Chương 42: Phát hiện
– Mẹ không ai đến đón chúng ta à?
Ngọc Nhi hơi cáu vì hai mẹ con ra đến đây mà chưa đến đón.
– Để mẹ gọi taxi, con nhớ về Việt Nam là theo ý muốn của con. Tại sao con không thể sống bên Mỹ?
Lam nhìn con gái đầy khó hiểu. Nhi nghe mẹ nói vậy cũng tức giận không kém.
– Bác ấy muốn mẹ con mình về Việt Nam là chuyện tốt chứ sao. Ở Mỹ cũng tốt nhưng làm sao bằng quê hương mình được. Con cũng nói mẹ không về thì con sẽ vẫn về.
Cảnh đi xuống quét qua đã thấy Thanh Lam và một cô gái trẻ đứng ở đó. Mấy năm không gặp Lam vẫn vậy.
– Hai người đợi lâu không, xe tắc đường nên đến không kịp.
– Vừa mới ra đây thôi. Giờ anh đưa mẹ con tôi đi đâu?
Nghe cuộc nói chuyện Nhi nghĩ chắc chắn là người bác đó đã cử người đàn ông này đến nên hớn hở ra mặt.
– Chú ơi! mẹ cháu đang bực lắm đừng có nói chuyện với mẹ.
Cảnh im lặng không nói gì cầm vali sang cốp xe. Trên đường đi Cảnh liếc liếc Lam, cô thấy khó chịu vô cùng khi quay về đây nhưng nếu để cho con gái về một mình lại càng không yên tâm được. Ngọc Nhi là nói không ngừng.
– Wow giờ mới để ý là Việt Nam nhiều chỗ đẹp lắm luôn mẹ nhỉ, không khí cũng trong lành hơn.
– Con đói chưa hay ghé vào chỗ nào đấy ăn đã?
– Tôi sẽ dẫn hai người về Phố Hàng, mọi thứ ở đó đã đầy đủ nên đừng có ăn ngoài mất vệ sinh.
Cảnh nói vậy làm Lam sửng sốt, cho hai mẹ con cô ở Phố Hàng thật không ngờ. Phố Hàng thuộc một căn nhà của Phan Hải nhưng ông ta ít khi đến đây. Chỗ đó toàn người có tiền có quyền mới mua được. Ông ta cũng hào phóng thật nhưng cô càng cảm thấy kì lạ. Cảnh biết ngay Lam nghĩ gì nên nói thẳng.
– Dù gì đã gọi hai mẹ con cô về cũng phải có chỗ ở đàng hoàng.
Lam nhìn cô con gái đang say sưa ngắm nhìn Thành phố với vẻ hồn nhiên vô lo vô nghĩ còn cô thì rối như tơ vò.
– Em cảm ơn anh đây là lần thứ hai anh đưa em về nhà.
Hoàng cũng xuống xe nhìn Thanh anh để ý chiếc cổ trắng ngần của cô không nói gì. Thanh thấy không biết nói gì nhưng chân vẫn không di chuyển định đi vào cổng.
– Anh Hoàng em nhờ anh một chuyện được không?
– Em nói đi?
– Thật ra anh chơi thân với anh Tuấn anh hỏi à không anh tìm hiểu xem là anh ấy bán video biểu diễn của em cho ai được không?
Hoàng nghe xong chân mày anh giật giật, mắt nhìn cô bắt đầu dao động không dám đối diện. Còn Thanh vẫn đợi câu trả lời của anh.
– Anh ấy nói mua cho mẹ anh ấy nhưng em không tin được không hiểu sao nữa. Em mà hỏi lại thì hơi kì.
– Em thấy khó chịu à?
Thanh nghe anh nói vậy lắc đầu.
– Không phải tại em tò mò thôi. Em đàn cũng bình thường, hát cũng thường thôi không nghĩ sẽ có ai mua video của em tận mấy năm nay. Thanh Huyền nói hành động đó không phải là xấu nhưng có hơi mờ ám.
– Rồi anh sẽ tìm hiểu.
Lã Thanh mỉm cười đứng cách anh có một bước chân thôi. Cô tham lam muốn nhìn anh gần hơn nữa giống như khi ngồi trên ô tô hoặc lúc chơi bowling.
– Vậy thôi em vào nhà đây.
– Ừ.
Thanh chạy vào cổng biệt thự không dám quay đầu, đóng cổng cô dựa vào bờ tường thở hắt một cái. Không biết sao cô lại như vậy len lén nhìn anh qua cánh cổng anh đã lên xe và đi.
– Cô Thanh ai đi theo cô về à? Một tên biến thái?
– Không phải.
Người hầu nhìn sắc mặt này của cô mà tò mò nhưng cô né tránh.
– Cô Thanh dạo này yêu đương rồi đúng không?
Một người giúp việc khác nhìn cô cười cười.
– Tôi thấy đây là lần thứ hai cậu ấy đưa cô về!
– Thật không?
– Chắc chắn.
Mấy người hầu hóng cũng nhanh lắm, Thanh lắc đầu phủ nhận.
– Không phải đâu ạ, mọi người cháu còn là học sinh yêu gì được. Anh ấy là anh trai họ của bạn cháu nên đưa về hộ thôi.
– Cô chủ cứ lo bây giờ học sinh cấp 2 cũng biết yêu rồi. Cô cứ suốt ngày cắm vào học nên không biết là phải rồi. Chúng tôi sẽ không mách ông bà chủ đâu.
– Rồi rồi mội người giải tán đi ạ.
Lã Thanh cười cười vì mọi người rất quan tâm đến cô. Nãy cô tự nhiên nói dối anh là anh trai họ của bạn, tại sao phải nói vậy làm gì. Lên phòng cô cũng nên gọi cho bố mẹ bao giờ về mới được.
– Bố mẹ bao giờ về ạ?
– Sang tuần bố mẹ sẽ về, con gái muốn gì nào?
– Gì cũng được ạ. Con nhớ hai người lắm rồi!
– Được được.
Lã Huỳnh bên này đang đi dạo biển cùng vợ, buổi tối ở đây không khí mát mẻ, những cơn sóng nhẹ vỗ vào bờ tạt vào những dấu chân chạm lên cát và những bàn chân của mọi người.
– Con gái nhớ là đừng học nhiều đấy. Cuối cấp rồi nhưng không phải lo quá!
Lã Thanh đặt người xuống giường êm ái nhìn ra cửa sổ ánh mắt đầy hạnh phúc. Bố mẹ vẫn là người quan tâm, lo lắng cho cô nhất. Cô thấy mình thật hạnh phúc.
– Con lo bố mẹ ham chơi không chịu về với con gái mất!
Giọng cô nũng nịu hai vợ chồng nghe xong thì cười giòn giã.
– Con ăn gì chưa?
– Con ăn rồi, tí nữa con mới tắm rửa. Bố mẹ chơi tiếp đi nhé, bye.
Lã Huỳnh thở dài vài cái, Hoàng Mai lạ lẫm nhìn anh.
Sao lại thở dài?
Bên thám tử báo với anh dạo này con bé hay đi chơi với mấy người.
Sao cơ?
Mai bất ngờ nhìn chồng cô không nghĩ con gái lại có thêm bạn mới. Chỉ mỗi Thanh Huyền là bạn thân nhất với Lã Thanh, con gái cô tính hướng nội không dễ để kết thân sao giờ lại chơi với mấy đám khác không biết là tốt hay xấu.
Mà là ai cơ chứ nó với Thanh Huyền cãi nhau à?
Mai gặng hỏi, Lã Huỳnh trầm tư nhìn ra biển.
Không vẫn chơi mà còn chơi với con trai ông Trần Nhậm và…Nguyễn Hoàng.
Sao cơ? Anh nói là Nguyễn Hoàng á? Anh không nhầm đâu chứ?
Mai sốc vì con gái lại chơi với Nguyễn Hoàng, quan trọng ở đây là cậu ta có nhận ra con gái họ không.
Anh sẽ cho thám tử đi theo con bé. Còn về phía cậu ta anh cũng sẽ tìm hiểu. Mấy năm nay thằng nhóc đó bình tĩnh đến lạ dù cái chết của bố mẹ nó được coi là do tai nạn nhưng nó lúc gặp anh thái độ rất khác.
Thái độ như nào?
Mai khí hiểu nhìn chồng, cô cũng không bắt gặp Nguyễn Hoàng nên việc tiếp xúc không thể biết được.
Anh không nhìn thấu được nhưng nó sẽ tò mò về việc con gái chúng ta không nhận ra nó. Dù gì ngày xưa con gái mình cũng bám lấy nó như vậy.
Thôi anh đừng nhắc đến nữa. Mấy năm nay mọi thứ đã lắng xuống rồi. Lúc nào về em sẽ hỏi Thanh xem. Chứ không tự nhiên bọn nó lại qua lại với nhau như vậy.