Chương 82: Hy sinh vì một người...
Điều tra một hồi liền phát hiện bóng đen tối hôm ấy Lạc Phù Nghiêm nhìn thấy hóa ra là ông ta. Lúc đó hắn còn mờ mịt không hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Dẫu vậy vẫn gửi thư về báo bình an cho mọi người, trong đó cũng nhắc đến chuyện của thúc thúc hắn. Sau đó liền nhận được thư của An Lâm gửi đến.
Hóa ra Cao Thừa An đã biết toàn bộ kế hoạch. Thậm chí còn âm thầm gặp riêng Triều Thái Thái. Nhờ ông tham gia kế hoạch của bọn họ.
Và cuối cùng ngày này cũng diễn ra. Toàn bộ quân lính của Thủy Quốc tuy rất đông nhưng cũng may họ được một nước khác giúp đỡ là Thổ Quốc. Cũng nhờ Châu An âm thầm sang đó một chuyến nhờ cậy vua của họ chi viện. Cũng may một điệu, vua của Thổ Quốc là một người ngay thẳng chính trực. Tuy không hùng mạnh như Thủy Quốc và nước của họ nhưng cũng không thiếu gì nhân tài hiếm có. Rồi cứ thế, những quan thần, võ tướng còn sống sót cho tới một số ít bá tánh đứng về phía Cao Thừa An do phu thê Châu An ở quê nhà kêu gọi. Và trong lúc Lưỡng Nguyệt tưởng chừng đã nắm được tất cả trong tay. Thì bên ngoài người của họ đã may phục sẵn. Chưa kể đám người của Lưỡng Nguyệt còn bị bỏ thuốc vào trong thức ăn do Triều Thái Thái mang đến nên sinh ra kiệt sức mệt mỏi. Vì thế bọn liền thừa cơ xông lên. Chiến thắng lần này thật sự công lao của hai phu thê Châu An và Triều Thái Thái không hề ít.
Lưỡng Nguyệt nghe xong sắc mặt đã tức giận méo mó đến đáng sợ. Kế hoạch bà ta ấp ủ bấy lâu nay! Kế hoạch cả đời bà ta luôn tính toán không ngờ! Không ngờ lại bại trong tay chính con chó của mình! Bà ta không cam! Bà ta không cam tâm!
Ánh mắt Lưỡng Nguyệt lóe lên sự hiểm ác. Bà ta âm thầm lấy con dao giấu sẵn trong y phục. Sau đó không nói không rằng liền đâm về phía sau.
– Tsk…
Cao Thừa An thân thủ nhanh nhẹn nên dễ dàng né được dẫu cho bàn tay bị cắt trúng một miếng. Còn bà ta thì thoát ra đứng đối diện bọn họ. Tay cầm dao điên loạn mà cười lớn.
– HAHHAHHA! CÁC NGƯƠI! CÁC NGƯƠI AI DÁM BƯỚC TỚI ĐÂY!! DÁM BƯỚC TỚI ĐÂY TA LIỀN LÔI KẺ ĐÓ CHẾT CHUNG VỚI MÌNH!
– Lưỡng Nguyệt…
Triều Thái Thái thấy bà ta như vậy, tâm còn khó chịu hơn bao giờ hết. Ông ta yêu bà ta cả một đời người. Vì bà ta làm không ít chuyện trái với lương tâm. Bây giờ lại chính ông ta đẩy bà ta vào vực thẩm. Thử hỏi xem, Triều Thái Thái ông ta…..có đau lòng hay không?
– Tên khốn!! Chính ngươi! CHÍNH NGƯƠI HẠI TA ĐI ĐẾN BƯỚC ĐƯỜNG NÀY!! CHÍNH NGƯƠI!
Lưỡng Nguyệt chỉa dao về phía Triều Thái Thái. Ánh mắt uất hận như muốn xâu xé ông ta ra trăm mảnh.
Cả đám người thấy bà ta như vậy cũng không khỏi có chút bất an. Triều Thái Phong vốn đã đứng trước Cao Thừa An sợ bà ta sẽ gây cho y nguy hại.
Cả Lạc Phù Nghiêm cũng đứng trước thê tử mình như một bức tường thành dày đặc. Và Đường Như ngọc cũng đứng trước…
Bất chợt nàng hốt hoảng. Kỳ Điệp vốn đang đứng sau lưng đã chạy đi đâu mất. Đến khi phát hiện liền thấy Kỳ Điệp đang đứng một góc sau lưng Lưỡng Nguyệt. Trên tay run rẩy cầm một thanh kiếm sắc nhọn.
– CHẾT ĐI!!
Nàng lao nhanh đến chỗ Lưỡng Nguyệt muốn đoạt mạng bà ta! Là bà ta hại nàng nhà tan cửa nát. Là bà ta khiến phụ mẫu nàng chết một cách thê thảm. Nhất định! Nhất định nàng phải báo thù cho phụ mẫu và những người vô tội!
Keng!
Lưỡng Nguyệt trợn to mắt không tin vài những gì đang diễn ra. Triều Thái Thái….Triều Thái Thái đang ôm lấy bà ta. Hứng trọn nhát đâm chí mạng của Kỳ Điệp.
Con dao trên tay bà ta buông thõng. Kỳ Điệp cũng bị Đường Như Ngọc ôm chặt lấy.
– Buông ra! Muội phải giết bà ta! Buông ra!
Kỳ Điệp hét lớn. Nước mắt không ngừng thay nhau rơi xuống. Chính bà ta gây ra ác mộng cho cuộc đời nàng. Chính bà ta hại cả nhà nàng. Chính bà ta… bà ta là độc phụ! Là rắn rết là sâu bọ!
– Ngoan! Không sao rồi! Không sao rồi!
Đường Như Ngọc vừa ôm chặt nha đầu nhà mình vừa vuốt nhẹ mái tóc của Kỳ Điệp. Nàng ta biết rõ nha đầu này đã phải khổ sở thế nào…
– Ngươi….ngươi…
Lưỡng Nguyệt bàng hoàng nhìn Triều Thái Thái. Ánh mắt mở to như không chấp nhận thực tại đang diễn ra.
Còn Triều Thái Thái lúc này đang nằm trong vòng tay của Lưỡng Nguyệt. Nằm trong vòng tay người nữ nhân ông ta yêu nhất. Đã từng mơ về khung cảnh này rất nhiều lần. Bây giờ cuối cùng ông ta cũng được toại nguyện.
Mặc cho máu ở vết thương không ngừng chảy dài. Ông ta vẫn gắng gượng đưa tay lên xoa vào vết sẹo bỏng tróc của Lưỡng Nguyệt. Dù cho mọi người ai có kinh tởm vết sẹo này đi chăng nữa. Dù cho ai có chán ghét Lưỡng Nguyệt. Thì ông ta vẫn một lòng yêu bà ta. Vẫn một lòng vì bà ta hi sinh cả mạng sống….