Chương 2: Ghét Nguyễn Vũ Thanh
Cô không còn trông chờ sẽ có người tiến vào trái tim của cô nữa, hiểu được sự mệt mỏi và chật vật sâu trong nội tâm của cô. Cô đã từng thử mở ra cánh cửa nhỏ trong trái tim, dùng con người thật của mình để nghênh đón người đẩy cửa bước vào, không may là cuối cùng lại thất bại.
Diệp Tiêu thật – không tốt lắm, cô cần phải nỗ lực đóng vai Diệp Tiêu hoàn mỹ, mới có thể có được sự hâm mộ và yêu thích của người khác.
Cô sẽ không lúng túng ở bữa tiệc nữa, bắt đầu học thuộc lòng những lời kính rượu, những lời hay ý đẹp. Cô sẽ không mê chơi game và coi TV nữa, bỏ ra càng nhiều thời gian học tập so với người khác, cuối cùng có thể luôn thi được 100 điểm, cũng sẽ không để lại khoảng trắng nào trên đề thi thử toán nữa.
Cô sẽ không đi hỏi, tại sao Diệp Phong có thể sống vui vẻ tự do, mà cô thì lại không thể.
Cô sẽ không đi hỏi nữa.
Cuối cùng, cô dần dần trở thành Diệp Tiêu khiến tất cả trưởng bối – bao gồm cả mẹ cô cực kỳ hài lòng, một Diệp Tiêu càng ưu tú, hiểu chuyện hơn Diệp Phong khoe khoang ham chơi.
Mợ không còn có ý định chế giễu cô nữa, Diệp Phong bắt đầu bị các trưởng bối quở trách “Tại sao không học hỏi theo chị của con”, còn Diệp Phong lại kinh thường hỏi: “Tại sao con phải giống như chị ấy?”
Cô nói ở trong lòng như thế, Diệp Phong, em nhất định không muốn giống như chị.
Nếu như em trở nên giống như chị, thì chị nhất định sẽ rất không vui.
Diệp Tiêu – người vừa đón sinh nhật 12 tuổi, lại sống như một người lớn 20 tuổi.
Ngày đầu tiên khai giảng năm lớp 6, với tư cách là lớp trưởng, Diệp Tiêu sớm đã vác cặp đến trường. Cô lấy sách ngữ văn từ trong cặp ra, dự định sẽ lên trên bục giảng dẫn dắt cả lớp đọc văn vào giờ đọc buổi sáng, bỗng nhiên nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm từ cửa phòng học đi vào. Cùng đi vào với cô ấy, còn có một cậu bạn lạ mặt.
Diệp Tiêu nhìn ra được, cậu bạn này có lẽ là học sinh mới chuyển đến trong lớp. Cậu học sinh chuyển trường này lớn lên rất xinh đẹp, khí chất cũng không tồi, đến mức mà khi Diệp Tiêu nhìn thấy cậu lần đầu tiên, thì ngay lập tức dấy lên một tuyến phòng thủ trong tim.
Bởi vì trong tiềm thức cô cảm thấy, Diệp Phong thứ hai lại xuất hiện trong cuộc sống của cô rồi.
Trong phòng học, các bạn học nhao nhao ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt tò mò hưng phấn đánh giá cậu bé xinh đẹp đột nhiên xuất hiện này, chỉ có cô chôn đầu trong cuốn sách ngữ văn, trong lòng thầm cầu nguyện hết lần này đến lần khác.
“Hi vọng cậu ấy là một kẻ gây rối, ngoại trừ xinh đẹp thì không có ưu điểm nào khác, thành tích nát bét, tính cách cũng đặc biệt tồi tệ…”
Nhưng lại không nhịn được, nên cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái.
Bởi vì cậu ấy lớn lên thật sự quá đẹp.
Diệp Tiêu nghĩ rằng không phải là cô chưa gặp qua đứa trẻ nào lớn lên xinh đẹp. Diệp Phong từ nhỏ đến lớn lượn lờ trước mặt cô, cô đã sớm miễn dịch với khuôn mặt đó của Diệp Phong rồi, vĩnh viễn không muốn nhìn nhiều thêm một cái. Nhưng không biết vì sao, tướng mạo của cậu bé này, lại rất giống chàng hoàng tử được minh họa trong truyện cổ tích, khiến cô không nhịn được mà muốn nhìn nhiều hơn…
“Chào mọi người, tớ tên là Nguyễn Vũ Thanh, ‘Nguyễn’ là ngờ uyên ngã nguyễn*, ‘Vũ Thanh” trong câu….tiếng mưa rả rích*.”
*Nguyễn văn ‘阮’ 是耳元 ‘阮’: cách đánh vần theo tiếng trung nên t dịch lại như kia cho dễ hình dung.
*Nguyên văn: 潇潇雨声的’雨声’: 潇潇 (Tiêu tiêu: rả rích, cũng là tên nu9), 雨声 (Vũ Thanh: tiếng mưa, tên na9). 潇潇雨声 là một câu khá phổ biến ở Trung để hình dung mưa.
Cậu bé đứng trên bục giảng, thân thiết tự nhiên mà giới thiệu bản thân với các bạn học.
“Yo, ‘Tiêu — Tiêu —’ Vũ Thanh à!”
Một nam sinh tinh nghịch nào đó ở trong lớp bỗng nhiên hô dài một tiếng, thế là tất cả bạn học trong lớp nhao nhao nghiêng đầu nhìn về Diệp Tiêu… Mọi người thì thầm to nhỏ, trên mặt mang theo ý cười bát quái.
Khuôn mặt của Diệp Tiêu bỗng nóng bừng lên, cổ cũng có chút phiếm hồng. Cảm giác xấu hổ khi bị đùa bỡn trước mặt giáo viên và các bạn trong lớp khiến cô không giữ được phong thái đoan trang khéo léo mà cô thường thể hiện… Cô đột ngột ngẩng đầu lên, nhưng lại không đi nhìn nam sinh tinh nghịch kia, thay vào đó lại lạnh mặt, dùng ánh mắt hung dữ trừng thủ phạm đang đứng trên bục giảng một cái.
Nguyễn Vũ Thanh bắt gặp ánh mắt của cô, không hiểu chuyện gì xảy ra, bị cô trừng đến mức ngơ ngác.
Giáo viên chủ nhiệm nhíu mày, mở miệng ngăn lại: “Được rồi được rồi, cả ngày chả nghĩ đến điều gì có ích, đưa nào đứa nấy cũng chỉ biết ồn ào!”
“Nguyễn Vũ Thanh, em ngồi trước đi…” Giáo viên chủ nhiệm nhìn quanh lớp một vòng, phát hiện chỉ còn một ghế trống ở hàng đầu tiên kế bên Diệp Tiêu “Ngồi hàng đầu, bên cạnh Diệp Tiêu.”
“Yo—” Vài nam sinh bắt đầu đùa bỡn, bị giáo viên chủ nhiệm cầm cây thước trên bục giảng gõ vài cái lên bảng đen để ngăn lại.
Diệp Tiêu đỏ mặt không dám liếc ngang dọc, đem đầu vùi vào sâu trong sách ngữ văn. Chỗ ngồi ở hàng đầu tiên cạnh cửa sổ gần bục giảng nhất là do mẹ tôi tìm cô chủ nhiệm để đổi lấy. Cô vẫn luôn rất phản cảm với loại hành vi này của mẹ mình, rõ ràng người tạo ra việc này là mẹ, nhưng người phải gánh chịu hậu quả lại là cô.
Cô vẫn luôn không có bạn cùng bàn, cũng không có một người bạn tốt để có thể nói những lời thật lòng. Các bạn nữ trong lớp đều có chút sợ cô, bọn họ đối với cô rất thân thiện, nhưng cũng rất khách sáo. Còn những bạn nam trong lớp, ngoại trừ một vài người không thích nói chuyện, còn những bạn nam khác trong lòng cô đều có gương mặt giống nhau, cả ngày bọn họ không gây rối thì lại chống đối ban cán bộ lớp, không tuân thủ kỷ luật, tự cho mình là đúng… Một đám nhóc không chăm chỉ học hành mà chỉ biết phá phách.
Giờ đây, cô lại bất ngờ có một người “bạn cùng bàn”, người “bạn cùng bàn” này lại là một cậu bạn xuất sắc về mọi mặt.
Nguyễn Vũ Thanh đeo cặp sách đi về chỗ trống bên cạnh cô, vừa ngồi xuống liền đụng phải cánh tay của cô, hào hứng nói với cô: “Bạn học, hai người chúng ta khá có duyên phận đấy.”
Rất nhiều năm về sau, Diệp Tiêu vẫn nhớ lần đầu tiên gặp gỡ giữ cô và Nguyễn Vũ Thanh. Cô vẫn mãi nhớ câu nói đầu tiên mà cậu nói với cô: “Hai người chúng ta khá có duyên phận đấy.”
Có duyên phận sao?
Duyên phận giữa bọn họ thật ngắn ngủi, như nắm cát mịn khẽ chảy qua kẽ tay. Diệp Tiêu liều mạng giữ chặt, nhưng cuối cùng chỉ giữ được hồi ức đẹp đẽ duy nhất mà bọn họ có được năm lớp 6 tiểu học*.
*Theo bậc giáo dục bên Trung thì tiểu học gồm 6 lớp.
Đương nhiên lúc đó Diệp Tiêu chỉ có oán thầm trong lòng, ai có duyên phận với cậu cơ chứ?
Diệp Tiêu lạnh mặt, căn bản chẳng tiếp lời cậu ta, hai tay nắm lấy hai bên thành ghế, dịch đến gần cửa sổ. Không chỉ là ghế, cô còn cầm hộp bút, sách giáo khoa và ly nước chuyển qua gần cửa sổ, không gian chật hẹp khiến cô không thể duỗi cánh tay, nhưng cố vẫn hết sức muốn cách xa tên đáng ghét bên cạnh một chút.
Chỉ trong một ngày bắt đầu năm học mới, Diệp Tiêu liền nhanh chóng xác minh suy đoán trước đó của bản thân. Cái tên Nguyễn Vũ Thanh đột ngột xuất hiện trong cuộc sống của cô này, quả nhiên trở thành Diệp Phong thứ hai bên cạnh cô.
Nguyễn Vũ Thanh này y hệ Diệp Phong, không những lớn lên dễ nhìn, còn thông minh bẩm sinh, thành tích ưu tú, tính cách tốt, nhân duyên tốt,…
Trong tiết toán, giáo viên lúc nào cũng lợi dụng mười phút trước khi tan tiết viết lên bảng đen một bài khó, giúp các học sinh mở rộng thêm ý tưởng làm bài. Cứ đến lúc này, Diệp Tiêu sẽ nhanh chóng giải ra đáp án. Dò hỏi kết quả luôn là một mảnh yên tĩnh, thế là giáo viên thường sẽ kêu cô lên bảng đen giải. Trước bảng đen, cô dùng nét chữ rõ ràng và ngay ngắn viết ra các bước làm chính xác, trước những lời khen của giáo viên và bạn bè cô nghiễm nhiên trở thành tâm điểm chú ý của căn phòng nhỏ này.
Vậy mà hôm nay, ngay trong tiết học toán đầu tiên của học kỳ mới, học sinh chuyển trường đột nhiên lại dơ tay lên sau khi giáo viên vừa nói xong, trong lúc Diệp Tiêu vẫn chưa có ý tưởng rõ ràng để giải, trực tiếp nói ra bước làm và đáp án của bài.
Các học sinh hoan hô la hét, các bạn nam ở dãy cuối càng la ó dữ dội. Không biết vì sao, rõ ràng mọi người chỉ là đang khen cậu ấy, nhưng cô lại cảm thấy mỗi một câu khen ngợi của mọi người dành cho cậu ấy đều như đang nói vào tai cô: “Diệp Tiêu, cậu không biết làm.”
Ngay thời khắc này Diệp Tiêu cuối cùng cũng hiểu, hóa ra đối thủ của cô không phải chỉ có mỗi Diệp Phong. Dù cho cô có thắng Diệp Phong đi nữa, vận mệnh cũng sẽ sắp xếp một Nguyễn Vũ Thanh xuất hiện, tương lai có lẽ sẽ có càng nhiều Nguyễn Vũ Thanh xuất hiện trong cuộc sống của cô…
Rốt cuộc cô phải như thế nào mới có thể vĩnh viễn ở vị trí thứ nhất, chiến thắng tất cả những người xuất hiện trong cuộc sống của cô?
Diệp Tiêu đang rơi vào tuyệt vọng trong cơn suy nghĩ về cuộc đời, bỗng nhiên nghe thấy người bên cạnh mở miệng nói: “Chủ nhiệm lớp bảo tớ sau giờ học đến phòng thể dục lấy đồng phục, tớ không biết đường, có thể làm phiền cậu dẫn đường không?”
“Tớ cũng không biết đường.” Diệp Tiêu nói.
Nguyễn Vũ Thanh giật mình, nghi hoặc hỏi: “Cậu không phải là lớp trưởng sao? Đồng phục của lớp ta không phải đều là cậu đi lấy sao?”
“Đi qua liền phải nhớ đường hả?” Diệp Tiêu lời lẽ hùng hồn nói “Tớ quên rồi.”
Sau khi chuông tan học vang lên, Nguyễn Vũ Thanh bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên bên giảng, nói phải dặn dò cậu một số thứ liên quan đến chuyện chuyển trường. Diệp Tiêu dọn cặp xong thì đeo lên, đứng bên cạnh chỗ ngồi đợi Nguyễn Vũ Thanh.
“Cậu đang đợi tớ sao?” Nguyễn Vũ Thanh đi từ bục giảng xuống, cả mặt kinh ngạc hỏi.
“Không có.” Diệp Tiêu nghiêm mặt.
“Ồ.” Nguyễn Vũ Thanh bất đắc dĩ bĩu môi, chậm rì rì bắt đầu cất đồ vật vào cặp.
“Cậu có thể nhanh một chút không? Mẹ tớ đang đợi ở ngoài cổng trường, muộn rồi bà ấy lại…” Diệp Tiêu nói được một nửa liền ngừng.
Tại sao cô lại phải nói chuyện của bản thân mình cho một học sinh chuyển trường đến cơ chứ?
Trước giờ cô chưa từng nói với bất cứ người nào về những chuyện của bản thân.
“Tớ sắp xong rồi!” Nguyễn Vũ Thanh nhanh chóng thu dọn sách vở, đi theo sau cô ra khỏi cửa lớp.
“Vừa nãy cậu nói muộn rồi, mẹ cậu lại sẽ như thế nào cơ?” Cậu truy hỏi cô.
“Cậu hỏi những cái này làm gì?” Diệp Tiêu hỏi.
“Là bản thân cậu nói nửa câu rồi ngừng!” Nguyễn Vũ Thanh tủi thân nói.
Hai người đi ra khỏi tòa nhà dạy học, khi đi ngang qua căn-tin, Nguyễn Vũ Thanh đột nhiên chỉ vào bên trong: “Tớ muốn vào trong mua chút đồ.”
Diệp Tiêu nhìn thời gian của đồng hồ trên tay, đành phải gật đầu.
Trước quầy ở lối ra vào căn-tin có rất nhiều học sinh đang xếp hàng tính tình, Diệp Tiêu không muốn chen vào trong, thế là đứng ở ngoài chờ Nguyễn Vũ Thanh. Không lâu sau, cô thấy cậu cầm 2 que kem đi qua.
“Mời cậu ăn nè, cảm ơn cậu đã giúp tớ!”
“Tớ không muốn ăn, cậu tự ăn đi.” Diệp Tiêu từ chối.
“Tớ thật sự ăn không hết 2 que,” Nguyễn Vũ Thanh cầm que kem nhét vào trong tay của cô, “Vậy cậu cầm về nhà ăn đi!”
“Mẹ tớ không cho tớ ăn.” Diệp Tiêu lại lần nữa từ chối.
Nguyễn Vũ Thanh lại chính xác bắt được trọng điểm trong lời nói của cô: “Vì vậy cậu thật sự không muốn ăn, hay là bởi vì mẹ cậu không cho cậu ăn, nên mới nói bản thân không muốn ăn.”
“Cái này quan trọng không?” Diệp Tiêu hỏi cậu.
“Tất nhiên quan trọng rồi, mẹ cậu đây là đang tước đi quyền lợi của cậu, cậu phải học cách phản kháng.”
Diệp Tiêu bỗng nhiên nhìn cậu cười, nụ cười đầy cay đắng. Cuối cùng đã có người thay cô nói ra lời trong lòng rồi… Tuy nhiên, là tên đáng ghét trước mắt này đã cướp lấy hào quang của cô.
“Nếu như phản kháng không được thì sao?” Cô hỏi.
“Vậy thì nhân lúc dì ấy không quản cậu thì cậu hãy sử dụng quyền lợi của cậu a.” Nguyễn Vũ Thanh đắc ý vỗ vỗ ngực, “Ví như lúc cậu ở với tớ.”
“Nè, ăn đi!”
Diệp Tiêu giật mình, nhỏ giọng nói “Cảm ơn”, cúi đầu vừa ăn kem vừa đi về phía phòng thể dục cùng cậu.
Bầu trời tràn ngập ánh sáng, Diệp Tiêu bước từng bước trên con đường nhuộm đỏ ánh hoàng hôn. Kem lạnh đến mức khiến răng cô va vào nhau, nhưng trong lòng cô lại được sưởi ấm bởi ánh hoàng hôn.
Sau khi nhận đồng phục xong, Diệp Tiêu và Nguyễn Vũ Thanh cùng nhau đi ra cổng trường.
Xung quanh đã chẳng còn mấy người nữa, mẹ của Diệp Tiêu không kiên nhẫn đứng dưới bóng cây gọi điện thoại, nhìn thấy Diệp Tiêu đi chầm chậm từ cổng trường ra, liền nghiêm mặt đi đến.
“Hôm nay tại sao lại ra muộn thế này hả?” Mẹ cúp điện thoại, giữ bình tĩnh hỏi cô.
Còn chưa đợi được lời giải thích của Diệp Tiêu, Nguyễn Vũ Thanh liền mở miệng nói trước, lễ phép chào hỏi mẹ của cô: “Chào dì ạ!”
Mẹ cô cười cười, đáp: “Chào cháu.”
“Cháu là học sinh mới chuyển trường, giáo viên chủ nhiệm lớp cháu kêu lớp trưởng sau giờ tan học dẫn cháu đi nhận đồng phục, vậy nên mới ra muộn, để dì phải đợi lâu rồi ạ.” Cậu chủ giải thích.
“Không sao.” Mẹ nói, “Con bé là lớp trưởng, phục vụ các cháu là điều nên làm.”
“Con bé làm lớp trưởng…” giọng điệu của mẹ thăm dò, “vẫn đạt tiêu chuẩn nhỉ?”
Cả mặt Diệp Tiêu khó hiểu, nghiêng đầu trừng Nguyễn Vũ Thanh, trong mắt tràn đầy sự cảnh cáo.
“Cực — kỳ — đạt tiêu chuẩn!” Ngữ điệu của Nguyễn Vũ Thanh đột nhiên khoa trương không ít, cố ý kéo dài âm thanh, nói thật mạnh hai chữ “Cực kỳ”, “Con người cậu ấy rất tốt, đối xử với bạn học mới cực — kỳ — nhiệt tình!”
“Vậy được rồi,” Mẹ cô cười toe toét đến tận mang tai, “Vậy bọn dì đi trước đây, cháu cũng về nhà sớm chút.”
“Dạ,” Nguyễn Vũ Thanh nói, “Tạm biệt dì, tạm biệt lớp trưởng!”
Sau khi về đến nhà, Diệp Tiêu phát hiện ra tâm trạng hôm nay của mẹ không tệ. cô và mẹ gió yên sóng lặng ăn hết bữa cơm, không bị mẹ chỉ trích và quở trách.
Sau khi về đến phòng của bản thân, Diệp Tiêu ngồi xuống trước bàn định làm bài tập về nhà, nhưng trong tâm trí lại không khống chế được mà hiện lên một bóng dáng, như lũ yêu ma quỷ quái lượn tới lượn lui.
Cậu ấy nói: “Bạn học, hai người chúng ta khá có duyên phận đấy.”
Cậu ấy nói: “Tất nhiên quan trọng rồi, mẹ cậu đây là đang tước đi quyền lợi của cậu.”
Cậu ấy nói: “Vậy thì nhân lúc dì ấy không quản cậu thì cậu hãy sử dụng quyền lợi của cậu a, ví như lúc cậu ở với tớ.”
Cô cũng không biết tại sao những lời cậu ấy nói, những hành động và biểu cảm, có thể để lại dấu ấn sâu đậm trong tâm trí cô đến như vậy.
Diệp Tiêu lắc đầu thật mạnh, muốn lắc cái tên đáng ghét Nguyễn Vũ Thanh ra khỏi đầu, nhưng làm sao cũng đều không thể.
Nguyễn Vũ Thanh thật là quá đáng ghét rồi.
Cô cầm bút máy lên, lật đề luyện toán ra, còn chưa xem xong đề bài thứ nhất liền không tự chủ được mà viết xuống cái tên của cậu, rồi đột nhiên phiền muộn bản thân tại sao lại viết tên của cậu ấy, thế là dùng đầu bút đâm lên đâm xuống ba chữ “Nguyễn Vũ Thanh” này.