Chương 4
Mấy ngày sau, Lam vì cảm thấy có lỗi với Thục Anh bởi cậu đã để cô bị đặt điều nói xấu mà hèn nhát không dám lên tiếng bảo vệ ân nhân của mình nên cậu đã quyết định đến gặp Thục Anh để nói lời xin lỗi.
Tiếng chuông tan học đã điểm, đúng như thói quen thường ngày, Thục Anh và Hải Ly luôn đi đến nơi nào gần đấy trò chuyện, học bài cùng nhau khoảng một tiếng mới về. Hôm nay, cả hai đến thư viện trường đọc sách. Lam cũng đi theo, từng bước tiến đến gần hai cô, cất tiếng gọi:
– “Thục Anh!”
Nghe tiếng gọi, Thục Anh quay đầu lại nhìn.
– Này, Lam, có chuyện gì thế?” – cô hỏi.
– “Tớ…tớ…” – cậu ấp úng.
– “Tớ muốn xin lỗi cậu vì tớ đã quá hèn nhát mà không thể bảo vệ cậu, để cậu phải bị cả trường nói xấu như vậy. Tớ xin lỗi cậu nhiều lắm!” – Lam chân thành xin lỗi.
– “Thôi bỏ đi, dù sao chuyện cũng đã qua rồi. Mình không quan tâm lắm đâu. À, vết thương ở chân của cậu thế nào rồi?”
– “Vết thương của tớ đã lành rồi, tớ đã đi lại bình thường được rồi!”
– “Vậy là tốt rồi.”
Đứng im lặng quan sát từ nãy giờ, Hải Ly thầm nghĩ:
– “Cũng không đến nỗi tệ. Ít ra cũng biết xin lỗi chứ không trốn luôn.”
…
Đến hôm sau, trong lúc đang đi vào lớp học, đến bậc thềm, Thục Anh giật mình, hoảng sợ khi đột nhiên nước từ trên cao đổ ập xuống làm bộ đồng phục của cô ướt sũng. Ngước lên nhìn, hóa ra đám bạn học cùng lớp đã bày mưu dùng vòi xịt nước lên người cô, để cô sáng sớm phải mặc bộ đồ ướt vào lớp như một ‘sinh vật lạ’. Thục Anh chẳng nói chẳng rằng, lạnh lùng bước tiếp vào lớp làm chúng tức đến nghiến răng. Sự thật là dù tủi thân lắm nhưng Thục Anh vẫn cố trưng ra bộ mặt lạnh lùng để khoing phải gặp rắc rối từ gia đình bọn chúng, và còn để xoa dịu lửa giận của bản thân nữa.
Tiết đầu của buổi học hôm đó, cô giáo đã nhìn thấy bộ dạng đó của Thục Anh đã đến hỏi cô. Và cô đã thành thật tố cáo. Kết quả là những ai bày trò làm đồng phục của cô ướt đã bị mời lên phòng hiệu trưởng.
Về phần Hải Ly, cô còn thảm hơn. Vì bảo vệ bạn thân mà cô cũng trở thành nạn nhân của hội cậu ấm cô chiêu hống hách trong lớp. Tên trùm trường là Nhật lại học cùng lớp với cô.
Giờ ra chơi hôm sáng thứ sáu tuần đấy, Hải Ly bị hắn đẩy ghế ngã xuống vô tình đập đầu vào cạnh bàn chảy máu.
Một tên đàn em của hắn nắm tóc cô từ phía sau kéo lên.
– “Đại ca, con nhỏ này là Hải Ly hôm đó đã dám cãi tay tay đôi với đại ca đó!”
– “À, thì ra là mày, con nhỏ hạ lưu mà dám cãi tay đôi với tao. Mày với con Thục Anh đúng là một cặp bạn thân hoàn hảo. Tao cũng sẽ không để yên cho nó đâu.” – Hắn khủng bố tinh thần cô kèm theo một điệu cười ngạo nghễ, bộc lộ rõ bản chất cầm thú.
– “Đê tiện!” – Hải Ly chửi thẳng mặt hắn.
– “Mày dám! Chắc là mày đã quên cái tát mấy hôm trước rồi. Hay là mày cảm thấy chưa đủ. Được, tao sẽ cho mày nếm trải cảm giác mạnh hơn.”
Nói rồi, hắn dùng chân đạp một cái thật mạnh vào lồng ngực cô làm cô phun ra một ngụm máu rồi ngất xỉu. Bọn chúng bỏ đi để cô một mình ở góc tường. May mắn cho Hải Ly là có Thục Anh đi đến tìm cô và phát hiện. Thục Anh ba phần hốt hoảng bảy phần lo lắng lập tức báo tin với giáo viên gọi điện xe cứu thương đưa cô vào bệnh viện.
Vài tiếng sau, Hải Ly được thông báo là tình trạng đã ổn. Lúc này, Thục Anh mới thở phào nhẹ nhõm.
– “Ai mà lại hành hạ cậu ra nông nỗi này chứ?” – Thục Anh hỏi với giọng đầy lo lắng, đâu đó phản phất sự tức giận.
– “Là Nhật đó, tên đại ca của trường. Mình cũng như bạn, xuất thân không bề thế nên bọn chúng liên tục bày trò bắt nạt.” – Hải Ly cố tình không nói là do bảo vệ Thục Anh sợ làm bạn thân lo lắng.
– “Mấy ngày nay cậu ổn không, bọn chúng có làm gì cậu không?” – cô tiếp tục.
– “Không đâu, mình ổn mà. Có mấy trò bắt nạt vặt vụng chúng cũng bị thầy cô phê bình rồi!” – Thục Anh an ủi cô.
Tên đầu gấu Nhật đó chỉ bị viết tự kiểm nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ làm Hải Ly đỡ ấm ức.
…
Gần tới thi học kỳ nên cả hai quyết định tập trung vào việc học hơn. Còn Lam, từ lần ấn tượng sâu sắc với cô bạn cùng lớp thì cậu cũng thường hay đến tìm Thục Anh để hỏi cô những bài khó. Cô cũng nhiệt tình giúp đỡ, còn đám bạn bắt nạt cô thì cô tự có cách giải quyết riêng. Chỉ là Lam không ngờ rằng hàng động này của cậu đã khiến cho những chuỗi ngày đến trường của Thục Anh về sau như gói gọn trong hai từ ‘địa ngục’.