Chương 47: Quá đáng
Xích Diễm nhìn cô đầy khó hiểu, Tiểu Hắc thấy hắn như thế liền bồi thêm một hành động gây khó chịu, cô nhón chân rồi ôm lấy hắn, có lẽ vì sợ bản thân nói chậm sẽ để lộ chuyện cho nên liền gấp gáp nói:
” Tam hoàng tử hôm nay thật là uy phong!”.
Dứt câu, cô cũng buông hắn ra nhanh nhất có thể sau đó lui ra xa thật xa.
Người đàn ông giương cung nhưng tầm mắt của hắn lại không nhìn bia mà lại chăm chăm dán mắt vào cô, kéo căng dây cung bắn một phát, lát sau liền nghe thấy tiếng la thất thanh của Lương Tri:
” Điện hạ, ngài quá đáng vừa thôi. Nếu như cảm thấy tôi không ổn thì trực tiếp đuổi việc là được rồi, sao lại sử dụng cái chiêu bẩn thỉu này chứ?!!!”.
Anh chỉ là đi ngang qua sân tập, còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi thì một mũi tên lao thẳng đến, nếu như không phải nhanh nhẹn né kịp thì chắc đã đi gặp ông bà tổ tiên rồi.
Người đàn ông nghe thấy giọng nói oán thán liền xoay đầu sang nhìn anh, rất nhanh xua xua tay đuổi người:
” Cút”.
Cánh tay đắc lực của tam hoàng tử ấm ức bỏ đi, thanh xuân trao cho lầm người rồi, đúng là uổng phí!!!
Tiểu Hắc chứng kiến tất cả mọi chuyện mừng thầm trong lòng nhưng vẫn cố cắn chặt răng để không cười, hai tay nắm chặt ngăn bản thân không nhảy cẩn lên vì vui sướng.
Đấy, hắn vì tức quá cho nên ngay cả bắn cung cũng không thể tập trung, chỉ cần bồi thêm vài cú thì chắc chắn hắn sẽ đá cô bay trở về Đế Quốc, không cần đợi đến 2 năm sau.
Hôm đó Tiểu Hắc như bị trúng tà bám lấy hắn, còn người đàn ông thì ý thức sắp mất đến nơi, có vẻ như vẫn chưa tiêu hoá được mọi chuyện.
Màn đêm buông xuống, những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời khiến cho Tiểu Hắc nhớ đến tiểu thư vô cùng, vậy nên cô càng hạ quyết tâm phải nhanh chóng trở về. Cô hít vào một hơi để bản thân trở nên phấn chấn rồi tiếp tục bước đi trên.
Ở trong căn phòng rộng, người đàn ông ngồi trên giường chuyên tâm lau thanh song đao, cửa phòng bị mở tung, cô gái ở bên ngoài xông vào rồi nhào về phía hắn.
Tiểu Hắc nhìn thanh đao hắn đang cầm trong tay, không nói gì giật lấy rồi thẳng tay ném xuống dưới sàn, trong lòng đang cực kỳ mong muốn hắn nổi giận.
Đáy mắt của người đàn ông quả nhiên đen lại, trầm giọng:
” Em quá đáng rồi đấy”.
Thì sao? Cô chính là đang muốn quá đáng như thế đấy.
Tiểu Hắc nhanh nhẹn ngồi lên người hắn, hoàn toàn không chú ý đến tư thế này có chút ám muội, cô vòng tay lên cổ hắn áp sát rồi ôm lấy. như thế này mà hắn còn không đá cô xuống mới lạ ấy.
Tư thế này cô gái rất dễ bị đè xuống, chỉ sau vài giây bám lấy hắn thì trời đất đảo lộn, Tiểu Hắc thấy bản thân đang nằm ở trên giường, người đàn ông thượng ở trên không nói gì, dứt khoát cúi xuống nhắm chuẩn vào đôi môi nhỏ rồi ngậm lấy.
Đồng tử của cô gái giãn ra, hô hấp cũng trì trệ, sau khi hoàn hồn liền đấm liên tục vào khuôn ngực vạm vỡ của người đối diện.
Hắn hắn hắn, tên điên này, hắn hôn cô!!!
Xích Diễm mút lấy cánh môi mềm mại ấy không buông, bàn tay cũng đặt ở trên eo thon cách lớp quần áo mân mê da thịt thiếu nữ, sau vô số lần Tiểu Hắc phản kháng vì mất dưỡng khí thì hắn mới chịu buông ra, hơi thở nóng rực phả lên gương mặt đỏ ửng của cô gái.
Khuôn mặt phản chiếu trong con ngươi màu nâu của cô chính là người đàn ông với ánh mắt đỏ ngầu và vài đường gân xuất hiện vì phải kìm nén bản thân.
Xích Diễm đè nén giọng nói khàn đặc, yết hầu chuyển động lên xuống, bàn tay đặt ở trên eo thon cũng siết lại, hắn lên tiếng:
” Cả ngày hôm nay em làm như thế này là có ý gì? Đang muốn câu dẫn ta có đúng không?”.
“???”.
” Chết tiệt, ta đã cố gắng kìm nén nhưng em ngày càng quá đáng, nếu có chuyện gì vượt quá giới hạn thì tất cả đều là tại em đấy”.
Ơ kìa, hắn đang nói cái gì vậy? Đây… đây đâu phải là điều mà cô muốn???