Chương 54 - Hồ Phi Tuấn
Phan Miêu Vũ đau đớn nằm bẹp trên mặt đất đầy bụi bẩn lạnh lẽo. Cơn đau
khiến cơ thể của một con mèo không còn chút sức để động đậy, may mắn
đường vắng tanh không một bóng xe nên cho dù cậu cứ nằm như vậy cũng
không lo lắng sẽ bị xe cán chết.
Cậu nằm im không chút động đậy giống như một xác mèo, nếu không phải hô hấp của cậu vẫn nhấp nhô thì nhìn vào thực sự đã chết.
Cậu nghĩ ngơi một chút đến khi cơ thể bớt đau đớn thì mới run rẩy bò dậy
sau đó chậm rãi nhấc bốn cái chân mèo đạp trên mật đường mà đi vào trong rừng.
Cậu không muốn đi trên đường lớn, làm một con mèo nhỏ nhắn trắng trắng một khi đi trên đường xe chạy rất dễ bị tài xế lái xe không nhìn thấy mà bị đâm bay.
Nghĩ đến tình cảnh đó mèo con sợ hãi mà run rẩy.
Phan Miêu Vũ đứng bên trong rừng cây kế bên đường lớn, đầu mèo nhỏ ngơ ngác
nhìn dáo dác xung quanh cậu thật sự không biết đường, hiện tại muốn đi
đến khu dân cư nào đó cũng không biết phải đi đường nào. Truyện Khác
Chiếc xe tải vừa chở cậu chạy về phía trước vậy không bằng cậu cứ đi ngược lại vậy, ít nhất cũng tránh xa những kẻ xấu xa đó.
Mèo nhỏ quyết định, rồi chậm rãi đi trên mặt đất đầy cỏ cây. Chân mèo mềm
mại đạp lên những miếng cây nhỏ, bởi vì không quen thuộc với hình dáng
này nên có đôi khi cậu không nhớ phải di chuyển nhịp nhàng cả bốn chân
mà vấp phải cành cây hoặc miếng cỏ trên đất mà té lộn nhào.
Bộ lông trắng muốt đã dính đầy bụi hiện tại càng thêm thê thảm, nhưng Phan Miêu Vũ không chút quan tâm cậu vẫn tiếp tục đi về phía trước, mong
muốn hiện tại của cậu là tìm được một nơi nào đó có thể đồng ý thu nhận
mình.
Đi mãi đi mãi đến khi chân mèo run rẩy mà cậu vẫn chưa rời
khỏi được con đường quốc lộ này. Mệt mỏi thò đầu ra đường lớn, cậu nhìn
xem bên ngoài có chiếc xe nào đi ngang qua đây hay không, nhưng trên
đường không một bóng xe, mặt trời đã sắp lặn, ánh sáng hoàng hôn đầy rực rỡ bên trên bầu trời chiếu xuống mặt đất khiến cậu không khỏi càng thêm tuyệt vọng.
Đã sắp tối rồi nếu còn không thể rời khỏi con đường
lớn này thì không phải hôm nay cậu sẽ không có gì ăn sao, đã ba ngày cậu chưa có gì trong bụng rồi.
Phan Miêu Vũ thở dài đau thương, cả
cơ thể mèo nằm bẹp xuống đất, nữa thân người thò ra đường lớn nữa thân
người vẫn giấu bên trong cây cỏ. Hai mắt mơ màng cuối cùng không chịu
nổi nữa mà nhắm chặt lại chìm vào giấc ngủ.
Cả ngày hôm nay cậu đã trải qua rất nhiều chuyện rồi không còn sức lực để có thể tiếp tục lên đường.
Phan Miêu Vũ không hề biết sau khi cậu ngủ có một chiếc xe đang vù vù phóng
tới nhưng khi nó đi ngang qua nơi cậu đang nằm thì chiếc xe liền dừng
lại.
Cửa xe mở ra một chàng trai có khuôn mặt lạnh lùng từ trên
xe đi xuống, anh ta cau mày nhìn cậu sau khi xác định cơ thể mèo của cậu vẫn còn lên xuống thì mới nhanh chóng đi lại đưa tay kéo cậu ra khỏi
mặt đất sau đó xách cậu về xe.
Đem áo khoát trải trên ghế bên cạnh, anh ta liền để con mèo trên tay lên sau đó ngồi vào ghế lái tiếp tục phóng xe đi.
_________________________________________________
Phan Miêu Vũ không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc này cậu cảm thấy cực kỳ
thoải mái, những dòng nước ấm chảy dọc cơ thể khiến cậu không khỏi mở
miệng kêu lên.
“Meo, meo…”
“Tỉnh rồi à, mày đúng là ngủ ngon thật đó.”
Trong lúc mơ màng cậu nghe thấy một giọng nói đầy trầm thấp, nhưng không hề
khó nghe mà nó rất êm tai còn mang theo một chút ý cười khiến cậu không
khỏi hiếu kỳ mở hí mắt ra nhìn.
Đập vào mắt mèo của cậu là một
người đàn ông cực kỳ tuấn tú, nếu không phải cậu thiên vị Nguyễn Minh
Hoàng thì người đàn ông này chắc chắn còn tuấn tú hơn rất nhiều.
Không chỉ vậy giọng nói của anh ta khiến lỗ tai mèo của cậu trở nên đỏ ửng.
Cậu ngại ngùng nhắm mắt lại không tiếp tục nhìn anh ta.
“Sao vậy. Mày cảm thấy thế nào rồi.”
“Meo.” Phan Miêu Vũ nghe anh hỏi liền bất giác trả lời sau đó mới nhớ ra hiện
tại mình chỉ là một con mèo không thể để người khác phát hiện vì vậy cậu lại kêu vài tiếng: “Meo, meo, meo.”
Cứ nghĩ anh ta sẽ tiếp tục
nói gì đó nhưng lúc này cửa nhà tắm mở ra, một người đàn ông cầm một
chai sữa tắm cho động vật đi vào:
“Hồ tổng, tôi đã mua đủ cả rồi. Nếu ngài không còn cần gì nữa thì tôi về trước.”
“Ừ, đi đi.” Hồ Phi Tuấn trên tay vẫn bận rộn mắt cũng chẳng thèm nhìn người vừa nói.
Người kia nghe vậy liền để sữa tắm xuống rồi nhanh chóng rời đi. Căn phòng tắm lại trở về yên tĩnh.
Phan Miêu Vũ từ khi nghe thấy cách người kia gọi người đàn ông đang hầu hạ
cho mình này liền không khỏi trừng lớn mắt nhìn chằm chằm anh ta.
Trời ơi người trước mặt cậu chính là Hồ Phi Tuấn. Sao có thể Hồ Phi Tuấn là
ai là phản diện ở thế giới này, là ông trùm trong ngành công nghệ là đối thủ một mất một còn với nam chính Nguyễn Minh Hoàng.
Vậy tại sao nam phản diện hiện tại lại đi tắm cho một con mèo được anh ta nhặt về.
Không những tắm mà còn vui vẻ nói chuyện với mèo cho dù anh ta biết mèo
nhỏ sẽ không hiểu lời nói của anh ta.
Hồ Phi Tuấn thấy mèo con đang mở to mắt nhìn mình liền không khỏi mỉm cười: “Sao vậy, đói bụng à.”
Nói xong anh lấy khăn ôm người cậu lên rồi dịu dàng lau khô lông cho cậu.
“Meo.” Phan Miêu Vũ thoải mái đến nỗi kêu thành tiếng sau đó cậu không khỏi lại nhìn anh ta.
Không hiểu sao cảm giác của cậu người này là một người tốt, rõ ràng anh ta là một nhân vật phản diện đầy độc ác nhưng khi ở canh anh ta thế này cậu
lại thấy miêu tả trong cuốn tiểu thuyết kia có thật sự là thật hay
không.
Cái chết của một người vô tội như nguyên chủ có thật sự do một người đã cứu giúp một con mèo sắp chết bên đường này làm ra không.
Càng lúc cậu càng cảm thấy nghi hoặc nhưng hiện tại cậu đã không còn làm
được gì nữa, nghĩ như vậy cậu liền không khỏi híp mắt mà hưởng thụ sự
mềm mại của khăn lông đang lau trên người mình cũng như bàn tay đang nhẹ nhàng di chuyển khăn lông.