu tiên, Thịnh Ý nghĩ thầm mình đời này cái gì cũng trải qua, coi như là không uổng cuộc đời này.
Thuốc có tác dụng rất nhanh, nhiệt độ cơ thể dần tăng lên, giống như đứng dưới ánh mặt trời mùa hè chói chang mà không đổ mồ hôi, mỗi lỗ chân lông đều trướng lên, Thịnh Ý mơ màng nhìn Hề Khanh Trần, gian nan nói: “Lúc ấy chàng cũng thế này sao?”
Trong ảo cảnh hết thảy đều là giả, đương nhiên thuốc cũng là giả, cảm giác cô có bây giờ có lẽ là cảm giác của Hề Khanh Trần lúc trước.
“Thuốc của Chử Phi rất tốt, hẳn nàng sẽ không khó chịu…”
Hề Khanh Trần còn chưa dứt lời, Thịnh Ý đã nhào tới, chàng khựng lại, bắt người theo bản năng.
Hề Khanh Trần không lừa cô, quả thật thuốc của Chử Phi rất tốt, khiến cơ thể thêm khỏe mạnh, tăng hứng thú, cho dù mệt mỏi cả ngày, sau khi tỉnh táo cũng cảm thấy khoan khoái, không mệt mỏi chút nào. Sau khi uống một viên, Thịnh Ý cầm hết đống thuốc còn lại đến.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, thời gian ban ngày ngày càng ngắn, thuốc cũng tiêu hao nhanh chóng. Thịnh Ý thừa dịp uống thuốc làm không ít chuyện hoang đường với Hề Khanh Trần, chờ uống được một nửa thuốc, cô rất có lương tâm mà dừng lại.
Lại nhìn Hề Khanh Trần đã nhíu mày ngủ, trên người loang lổ những đốm đỏ, tất cả đều là dấu vết cô để lại. Rõ ràng trong ảo cảnh chàng khỏe mạnh như vậy, lúc này bỗng cảm giác hơi tội nghiệp khiến người ta không hiểu sao sinh ra ham muốn ngược đãi.
Thịnh Ý nhìn chằm chằm chàng hồi lâu, nhận ra suy nghĩ không bằng cầm thú của mình, kinh sợ run lên.
Hề Khanh Trần tỉnh lại, sau khi mở mắt hai người bốn mắt nhìn nhau, đều không nói nên lời.
Hồi lâu, chàng chậm rãi nói: “Ngày xưa vì làm nàng vui, mỗi lần uống thuốc ta đều hoảng loạn bất an, sau khi nàng rời đi, mặc dù ta biết chuyện uống thuốc là ta tự chủ trương không liên quan đến nàng, nhưng trong lòng vẫn oán giận. Bây giờ bắt nàng uống thuốc, vốn tưởng có thể xoa dịu cục tức này…”
Chàng nói một nửa rồi dừng lại.
“Rồi sao?” Thịnh Ý tò mò.
Hề Khanh Trần nhìn cô đầy sâu xa: “Không ngờ người mệt vẫn là ta.”
Thịnh Ý: “…”
Lặng lẽ nhìn nhau một lúc lâu, Thịnh Ý thở dài: “Lúc đó ta cũng rất mệt, nhưng kỹ thuật của chàng ngày càng tốt, ta rất thoải mái.”
Cô hào phóng khen ngợi như vậy, ngay cả trích tiên cũng khó đỡ được, Hề Khanh Trần im lặng quay mặt đi, tai dần đỏ lên.
Thịnh Ý nằm sấp trong ngực chàng, ngón tay ấn vào bông mai đỏ mình trồng, nghiêng người nghe tiếng tim đập của chàng. Hề Khanh Trần lẳng lặng nằm mặc cho cô đùa nghịch, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài.
“Đúng rồi.” Thịnh Ý bỗng nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu nhìn chàng: “Chàng còn chưa nói cho ta chàng nhận ra nơi này là ảo cảnh khi nào.”
“Nếu nói nhận ra rõ ràng thì là sau khi nàng nói, lúc trước chỉ nhận ra có điều không đúng.” Hề Khanh Trần ăn ngay nói thật.
Thịnh Ý hứng thú: “Vậy chàng nhận ra điều gì không đúng? Là khi chàng thấy hàng xóm cứ làm mãi một việc hay là khi phát hiện lu gạo ăn mãi không hết?”
“Là lúc nàng muốn ta dạy dỗ Cố Kinh Thời.” Hề Khanh Trần nhìn mắt cô: “Nàng chưa bao giờ thiên vị ta ra mặt như thế.”
Thịnh Ý sửng sốt, đột nhiên không cười nổi.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau một lúc, bình minh chuyển đến tối.
Hề Khanh Trần nhìn sắc trời, mặc dù quyến luyến sự yên bình lúc này, nhưng không thể không hạ quyết tâm: “Thịnh cô nương, ta đưa nàng ra ngoài.”
Thịnh Ý ngẩn người, ngồi dậy nhìn chàng: “Còn nửa số thuốc chưa uống.”
“Nếu những gì nàng đã hứa trước đó là thật…” Hề Khanh Trần im lặng một lúc, đánh trống lảng chuyện thuốc: “Thực ra ta không có cách nào phân biệt thật giả trong lời nàng nói, nhưng điều kiện của nàng quá mê người, ta không thể không động lòng. Nếu bây giờ ta thua… Thua thì thua đi, lần sau nàng còn đến lừa ta thì ta vẫn tin.”
Chàng thẳng thắn bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ của mình trước mặt cô, Thịnh Ý cũng không biết nói gì cho phải, suy nghĩ một chút rồi hỏi thẳng: “Vậy trước khi đưa ta đi có muốn ngủ thêm một giấc không?”
Hề Khanh Trần: “…”
“… Ta chỉ đùa chút thôi.” Thịnh Ý nhìn biểu cảm của chàng, thức thời từ bỏ.
Hề Khanh Trần không nói một lời, lập tức kéo người vào trong ngực.
Một lần nữa ngã xuống, Thịnh Ý mơ mơ màng màng nghĩ, mặc dù tiên sĩ nhìn có vẻ yếu đuối nhưng cơ bắp lại rất rắn chắc, có hơi giống mấy lực sĩ.
Bên ngoài mặt trời mọc rồi lặn vài lần, cuối cùng hai người cũng bước xuống giường, Hề Khanh Trần nhắm mắt lại dưỡng sức, trong viện nhanh chóng xuất hiện một luồng khí tạo thành cánh cửa.
“Ta đưa nàng đi.” Chàng từ từ mở mắt.
Thịnh Ý không từ chối, đi theo chàng ra ngoài, vừa đi vừa nghe chàng dặn dò: “Sau khi ra ngoài sẽ xuất hiện một trận hỗn độn, sau đó là ảo cảnh của Cố Kinh Thời, cũng không biết phẩm chất của hắn vào ảo cảnh còn đáng tin không, đến lúc đó phải đánh thức hắn càng sớm càng tốt.”
“Vâng.”
“Không đánh thức được cũng không sao, thần hồn ta để lại trong linh căn nàng sẽ bảo vệ nàng, đến lúc đó ta nhận ra thần hồn có chuyện lạ sẽ nghĩ cách vào ảo cảnh hắn cứu nàng.”
“Vâng.”
Hai người đi tới cửa, Hề Khanh Trần dừng bước, Thịnh Ý cũng quay đầu lại nhìn chàng.”
“Lần này nàng không lừa ta chứ?” Hề Khanh Trần bình tĩnh nhìn cô.
Đôi mắt Thịnh Ý khẽ di chuyển, nhanh chóng nở nụ cười: “Lừa chàng ta là chó con.”
Khóe môi Khanh Trần cong lên, ý bảo cô nhanh chóng ra ngoài.
Thịnh Ý lần nữa nói lời tạm biệt, lưu luyến bước vào cửa, kết quả ngay lập tức giẫm lên khoảng trống. Ánh mắt Hề Khanh Trần run rẩy, vọt đến đỡ cô: “Nàng không sao chứ?”
“Ta không… Sao chàng lại ra đây!” Thịnh Ý khiếp sợ.
Hề Khanh Trần ngẩn người, lúc này mới nhận ra mình cũng ra khỏi ảo cảnh.
Cánh cửa biến mất, xung quanh xám xịt, có thể thấy đường viền cây cối mờ mờ.
Đây là khe hở Sơn Hà Đồ.
“… Trừ phi ta lấy được Vô Nguyệt, nếu không người vào ảo cảnh không thể ra ngoài.” Thịnh Ý vẫn khiếp sợ: “Sao chàng có thể ra đây?”
“Ta không biết.” Hề Khanh Trần nhíu mày.
Thịnh Ý thấy chàng thật sự khó hiểu, đầu đau dữ dội: “Vậy bây giờ làm sao đây?”
“Nếu không được thì ta đi với nàng…”
Hề Khanh Trần còn chưa dứt lời, đột nhiên ánh mắt rùng mình bảo vệ Thịnh Ý sau lưng, Thịnh Ý nhìn theo tầm mắt chàng thì thấy Cố Kinh Thời đột nhiên chạy ra.
Hai bên chạm mặt đều khiếp sợ.
“Sao ngươi cũng ra đây?”
“Sao lại là hai người?”
Thịnh Ý và Cố Kinh Thời đồng thời nói, Cố Kinh Thời hít sâu một hơi: “Trước tiên không nói mấy chuyện này, nhanh chạy trốn đi, sau khi Vô Thao vào Sơn Hà Đồ thì tính tình thay đổi, ngay cả chủ tử như ta cũng không nhận.”
Vừa dứt lời, mặt đất dưới chân bỗng rung chuyển, bóng ma khổng lồ bao phủ ba người, Thịnh Ý cảm không ổn, vừa ngẩng đầu đã thấy cái mồm như chậu máu to.
“Cẩn thận!”
Hề Khanh Trần một chân đá văng Cố Kinh Thời, ôm cô chạy ra ngoài, Vô Thao đột nhiên cắn xuống đất, giận dữ gầm lên phun ra khối đất. Thịnh Ý nhìn cái hố sâu bị cắn trên mặt đất, cổ bỗng ớn lạnh.
Vô Thao phát điên, hủy thiên diệt địa, Hề Khanh Trần dẫn theo cô né tránh khắp nơi, Cố Kinh Thời một mình chống cự, mấy lần nhìn thấy Thịnh Ý giật mình.
Trong lúc vô cùng nguy hiểm, Cố Kinh Thời hiểu chuyện mở cửa lớn trong ảo cảnh, lập tức hô hoán Thịnh Ý: “Tiểu Ý mau đến đây!”
Thịnh Ý ngẩn người, chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị Hề Khanh Trần kéo xông tới cửa lớn, Vô Thao như cảm nhận được gào thét xông đến cắn hai người. Thấy sắp rơi vào bụng rồng, ánh mắt Hề Khanh Trần run rẩy, cánh tay đang đỡ Thịnh Ý bỗng chuyển sang nắm eo cô.
Cảnh này quá quen thuộc, Thịnh Ý chưa kịp suy nghĩ đã nắm lấy cánh tay chàng trước khi chàng kịp dùng lực.
“Không được!”
Sắc mặt Hề Khanh Trần thay đổi, nhưng đã muộn, hàm răng to lớn và sắc bén lóe lên, sau đó trời đất tối mịt. Thịnh Ý và Hề Khanh Trần rơi vào nơi mềm mại hôi thối, trong lúc Vô Thao nhai, cô vẫn nắm chặt tay Hề Khanh Trần sợ chàng buông mình ra.
Ngay sau đó hai người bị răng Vô Thao đâm thủng.
Cơn đau chân thật truyền đến, Thịnh Ý bỗng mở to hai mắt.
“Vì sao nàng…” Giọng Hề Khanh Trần phức tạp.
Thịnh Ý đau đến không thở nổi, chỉ miễn cưỡng cầm tay chàng, một lúc lâu sau mới khó khăn nói: “Nếu chàng chết vì ta, chỉ sợ ta cũng không sống nổi, thay vì chịu đựng nỗi đau chia lìa chi bằng ta cùng chàng…”
Cũng khó, đau đến mức ấy còn nói nhiều như thế. Thịnh Ý cười khổ, sờ mặt Hề Khanh Trần rồi hôn lên: “Xin lỗi, đời này không thể đối tốt với chàng, chờ kiếp sau, ta chắc chắn sẽ đối xử với chàng thật tốt.”
“Thịnh cô nương…” Giọng Hề Khanh Trần hơi nghẹn ngào.
Thịnh Ý nắm chặt tay chàng, tay kia chạm vào chỗ bị đâm thủng.
… Tại sao không có máu?
Cô ngẩn người, cẩn thận cảm nhận một chút, hình như cũng không đau nữa, hơn nữa cái lưỡi rồng luôn ngọ nguậy nay lại cứng đờ.
Hề Khanh Trần vẫn đang dùng sức ôm chặt cô, tựa như không phát hiện điều gì bất thường.
Thịnh Ý bình tĩnh, hỏi: “Tiên sĩ, có phải chàng rất yêu ta không?”
“Ừm…”
“Nhưng chàng chưa từng nói “ta yêu nàng”, con người ta thật ra cũng cổ hủ, dù đã lên giường nhưng không có ba chữ này thì không chịu yêu đương.” Thịnh Ý giải thích: “Đương nhiên chàng không muốn nói cũng không sao, dù sao…”
“Ta yêu nàng.” Hề Khanh Trần không quen chuyện mạnh dạn tỏ tình như vậy, cho dù nói trước khi chết vẫn khiến chàng hơi ngượng.
Mặc dù không thấy mặt nhưng nghĩ cũng biết biểu cảm của chàng bây giờ. Thịnh Ý im lặng nhếch môi: “Vì sao chứ, trừ cứu chàng ra ta chưa làm gì cho chàng cả. Một năm ở chung kia nói ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng với cuộc đời dài đằng đẵng của chàng thì không tính là gì, vì sao chàng cứ không phải ta thì không được?”
“Khi chưa gặp nàng, ta sống thuận theo đạo tâm, cỏ cây chỉ là có cây, sao trời cũng chỉ là sao trời. Nhưng từ khi gặp nàng, có cây là nàng, sao trời cũng là nàng, nàng nhuộm màu cho trời đất, là cô nương kiên định nhất, đầy sức sống nhất ta từng gặp.”
Trái tim bất động ngàn năm, không biết từ khi nào đột nhiên sống lại, giống như một người mất vị giác, nháy mắt nếm được chua cay ngọt bùi, mặc dù chua cay nhiều hơn vẫn quyết không từ bỏ.
Thịnh Ý vốn chỉ muốn nghe chàng nói mấy lời âu yếm qua loa, không ngờ lại nghe nhiều như vậy, sau khi sửng sốt hồi lâu, cô sờ khóe mắt chàng: “Nếu lúc trước biết chuyện ta đau lòng vì Cố Kinh Thời lại khiến chàng bận lòng như thế, dù gì ta cũng sắp xếp tốt cho chàng mới đi cứu hắn.”
“… Cái gì?” Hề Khanh Trần vẫn đắm chìm trong đau thương sắp chết, nhất thời hơi chậm chạp.
Thịnh Ý cười: “Tiên sĩ, mặc dù ta sẽ đau lòng vì hắn, nhưng lại có thể chết cùng chàng, giữa hai việc đó chàng còn không hiểu sao?”
Hề Khanh Trần ngẩn người, còn chưa mở miệng nói, bóng tối đã rút đi như nước. Khi ngẩng đầu hai người vẫn ở trong sân ba căn nhà ngói thôn Thịnh Gia, cách cánh cửa bằng khí một bước xa.
Hề Khanh Trần chậm chạp cúi đầu, chỗ bụng vốn nên bị thương lúc này không có chút dấu vết nào.
Họ chưa chết.
“Lần này ta phải đi thật rồi.” Thịnh Ý ôm chàng: “Nghỉ ngơi dưỡng sức chờ ta cứu chàng.”
Khóe mắt Hề Khanh Trần đỏ lên, sau khi bình ổn cảm xúc đối diện cô, không hiểu sao sinh ra chút lúng túng. Mặc cho chàng nghĩ thế nào cũng không ngờ khúc mắc thật sự của mình là hình ảnh ngày đó nàng phấn đấu quên mình vì Cố Kinh Thời.
“Đi thôi.” Thịnh Ý xua tay, hôn lên mặt chàng một cái, một chân bước ra ảo cảnh.
Hề Khanh Trần theo bản năng đi theo, lúc này đây không nắm lấy tay cô như mong muốn mà bị ngăn cách ở khoảng sân nho nhỏ này.
Lối ra biến mất, quanh Thịnh Ý tăm tối, cô bước lên trước một bước, cảm giác không trọng lượng ập đến.
Cô đã quen với cảm giác bất động rơi xuống này, biết mình không thể khống chế được, cô cứ mặc mình rơi xuống.
May mà quá trình rơi tự do này không kéo dài, cô bỗng nhập vào một cơ thể.
Một tia sét đen gào thét lao về phía cô, Thịnh Ý né tránh sang trái theo bản năng nhưng cơ thể lại nghiêng qua phải. Cô ngẩn người, đột nhiên phát hiện trên người mình mặc đồ đen yêu thích của Cố Kinh Thời, một đôi tay thon dai xương khớp rõ ràng.
Là bàn tay của Cố Kinh Thời.
“Kinh Thời cẩn thận!”
Cô nghe thấy giọng nói của mình truyền từ phương xa, cơ thể ngay lập tức nhìn phía đó, là mặt cô.
Chính xác đó là khuôn mặt của nữ chính.
… Hẳn nơi này là ảo cảnh của Cố Kinh Thời, cô không ngờ mình lại trở thành bản thân “Cố Kinh Thời”, lúc này này đang cùng hắn chống đỡ thiên lôi.
Nhìn trận thế này, hẳn là cốt truyện phi thăng.
Thịnh Ý tặc lưỡi trong lòng, mặc cho cơ thể đang suy nghĩ loạn xạ, thỉnh thoảng gặp phải thời khắc cực kỳ nguy hiểm còn có mấy tiếng hét như đang xem phim.
Sau khi trải qua 9981 đạo thiên lôi, cuối cùng bầu trời cũng tỏa ánh vàng, cô nghe thấy tiếng Cố Kinh Thời cười, đưa tay kéo mấy người dưới đất bay lên.
Mắt thấy ánh vàng ngày càng gần, Thịnh Ý bị cảm xúc Cố Kinh Thời ảnh hưởng, tim cũng đập nhanh hơn.
Mười mét, năm mét, một mét… Cuối cùng cũng gặp được ánh vàng! Cô kích động, một giọng nói nặng nề đột nhiên truyền từ trong ánh sáng vàng ra: “Thiên địa lấy vạn vật trợ giúp ngươi phi thăng, nay vạn vật gặp nguy, ngươi đồng ý dùng mạng đưa nó về quỹ đạo chứ?”
“Cố Kinh Thời” ngẩn người, Thịnh Ý cũng ngẩn người theo, hai người đồng thời nhìn đám oanh oanh yến yến bên cạnh, mọi người đứng yên trên không trung, dường như không biết chuyện gì.
“Ý ngươi là sao?” Giọng “Cố Kinh Thời” vang lên.
Lời còn chưa dứt, có thứ gì đó đột nhiên chui vào trong đầu, mặc dù Thịnh Ý không đọc được nhưng lại hiểu được ý nó…
Thế gian sắp sụp đổ, hắn là con trai của khí vận, nếu đồng ý tiêu tan hết linh lực thì có thể giữ được thế giới, nếu không muốn có thể tiếp tục phi thăng.
… Kỳ lạ, trong truyện gốc không có đoạn này mà, lập tức tận thế, hắn phi thăng thành công thì hết truyện.
Thịnh Ý nhíu mày, nghe thấy phía dưới truyền đến tiếng nổ lớn, bụi bặm bay thẳng lên trời, có thể nghe thấy tiếng hét.
Đã bắt đầu ngày tận thế, Thịnh Ý muốn cúi đầu nhìn nhưng đáng tiếc bây giờ đang trong góc nhìn của nam chính, nam chính không nhìn xuống, cô cũng không thấy được.
“Cố Kinh Thời” im lặng một lát, bỗng cười khẩy: “Ta có hôm nay là dựa vào bản lĩnh của mình, trải qua trăm cay ngàn đắng mới được phi thăng, dựa vào đâu chỉ một câu nói của ngươi mà ta phải từ bỏ hết thảy vì chúng sinh?”
Nói xong hắn dẫn theo dàn hậu cung xuyên qua đám mây.
Thịnh Ý: “…” Được rồi, còn không quên dẫn theo gia quyến lên, cũng coi như có chút lương tâm.
Cô bình ổn tâm trạng, muốn xem cái gọi là Thiên giới rốt cuộc là nơi nào, nhưng vừa bước vào, trước mắt đều là hư vô.
Không phải bóng tối, mà là hư vô.
Thịnh Ý hoang mang mở to hai mắt, bỗng dưng nhớ tới một tin tức từng đọc trên mạng…
Trước mắt người mù thật ra không phải bóng tối, mà là không có gì. Người bình thường nhắm mắt lại, sau đó cố gắng nhìn, đó là thế giới của người mù.
“Da không còn thì lông mọc nơi đâu, vạn vật sụp đổ, Thiên giới sao còn.”
Giọng nói xa xôi lại truyền đến, Thịnh Ý có thể nghe đau thương ẩn giấu trong đó, còn Cố Kinh Thời thì nổi điên, cầm bội kiếm điên cuồng chém loạn. Cuối cùng Lý Chi Nguyệt vì ngăn hắn mà bị thương, hắn mới bình tĩnh lại.
Cảm giác của người mù không dễ chịu chút nào, nhưng dần dần cũng sẽ quen. Điều khiến người ta khó lòng chịu được đó là cô đơn trong cuộc đời dài dằng dặc.
Thế giới của họ không còn vạn vật thiên nhiên, chỉ còn hư vô, ngay cả khi có mỹ nhân bầu bạn thì không khi nào không cảm thấy cô độc.
Dù Thịnh Ý biết mình là ai, mục đích đến đây là gì, dần dần theo thời gian… Không, cô không cảm nhận thời gian trôi đi, chỉ chết lặng theo Cố Kinh Thời. Thỉnh thoảng lấy lại tinh thần, sẽ nghĩ bây giờ là lúc nào theo bản năng, nhưng lại không tìm ra vật để tham chiếu.
Lúc đầu mọi người còn tám chuyện giết thời gian, sau khi phát hiện thời gian bất tận cũng dần ngưng nói chuyện, sau đó từng người ngây ngốc ngồi đó không nhúc nhích.
Lý Chi Nguyệt là người đầu tiên không chịu nổi, mùi máu tươi lan tràn, nàng ta tự kết liễu đời mình.
Và đây chỉ là khởi đầu, tiếp theo là Triệu Tân Tân, Thánh nữ Ma tộc, chị em hoa song sinh… Từng người rời đi. Thịnh Ý chỉ ngồi chết lặng, cứng đờ như Cố Kinh Thời, lúc lấy lại tinh thần, bên cạnh chỉ còn một mình nữ chính.
“Kinh Thời…”
Thịnh Ý nghe thấy tiếng mình truyền đến từ hư không, cố gắng lấy lại tinh thần, ngay sau đó thấy cơ thể vụt qua, lúc mở miệng thì chính cô đã nói: “Kinh Thời, chàng còn sống không?”
“Còn sống.” Cố Kinh Thời trả lời.
Thịnh Ý ngẩn người, nhanh hiểu ra mình đã thành nữ chính.
“Cô” mò mẫm trong hư vô, dần nắm lấy góc áo của nam nhân, nghẹn ngào nói: “Kinh Thời, khi nào chúng ta mới thoát khỏi cuộc sống này?”
Giọng Cố Kinh Thời bình tĩnh chết lặng: “Nàng cũng muốn rời xa ta ư?”
“… Ta không muốn rời đi, sống một mình quá cô đơn.” Thịnh Ý nghe thấy mình nói: “Ta không muốn chàng chỉ còn một mình, chỉ cần chàng còn sống thì ta sẽ không tự sát.”
Cố Kinh Thời im lặng trong chớp mắt, lúc nói cũng thêm chút ấm áp: “Trên đời này chỉ có nàng yêu ta nhất.”
“Kinh Thời.” Nàng ta dựa vào vai Cố Kinh Thời: “Ta hơi sợ…”
“Không cần phải sợ, ta đã nghĩ ra cách thoát khỏi những ngày tháng này.” Cố Kinh Thời đan mười ngón tay vào với cô, nhỏ giọng an ủi.
Nàng ta lập tức mừng rỡ: “Thật sao?”
“Ừm.” Cố Kinh Thời dùng một tay vuốt ve cổ nàng ta, giọng nói cực nhỏ: “Chỉ cần nghịch chuyển thời không, bắt đầu lại mọi thứ thì sẽ có cơ hội lần nữa.”
Nữ chính nghe không hiểu, nhưng không ngại vui vẻ vì Cố Kinh Thời, Thịnh Ý lại cảm giác lỗ chân lông cả người mình như muốn nổ tung, liều mạng nhắc nhở nữ chính: “Nghịch chuyển thời không cần rất nhiều linh lực, hắn muốn thiêu đốt thần hồn ngươi không còn một mảnh, ngươi còn không chạy nhanh đi!”
Nữ chính không nghe thấy giọng nói cô, chỉ đắm chìm trong niềm vui sắp thoát khỏi hư vô với người mình thương, đến khi bàn tay trên cổ dần siết chặt, nàng ta mới cảm thấy bất thường.
“Kinh Thời…”
“Đừng sợ, sẽ hết đau nhanh thôi.” Giọng Cố Kinh Thời dịu dàng, tay càng dùng sức.
Nữ chính không ngờ người trong lòng muốn giết mình, phút chốc lòng như tro tàn không còn chống cự. Thịnh Ý ở trong cơ thể nàng ta cũng cảm thấy khó thở, tay chân kiệt sức, tựa như máu toàn thân đều tập trung ở đầu, đại não mê man, màng nhĩ như muốn rách ra, cơ thể dần lạnh đi.
Không được, Hề Khanh Trần còn đang chờ cô trong ảo cảnh, cô tuyệt đối không thể chết ở chỗ này! Nghẹn đến mức tim phổi sắp nổ tung, Thịnh Ý liều mạng phản kháng, cơ thể lại không tuân theo.
… Đại tỷ à, tỷ tỉnh táo chút đi! Thịnh Ý điên cuồng vẫy tay một cái, đột nhiên đụng phải một góc áo, cô ngẩn người, nhận ra mình đã nắm được quyền khống chế cơ thể, lập tức liều mạng kéo ngón tay trên cổ.
“Cố… Kinh Thời, ta là Thịnh Ý!”
“Ta biết nàng là Thịnh Ý, ngoan, ngủ đi.”
“… Ngủ cái đầu mày ấy!” Lúc gần chết, Thịnh Ý quát lớn.
Cố Kinh Thời ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như mực dần tỉnh táo, theo bản năng buông tay ra.
Thịnh Ý ngã xuống đất, chống người ho khan kịch liệt, một tia ánh sáng chiếu vào hư vô, cuối cùng cô cũng có thể nhìn thấy mặt Cố Kinh Thời.
“Tiểu Ý, nàng không sao chứ?” Cố Kinh Thời nhíu mày đỡ cô dậy.
Thịnh Ý liếc mắt nhìn hắn, xác định hắn không biết mình từng ở trong cơ thể hắn, mở miệng tố cáo: “Chàng muốn giết ta!”
Cố Kinh Thời cười chua xót: “Là ta bị ảo cảnh mê hoặc tâm trí… Nàng đến khi nào?” Rõ ràng hắn biết Thịnh Ý lúc trước không phải là cô.
“Lúc mở mắt ra đã bị chàng bóp cổ.” Thịnh Ý tức giận nói: “Đau chết đi được!”
Cố Kinh Thời cười cười, tiếp tục nhỏ giọng an ủi cô.
Thịnh Ý cúi đầu phàn nàn, cũng cuối cùng cũng xác định ngay từ đầu hắn đã biết cô không phải là nữ chính… Tính tình cô kém xa nữ chính, nhìn không ra mới lạ.
Hắn dùng tính mạng nữ chính trọng sinh, dù không có tình yêu cũng nên biết ơn nữ chính, mà cô là người chiếm xác nữ chính, dù sao cũng là kẻ thù của hắn. Nhưng hắn không chỉ không biết, còn nuôi cô bên cạnh cho ăn ngon mặc đẹp… Cô không biết mục đích của hắn là gì, nhưng chắc chắn không có ý tốt.
“Tiểu Ý?” Cố Kinh Thời gọi cô.
Thịnh Ý ngẩng đầu: “Sao thế?”
“Mau ra ngoài đi.” Cố Kinh Thời chỉ cánh cửa không biết xuất hiện từ khi nào, dịu dàng nhắc nhở.
Thịnh Ý vâng dạ đi ra ngoài, đi được nửa thì Cố kinh Thời bỗng nói: “Tiểu Ý.”
“Hả?” Thịnh Ý quay đầu lại.
“Sau khi lấy được Vô Nguyệt phải nhanh chóng trở về.” Cố Kinh Thời dặn dò.
Thịnh Ý nhìn gương mặt điềm tĩnh của hắn, cười: “Biết rồi…” nam chính.