Chương 3: Kiếp trước và kiếp này
- Trang Chủ
- Nàng Mang Rượu Đến, Ta Say Không Muốn Tỉnh - An Đảo
- Chương 3: Kiếp trước và kiếp này
Về sau nàng hỏi Tề Thị thì nhận được câu trả lời như thế này:”Ài… Theo lời của đám hộ vệ, sau một canh giờ mà không thấy con trở lại, bọn họ đã vào rừng chia nhau đi tìm con. Một hồi lâu tìm kiếm qua đi, tuy không thấy bóng dáng của con nhưng lại tìm thấy được Anh Nhi khi đó đã là… một, cái, xác. Mọi người ý thức được có chuyện không hay đã xảy ra. Sau đó, có một hộ vệ tìm được một cây trâm vàng trên mỏm đá bên vách núi, hỏi ra thì mới biết đó là cây trâm mà con đã đeo sáng nay. Phong Bình phỏng đoán rằng con bị đẩy xuống dưới vách núi, thế nên liền có mấy người xuống dưới đó tìm và thấy con toàn thân ướt sũng nằm hôn mê bất tỉnh trên thảm cỏ, hơi thở còn rất yếu…”
Mục Phi Yến mỉm cười, rốt cuộc không phụ sự kì vọng của nàng, cây trâm vàng đó thực sự phát huy tác dụng.
Trước đó khi nàng vừa mới tỉnh dậy khỏi cơn mê mang, đầu óc khẳng định chẳng nhẹ nhàng gì, thế mà lại có cả một đống kí ức từ đâu ùa về. Đầu của nàng đau như muốn nứt ra, trí nhớ trở nên rất hỗn loạn, lúc thì nhớ đến khi Mục Lăng Phỉ gả tới phủ Thượng thư, khắp nơi trong phủ Thái phó đều giăng đèn kết hoa. Lúc thì lại nhớ đến ngày nàng được thăng chức quản lí, người người chúc mừng chung vui. Đến cuối cùng, hình ảnh lúc nàng ngã từ trên cầu xuống và lúc nàng buông mình khỏi vách núi cứ chập chờn hiện lên liên tục… Chẳng khác nào cảnh lê dân sơ tán trước chiến tranh, rối loạn, nhốn nháo vô cùng.
Một hồi sau, nàng giật mình mở mắt, thất thần nhìn trần nhà, đầu óc trống rỗng.
Sau khi thất thần đủ, nàng đưa tay đặt lên trán thấy mồ hôi ướt đẫm, nhắm mắt lại bắt đầu chậm rãi sắp xếp mớ hỗn tạp trong đầu mình.
Kiếp trước… Kiếp này…
Mục Phi Yến nở nụ cười giễu cợt, sao lại hoang đường như thế chứ, sao lại chân thực như thế chứ…
Có lẽ là do cơ duyên, sau khi nàng tỉnh dậy, đột nhiên có một mớ kí ức ùa tới bắt nàng tiếp nhận. Còn về lai lịch của nó thì chính là kí ức kiếp trước của nàng.
Mục Phi Yến kiếp trước tên Lý Chiêu, chữ “Chiêu” trong “nhật nguyệt chiêu chiêu”.
Kiếp trước nàng là một cô nhi, ngay từ điểm xuất phát phát đã không có hậu thuẫn, trải qua rất nhiều khó khăn, cuộc đời đã mài giũa nàng thành một khối ngọc đẹp. Năm ấy nàng hai mươi lăm tuổi đã trở thành quản lí cấp cao trẻ tuổi được người người ngưỡng mộ, tiền đồ tựa gấm. Nhưng vận mệnh trớ trêu, tạo hoá trêu ngươi, đang lúc nàng sắp được thăng chức Phó giám đốc thì gặp phải tai nạn, chết rất thảm.
Nàng còn nhớ khi ấy tà dương đổ bóng, tại thủ đô phồn hoa mỹ lệ, đường phố tấp nập xe cộ qua lại, nàng giống như rất nhiều người khác, gặp phải tình trạng tắc nghẽn giao thông khi đang lái xe trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Tức giận hay sốt ruột cũng không thay đổi được gì, nàng quyết định mặc kệ, ngồi yên trong ô tô lắc lư theo điệu nhạc.
Bầu trời quang trước cơn bão, ai mà ngờ được một giây sau thảm hoạ đẫm máu liền ập tới.
Cầu sập.
Bên phía dưới cây cầu là dòng sông, là bầu trời mùa thu lúc cuối ngày được phản chiếu, nàng cũng giống như trước đó, ngã cái “ầm” xuống nước, chỉ khác là ngày ấy nàng không chết và tự nguyện nhảy xuống. Tuy nàng thoát ra khỏi được ô tô nhưng sau cùng vẫn không sống được, qua đời vì chết đuối.
Khi nàng vùng vẫy ở trong nước lạnh bất lực biết chừng nào, tuyệt vọng biết bao nhiêu. Nước bao phủ lấy toàn thân nàng, mang hàn khí chạy thẳng vào trong cốt tủy.
Nước rất lạnh. Dù chỉ là nhớ lại thôi cũng khiến cho nàng cảm thấy cái lạnh lẽo ấy như quay trở lại.
Thật ra nước không lạnh thì cũng đủ để nàng chết đi rồi.
Lý Chiêu chết quá trẻ, chết ngay lúc sự nghiệp đang lên như diều gặp gió, hương tiêu ngọc vẫn.
Thật sự rất không cam lòng cứ như vậy chết đi.
Mục Phi Yến vô thức nhăn mày lại, trong lòng nàng rất là ảo não và tiếc nuối.
Một lúc sau, lông mày của nàng giãn ra, đồng thời cũng thở ra một hơi dài.
Được rồi, dù sao thì đó cũng là chuyện đã qua, nàng đã bắt đầu một kiếp sống mới rồi, nên lo nghĩ cho hiện tại thì hơn.
Lúc này nàng mới bỗng để ý giường dưới lưng rất êm, chăn đắp trên ngực cũng rất thơm. Xúc giác và khứu giác được nàng tận dụng một cách triệt để, cảm giác chân thực như vậy chỉ có người sống mới có thể cảm nhận được.
Căn phòng không đốt đèn mà dùng dạ minh châu để chiếu sáng, trông khá tối tăm. Lư hương thả ra một làn khói trắng lượn lờ quanh phòng, nàng hít thở đều đều, đây chính là mùi huân hương Dị Vực mà nàng rất ưa chuộng.
Mục Phi Yến đột nhiên nhớ tới đèn điện ở hiện đại, nàng lại thở hắt ra một hơi. Cửa sổ lẫn cửa ra vào đều đóng kín, nàng không rõ bây giờ là lúc nào, ngày hay đêm.
Trên tường có treo vài bức bích hoạ, mọi đồ dùng đều lung linh tinh xảo, cho dù bây giờ không có đủ ánh sáng nhưng vẫn có thể tưởng tượng được căn phòng này xa xỉ và hoa lệ đến nhường nào.
Mục Phi Yến ưa thích những thứ lộng lẫy, cơ hồ có thể nói là “xa hoa hưởng lạc, phí phạm tiền bạc”, trên dưới phủ Thái phó không ai là không biết.
Thật ra cuộc sống hiện tại của Mục Phi Yến chính là mơ ước hạnh phúc của Lý Chiêu. Kiếp này nàng đầu thai đúng chỗ, có thể thoả nguyện vọng của bản thân rồi.
Mục Phi Yến mỉm cười.
Có thể sống thật là tốt. Có thể quay trở về phủ Thái phó thật là tốt.
Sau khi đã suy nghĩ thông suốt, sắp xếp mọi vấn đề đâu ra đấy, Mục Phi Yến chống tay xuống giường, từ từ ngồi dậy. Đầu cũng không đau nhức tới mức như nàng nghĩ, nàng chỉ cảm thấy hơi nặng nề một chút.
Nàng vén trướng lên, chậm rãi xuống giường, đi tới đẩy cửa phòng ra, gió lạnh ngay lập tức ùa tới, tiếp xúc với làn da trắng bệch không chút huyết sắc.
Trăng sáng sao thưa, gió thổi đìu hiu, cỏ cây lay mình trong gió, “xào xạc xào xạc”. Nữ tử đứng giữa trời, gió như một dải lụa, làm bay bay vài lọn tóc của nàng, mang theo cả cái se lạnh lướt qua da thịt làm cho người ta không buồn ngủ nổi.
Nàng bất giác rùng mình một cái nhưng vẫn tiếp tục đứng như trời trồng, không bước vào trong phòng.
Ánh trăng bàng bạc ngã xuống trần thế, mang đi rải ngàn dặm xuống đế đô, bao phủ lên thiếu nữ nhỏ bé khiến cho sự xuất hiện của nàng hài hoà vào màn đêm u tối này.
Mục Phi Yến ngước đôi mắt đen láy như nước sơn nhìn bầu trời trước mặt. Bầu trời không đen như mực, nó có trăng sáng lung linh và sao toả lấp lánh.
Nhớ tới chuyện bên vách núi ngày đó, nàng cảm thấy trong cái rủi lại có cái may, trời đúng là không tuyệt đường người.
Mấy hôm nữa sau khi tĩnh dưỡng xong phải đến Hầu phủ để tạ ơn mới được!
Cũng không biết nàng đã hôn mê được bao lâu, trở về như thế nào, phản ứng của mọi người ra sao,.. Bây giờ đã là đêm muộn, thôi thì mai hãng tìm người để hỏi vậy. Lại nghĩ tới bản thân mình giờ khắc này, đứng dưới ánh trăng trong đêm, trên người mặc trung y màu trắng, mái tóc đen dài xoã xuống, làn da yếu ớt trắng bệch, nếu như có ai mà nhìn thấy đảm bảo sẽ bị hù chết… Mục Phi Yến không muốn nghĩ nữa, nàng đi vào trong phòng, vừa khép cửa vào, nàng lại đột nhiên nhớ tới một vấn đề.
Mục Phi Yến trở về giường, nàng hồi tưởng lại cái người mà nàng đã nhìn thấy bên vách núi ngày hôm đó.
Nàng phải thừa nhận rằng bạch y nam tử đó có một vẻ đẹp hiếm gặp… Nhưng mà lớn lên trông đẹp mắt thì đã làm sao chứ! Muốn giết nàng diệt khẩu là nàng đã hận mười tám đời tổ tông nhà hắn rồi! Đúng là cái đồ tâm địa ác độc!
Nàng nằm trên giường, nhíu nhíu mày.
Còn một vấn đề nữa, nàng cảm thấy hắn ta quen mắt, có thể là nàng đã từng gặp hắn ở đâu rồi, cũng có thể là hắn trông giống người nào đó nàng từng gặp.
Trí nhớ của nàng xưa nay rất tốt, vậy mà bây giờ nàng lại nhớ không ra.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, nàng không biết đêm qua mình đã thiếp đi từ lúc nào, còn vấn đề về bạch y nam tử kia tạm thời bị bỏ ngỏ lại.
…
Phụ nhân ngồi bên giường nàng ngoài ba mươi tuổi, búi tóc gọn gàng, trên người mặc xiêm y màu tím quý phái, mặt mày tràn ngập mừng rỡ, đôi mắt phủ một tầng hơi nước mờ mờ do nhiều ngày rửa mặt bằng nước mắt, nhưng bây giờ nó lại có cả âu yếm không đếm xuể. Phụ nhân nắm chặt lấy tay nàng, nghẹn ngào hỏi:”Yến Yến, ngươi có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Nếu có, ngươi nhất định phải nói cho mẫu thân biết, mẫu thân sẽ lập tức cho người mang thiếp vào cung mời Thái y tới.”
Phụ nhân này chính là Tề Thị, mẫu thân kiếp này của nàng.
Hốc mắt Mục Phi Yến cũng bất giác đỏ lên, nàng khàn khàn nói:”Nếu nằm yên một chỗ thì không sao cả, nhưng nếu ngồi dậy thì Phi Yến cảm thấy hơi choáng… Là Phi Yến không tốt, để mẫu thân phải lo lắng, để mẫu thân phải động thai khí.”
Sau khi tỉnh dậy, cơ thể nàng đã ở trong tình trạng suy nhược, cộng thêm với việc nàng hứng gió đêm lạnh lẽo khiến bệnh càng trầm trọng hơn, giọng nói còn có đờm.
Đôi mắt nàng đỏ lên không chỉ vì cảm động, không chỉ vì áy náy, còn là vì nghĩ đến số phận cô nhi kiếp trước của bản thân mình.
“Không, không… trở về là tốt rồi.” Tề Thị càng nắm chặt tay nàng hơn. Bà nắm lấy tay tay nàng, đặt lên má của mình, cảm nhận làn da được cấu tạo nên bởi huyết nhục của mình. Giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống từ bên phải rồi dần dần thành hai dòng nước mắt lăn dài, khoé môi càng cong lên càng cho thấy hạnh phúc không tả xiết trong lòng bà lúc này.
Mục Phi Yến nhìn mẫu thân, bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước nàng từng nghe người ta nói: giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống từ bên mắt phải là do khóc vì hạnh phúc. Nàng cười áy náy, hỏi:”Mẫu thân, Phi Yến đã hôn mê được bao lâu rồi?”
“Năm ngày.” Tề Thị vẫn nhìn nàng đầy âu yếm, nói.
Bà vẫn còn nhớ, năm ngày trước, một tỳ nữ hốt hoảng chạy vào trong phòng, quỳ xuống sàn lắp bắp nói Tam tiểu thư rơi xuống nước, hiện giờ đang hôn mê bất tỉnh làm bà xém chút nữa ngất đi. Trong lúc để Thái y thăm khám, bà tra hỏi đám hộ vệ và tỳ nữ mới biết được sự tình, hai mắt càng đỏ hơn, chuyện quá kinh hãi làm bà bị động thai khí.
Thế là Thái y khám cho Mục Phi Yến xong liền tiện thể khám luôn cho Mục phu nhân.
“Yến nha đầu, ngươi tĩnh dưỡng cho tốt đi, lần này hẳn là phải chịu kinh hách rồi. Khụ, khụ… Nếu không phải chó ngáp phải ruồi, ngươi vô tình làm rơi cây trâm ở gần mỏm đá thì đám hộ vệ, nữ tỳ đó chẳng thể nào đoán ra được là ngươi rơi xuống dưới vách núi đâu.” Giọng đàn ông trung niên khàn đặc.
Mục Phi Yến nhìn sang người đang đứng bên cạnh mẫu thân nàng.
Nam tử đang đã ngoài bốn mươi tuổi, đang độ tuổi trung niên. Ông mặc trường bào màu xanh đậm, thân mình cao lớn thẳng tắp như cây tùng, ngũ quan cương nghị, đôi mắt hắc bạch phân minh đã quen nhìn những đấu đá chốn quan trường. Do đứng bên giường bệnh của nữ nhi, khí chất cả người đã giảm đi mấy phần uy nghiêm, ánh mắt cũng mềm hơn so với ngày thường.
Tất nhiên đây chính là phụ thân của nàng kiếp này, Thái phó Mục Ngôn, người cho nàng phần lớn vinh hoa phú quý.
Nàng không nói ra sự thật, chỉ mỉm cười nhìn ông ta và hỏi:”Hôm nay phụ thân không lên triều sao?”
“Hôm nay là hưu mộc, khụ… trùng hợp ngươi lại tỉnh dậy.” Ông đáp lại vẫn bằng cái giọng khàn đặc ấy.
Lúc này, Tề Thị quên mất tác dụng của khăn mùi soa, tự lấy tay gạt nước mắt, đồng thời, bà quay sang nói với nha đầu Yên Hà đứng gần đó:”Tiểu thư vừa mới tỉnh dậy, ngươi mau đi nói với nhà bếp nấu cháo ngó sen cho tiểu thư ăn đi, pha cả thuốc mang lên nữa. Đi mau đi.”
Yên Hà gật đầu như giã tỏi, lập tức đi thi hành mệnh lệnh.
Mục Ngôn thấy nàng không hỏi gì về tình trạng của mình liền chủ động nói:”Lát nữa vi phụ sẽ kêu người mang thiếp vào trong cung mời Thái y tới khám cho ngươi. Ngươi bị sốt nghiêm trọng, may rằng trên người ngươi chỉ có mấy vết thương nhẹ, bôi thuốc một thời gian ngắn rồi sẽ đóng vảy, dần dần sẽ biến mất. Ngươi là cô nương gia, càng phải biết để ý tới da thịt bên ngoài của mình, e hèm…”
Mục Phi Yến yên lặng lắng nghe tất cả, từ đầu đến cuối nàng đều giữ nguyên nụ cười ôn hoà trên môi làm Mục Ngôn cảm thấy có chút kỳ quái. Bỗng nàng lên tiếng:”Phụ thân quan tâm và nhắc nhở về bệnh tình của Phi Yến như thế, Phi Yến rất cảm kích… Chỉ là phụ thân à, từ trước khi Phi Yến hôn mê cho đến bây giờ, bệnh ho của phụ thân vẫn chưa thuyên giảm gì nhỉ?”
Mục Ngôn có hơi sững người nhưng cũng chỉ là trong chốc lát. Ông ta không ngờ là nàng lại nói như thế, trong lòng cảm thấy kỳ quái nhưng không biết kỳ quái ở chỗ nào.
“Ngươi ngược lại đã biết nói lại lão phu rồi.” Không hiểu sao, ông ta lại cảm thấy có chút buồn cười.
Mục Phi Yến quyết định mặc kệ phụ thân mình, quay sang nói với mẫu thân:”Mẫu thân, Phi Yến thật ra đã tỉnh lại từ đêm qua. Nhưng khi đó trời cũng đã đã khuya, mọi người đang say giấc nồng, Phi Yến không tiện đánh thức nên đã ở trong phòng ngủ một giấc.”
Rồi nàng lại quay sang nhìn Mục Ngôn, bình đạm như nước nói:”Phi Yến đã bình tâm lại rồi, phụ thân có muốn biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Mục Ngôn vốn định để nàng ăn cháo uống thuốc xong mới hỏi, ai dè nàng lại chủ động trước. Ông kêu tên hầu Tiêm Nhuệ bên cạnh lấy cho mình cái ghế, đợi đến khi an vị, ông mới thuận nước đẩy thuyền, nói:”Ngươi kể đi.”
Mục Phi Yến không nhanh không chậm tường thuật lại toàn bộ câu chuyện, chỉ lược bỏ việc nàng ném cây trâm xuống mỏm đá.
Nàng cong khoé môi, kết thúc với một câu như sau:”Sau khi khoẻ lại, Phi Yến nhất định sẽ mang theo tạ lễ tới Trung Dũng Hầu phủ.”
Mục Ngôn cảm thấy câu chuyện của nữ nhi mình không khác gì thoại bản, ông cảm khái nói:”Xem ra ngươi không chỉ có khẩu khí mà còn có cả bản lĩnh nữa đấy nhỉ. Dám nhảy từ trên cao như thế xuống.”
“Người đến đường cùng sắp chết có chuyện gì mà không thể không làm được chứ? Nếu Phi Yến cứ tiếp tục ở lại trên mỏm đá đó thì sẽ chết chắc chắn không lệch một phân, chi bằng mạo hiểm buông mình từ trên vách núi xuống thì còn có chút hi vọng le lói.” Dừng một chút, nàng nói tiếp:”Nhờ thế nên mới có Phi Yến bây giờ ngồi đây tường thuật lại mọi chuyện cho phụ mẫu nghe.”
Tề Thị nghe xong chuyện mặt đầy thê lương, lại rưng rưng nước mắt khẽ nấc lên một tiếng, bà ôm chặt lấy nữ nhi, đau xót nói:”Nữ nhi ngoan của mẫu thân, ngươi chỉ là một cô nương tuổi còn nhỏ mà đã phải trải qua chuyện kinh hãi như thế! Hức… Là mẫu thân không tốt, nếu mẫu thân không bảo ngươi tới chùa dâng hương cầu phúc thì ngươi đã không gặp phải kiếp nạn ngày hôm nay, mẫu thân không tốt…”
Mục Phi Yến thấy Tề Thị xúc động quá thì hơi hoảng, nàng cũng ôm lấy bà, vuốt vuốt lưng, quan tâm dặn dò:”Mẫu thân đừng kích động quá! Nếu mẫu thân không nghĩ tới bản thân mình thì hãy nghĩ tới hài tử trong bụng chưa ra đời kia. Cẩn đừng đừng động thai khí.”
Tề Thị vẫn còn nấc lên nhưng nghe nàng nói liền hiểu, bà cố gắng trấn tĩnh lại bản thân, buông nàng ra rồi lấy tay gạt nước.
Mục Thái phó nhìn cảnh hai mẫu nữ ôm nhau khóc lóc nửa ngày trời, không nhịn được thở dài một tiếng. Ông nghiêm giọng trách mắng, nhưng ngữ khí không quá nặng nề:”Cũng tại ngươi quá tùy tiện, nếu ngươi đi cưỡi ngựa mà mang theo hộ vệ thì đã không tới mức này rồi. Hộ vệ nhà ta cũng không phải loại ăn không ngồi rồi đâu! Lúc nguy cấp mà chẳng biết sử dụng!”
Nàng quả thực cảm thấy hối hận, thấp giọng nói:”Trong cái rủi có cái may…”
Tề Thị buông nữ nhi ra, bà quay đầu, đôi mắt đã có một tầng hơi nước của bà nhìn phu quân, nghèn nghẹn:”Lão gia! Yến Yến mới phải chịu kinh hách, lại nằm hôn mê mấy ngày liền, tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, thiếp xin lão gia đừng quở trách nữa, nó lại mệt mỏi, nó không chịu nổi đâu…”
Mục Ngôn nể mặt thê tử, nể nữ nhi đang bệnh, không nói nữa.
Sắc mặt nàng vẫn trắng bệch, nở nụ cười nhạt:”Chỉ mong quan phủ sớm bắt được đám người đó.”
Bất ngờ là nàng vừa mới nói dứt câu, sắc mặt của phụ mẫu trước mắt lập tức ngưng trọng, sau đó, Tề Thị và Mục Ngôn nhìn nhau, trong ánh mắt loé lên sự khó xử.
Cái gì thế này?
Mục Phi Yến nhíu mày khó hiểu.
Nàng nhìn Tề Thị, hỏi bằng chất giọng khàn khàn:”Mẫu thân, chuyện gì vậy?”
Tề Thị gục đầu lên giường, nắm chặt tay nàng, thút thít.
Mục Phi Yến chuyển đối tượng sang người phụ thân, hỏi lại câu vừa rồi:”Phụ thân, chuyện gì vậy?”
Mục Ngôn ngồi trên ghế cúi người, tỳ hai khuỷu tay chống lên đùi, đan hai bàn tay lại, nhìn rất có phong thái nhã nhặn, lịch sự của văn sĩ. Mặc dù ông đã nhìn về phía nàng nhưng dường như vẫn đang cảm thấy khó trả lời.
“Đợi ngươi ăn cháo uống thuốc, điều dưỡng thân thể cho tốt đi rồi chúng ta hãy tiếp tục ha.” Nói rồi ông còn định đứng dậy khỏi ghế.
Mục Phi Yến vẫn nhẫn nại, chỉ là cặp mày tinh tế đã nhíu lại, nàng dùng ngữ khí bình thản kéo lại không cho ông ta rời đi:”Rốt cuộc là có chuyện gì? Phi Yến muốn nghe ngay bây giờ, nếu phụ thân, mẫu thân định sau này nói thì kiểu gì Phi Yến cũng sẽ biết thôi.”
Mục Thái phó nghe nàng nói vậy phải lưỡng lự một hồi lâu mới hắng giọng, ngữ khí ông có chút nặng nề:”Yến nha đầu, là vi phụ không tốt, vụ việc này vi phụ không hề báo quan.”
Giờ đây nói Mục Phi Yến giật mình cũng không ngoa.
Mục Ngôn nhìn vào ánh mắt như đang muốn nói: mau giải thích đi của nàng liền từ tốn đáp:”Bạch y nam tử kia… là người dưới trướng của Kỳ Vân Vương. Ngày đó hắn giúp Vương gia xử lí hắc y nam tử đó, ngoài ý muốn thế nào mà lại đụng phải ngươi, thế nên hắn nảy ra sát tâm giết người diệt khẩu. Ngươi xuất thân danh gia vọng tộc, dù là nữ nhi khuê tú nhưng hẳn là hiểu được, phía sau lưng giới quyền quý luôn có mặt tối, có những chuyện sẽ được xử lí trong bóng tối… Vương gia biết được thuộc hạ của mình đã gây ra đại hoạ, ngay sáng hôm sau ngày ngươi hôn mê đã chủ động đến phủ thương lượng với ta. Vương gia nói rằng ngài đã trừng phạt nặng tên thuộc hạ kia, mong ngươi bỏ qua chuyện này, từ nay về sau ngài nợ ngươi một ân tình.”
Mục Phi Yến cả kinh, trợn mắt há miệng, đột nhiên nàng cảm thấy đau đầu. Từ đêm qua đến giờ nàng đã tiếp thu một lượng thông tin khổng lồ, nhồi nhét nhiều quá nên bây giờ bụng căng tròn khó tiêu.
Mục Phi Yến quay đầu vào phía tường, ánh mắt nàng ngổn ngang vô số cảm xúc, giờ đây không ai có thể nhìn thấy mớ hỗn độn trong đáy mắt nàng, đưa tay còn lại đặt lên trán, nàng bắt đầu trầm tư mặc tưởng.
Không ngờ rằng bạch y nam tử đó lại là thuộc hạ của Kỳ Vân Vương. Kỳ Vân Vương cũng thật có bản lĩnh, có thể thu phục được cái kẻ mặt lạnh đáng sợ đó. Với lại, bạch y nam tử đó nhìn rất không tầm thường, không giống với mấy loại mặt hàng đa cấp khác; ánh mắt, khí chất của hắn thật sự khiến cho con người ta khiếp sợ. Cho đến bây giờ (và có lẽ là cả sau này), mỗi khi nhớ lại ngày đó ở bên vách núi, nàng ngồi xụi lơ trên mặt đất, bạch y nam tử đứng trước mặt nàng, hắn vuốt kiếm, vân đạm phong khinh hỏi “Còn lời gì trăn trối không?” vẫn khiến cho sống lưng của nàng bất giác đổ mồ hôi lạnh.
Chậc. Nếu không phải ở bên dưới vách núi đó có một thác nước, không biết bây giờ nàng còn sống không nữa.
Cả phòng nhất thời rơi vào im ắng, đến không khí trong bầu thở cũng dồn nén lại.
Thái phó hắng giọng phá vỡ bầu không khí:”E hèm… Ngươi thấy thế nào?”
Còn thấy thế nào được nữa? Chẳng lẽ nàng từ chối được sao? Chẳng lẽ tới phủ Khai Phong đánh trống kêu oan, tố cáo hắn được sao?
Người ta đã chủ động xin hoà giải và đền bù rồi, Mục Ngôn sẽ không vì nàng mà làm lớn chuyện lên đâu. Hơn nữa, người phụ thân này của nàng còn là phe cánh của Kỳ Vân Vương cho nên giải quyết trong im lặng là tốt nhất, nếu đến phủ Khai Phong đòi công bằng thì chỉ có hại chứ không có lợi.
“Thế cũng được.” Nàng nói vẻn vẹn ba chữ.
Nghĩ tới cái gì, Mục Phi Yến lập tức quay đầu lại, chậm rãi hỏi:”Vậy nếu Phi Yến không tỉnh dậy được thì sao?”
Mục Ngôn sững người lại, khuôn mặt một lần nữa ngưng trọng nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, ông nói:”Thái y nói ngươi nhất định sẽ tỉnh dậy… cho nên mọi người không nghĩ tới trường hợp đó.”
Mục Phi Yến nhìn phụ thân mình. Đồng tử của nàng đen láy, giống như đáy vực sâu thăm thẳm không thể nhìn thấu, vì thế nên tạo cho người ta cảm giác bất an.
Nếu nàng chỉ mang tâm trí của Mục Phi Yến mười lăm tuổi thì sẽ tin sái cổ ngay. Nhưng nàng không phải. Nàng là sự kết tinh của Mục Phi Yến mười lăm tuổi và Lý Chiêu hai mươi lăm tuổi.
Giữa lúc này, đại nha hoàn mi thanh mục tú Yên Hà bưng khay đựng cháo tới. Vừa bước chân vào phòng, tiểu cô nương đã cảm thấy bầu không khí lúc này có gì đó không ổn. Nàng từ tốn đi đến bên giường, nhún gối theo lễ tiết rồi rụt rè nói:”Phu nhân, nô tỳ đã làm theo phân phó của người, cháo đã được đưa đến rồi, còn thuốc thì vẫn đang được đun ở trên bếp, áng chừng nửa nén hương sau mới được.”