Chương 46: Xiên que nướng
Khác với những quán ăn khác, khách hàng của “Hảo Vị Đạo” thậm chí đã tới sớm xếp hàng lấy số. Tình hình buôn bán của quán thậm chí có phần nhỉnh hơn so với năm trước.
“Hảo Vị Đạo” thường chỉ nhận khách đến 9 giờ tối. Vương Giai Kỳ không ngờ ngày khai xuân bọn họ lại có nhiều khách đến vậy. Cô ấy quyết định sẽ đóng cửa quán muộn hơn bình thường 1 tiếng. Mặc dù Lý Hồng Phương và Phó Hiểu Mai đã hướng khách sang ăn những món ăn ít người gọi hơn của quán nhưng nguyên liệu dự trữ trong kho vẫn không đủ.
Hơn mười giờ tối, trước cửa quán xuất hiện ba vị khách.
“Thật ngại quá! Quán chúng tôi đã tới giờ đóng cửa. Hoan nghênh mọi người tới vào ngày mai.” Phó Hiểu Mai giải thích với khách hàng.
Ba vị khách thấy nhân viên trong quán đang thu dọn đồ đạc liền biểu hiện thái độ thông cảm. Thật ra họ chỉ muốn tới thử vận may của bản thân, biết đâu có thể mua được đồ ăn đêm. Khi ba người họ chuẩn bị rời đi, Phó Hiểu Mai liền gọi lại:
“Mọi người khoan hãy đi. Hiện tại quán chúng tôi đang thử nghiệm món mới. Mọi người có muốn thử một chút không?”
Phó Hiểu Mai mang ra 3 cây xiên que nướng đưa cho mỗi người 1 cây. Cô ấy còn cẩn thận bọc khăn giấy chỗ tay cầm để tay khách hàng không bị dính dầu.
“Mùi vị thế nào?” Phó Hiểu Mai hỏi.
“Ngon lắm. Mỗi tầng một mùi vị.” Người đàn ông mặc áo trượt tuyết màu vàng lên tiếng.
“Chỉ cần nhìn thôi là cũng cảm thấy ngon rồi!”
“Tuyệt vời!”
Hai người còn lại cũng phụ họa theo
“Của chúng tôi bao nhiêu tiền?” Người đàn ông áo vàng lôi ví ra định trả tiền.
“Phần này quán chúng tôi mời mọi người ăn thử, không lấy tiền” Phó Hiểu Mai xua tay.
“Cứ để chúng tôi trả tiền.” Người đàn ông rút ra 1 tời 50 tệ nhất quyết trả tiền.
Ba người khách kia không nghĩ có thể ăn được đồ ăn của “Hảo Vị Đạo” chứ đừng nói là ăn miễn phí. Vì cảm thấy ngại nên họ nhất quyết phải trả tiền món mình ăn nhưng Phó Hiểu Mai một mực từ chối. Cuối cùng họ cũng đành từ bỏ ý định thanh toán bữa ăn.
Ba vị khách kia vốn chỉ là dạng khách hàng đến một lần rồi thôi. Nhưng sau ngày hôm nay, họ quyết định trở thành khách hàng thân quen của “Hảo Vị Đạo”. Sau khi rời khỏi quán, ba người kia quyết định từ ngày hôm đó về sau, đồ ăn tối của họ nhất định phải là đồ ăn của “Hảo Vị Đạo”. Chỉ với một hành động nhỏ, “Hảo Vị Đạo” cũng đã kết nạp được thêm một lượng khách hàng thân thiết.
* * *
“Khách hàng phản hồi như nào?” Thấy Phó Hiểu Mai vào, Vương Giai Kỳ thuận miệng hỏi.
“Phản ứng không tệ. Nhưng chị nghĩ chúng ta nên khảo sát thêm về món mới này.” Phó Hiểu Mai lo lắng nói. Ngôn Tình Hay
“Đương nhiên rồi. Nhưng em nghĩ món này nhất định sẽ thành công. Món này công lớn thuộc về Hàn Dương. Cảm ơn cậu!” Vương Giai Kỳ đột nhiên nhắc đến Hàn Dương.
Món này vốn dĩ là do Hàn Dương nghĩ ra. Khách hàng của “Hảo Vị Đạo” đều là những người sành ăn nhưng cũng rất kén ăn. Vì vậy, cuối ngày sẽ có một lượng nguyên liệu nhất định còn thừa lại. Hàn Dương quyết định sẽ sử dụng những nguyên liệu này để làm xiên que nướng. Sau khi thử nghiệm nhiều lần, Hàn Dương quyết định sử dụng ớt chuông, nấm hương, trứng cút, thịt gà. Những nguyên liệu này được xiên vào que rồi đem nướng chung khiến những nguyên liệu mà khách hàng có phần bài xích trở nên dễ ăn hơn. Hàn Dương vốn chỉ định thử nhưng không ngờ lại nhận được lời khen của Vương Giai Kỳ. Mặc dù Hàn Dương rất cố gắng nhưng Vương Giai Kỳ rất ít khi khen ngợi cậu. Hàn Dương vốn không có thiên phú nên so với ba người còn lại, cậu vẫn kém họ nhiều phần.