Chương 71
Bách Niên Tâm Ý [71]
…
Ủa? Điên à? Vợ chồng á? Đánh úp em thế à? Sếp muốn em phải ngất ra đây thì sếp mới vừa lòng hả? Sếp đừng tưởng làm thế là hay nhá! Sếp cũng đừng tưởng em dễ dãi nha! Em giả bộ tỉnh bơ bảo:
– Chuyện vợ chồng nhà người ta, chẳng liên quan gì đến em hết.
– Vậy chuyện vợ chồng nhà tôi có liên quan tới em không?
– Em biết sao được? Em có phải vợ sếp đâu!
Sếp đặt tay lên bụng em rồi thở dài bảo:
– Hai em bé nghe mẹ Ý nói kìa!
– Ơ kìa? Sếp hay thế? Ai lại chơi mách con?
– Trong cái nhà này, tôi thấp cổ bé họng, không mách con thì mách ai?
– Ai bảo thế? Em đây này, người đàn bà bụng mang dạ chửa không được nghe sếp nói lời yêu mới là người thấp cổ bé họng trong nhà đây này!
– Ơ? Em không phải là vợ tôi nhưng lại vẫn ở trong nhà tôi à?
Ối dồi ôi! Nhục quá mấy chị ơi! Hố rồi! Hố nặng rồi! Ngu ngơ xong bị sếp gài rồi! Em muối mặt hét lên:
– Vâng. Em ở trong nhà sếp, đẻ con cho sếp, làm tôi tớ phục vụ sếp. Được chưa ạ?
Sếp phì cười ôm eo em. Em tức quá chừng! Em đấm bùm bụp vào ngực sếp. Em rất muốn đẩy sếp ra, thế nhưng sếp vừa thơm vào má em một cái, bàn tay em liền mềm nhũn, không đấm nổi, cũng chẳng đẩy được nữa. Khoảnh khắc cánh môi sếp lướt qua vùng da cổ, trống ngực em bắt đầu đập loạn. Sếp nhân cơ hội em bị mất tập trung, bất ngờ đánh úp:
– Tâm yêu Ý mà!
Em ứa nước mắt, nhưng vẫn cố tình làm màu:
– Ý ứ thèm yêu Tâm. Cho Tâm yêu đơn phương!
Sếp kệ em thôi. Cái kiểu của sếp là như vậy, rất tôn trọng em. Em không muốn nhận quà, sếp cũng chẳng ép. Nhưng sếp tinh tế lắm, bất cứ khi nào em cần đi đâu mà sếp bận họp thì chị Tỉnh đều thay sếp đưa em đi tới nơi, về tới chốn. Chị Tỉnh cực kỳ cẩn thận, có hôm xe bị bẩn tí xíu thôi mà chị cũng áy náy bảo em:
– Tôi xin lỗi cô Ý! Tôi làm bẩn xe của cô rồi. Sau khi đưa cô tới công ty, tôi sẽ đi rửa xe luôn.
Em vui vẻ bảo:
– Ôi dào! Sao chị khách sáo thế? Xưng hô chị em thôi chị ơi! Với cả, chiếc xe này là của sếp đấy ạ!
– Xe của cậu Tâm thì cũng là xe của cô Ý.
Chị nói làm em ngại quá chừng. Chị Tỉnh là kiểu người nghiêm túc, chị không vồn vã xởi lởi như anh Thức. Thấy em suốt ngày ăn khế, chị lạnh lùng nhắc nhở:
– Ăn chua nhiều quá không tốt đâu, cô Ý nên biết tự kiềm chế.
– Dạ vâng ạ.
– Có thể cô Ý sẽ thấy tôi hơi nghiêm khắc, nhưng cô nên làm quen dần. Mấy bữa nữa, cô về nhà cậu Tâm ra mắt rồi mà. Chủ tịch An khó hơn tôi gấp vạn lần. Cô không được lòng Chủ tịch thì dẫu cô có sinh cho cậu Tâm mười đứa nhỏ cũng không thể bước chân vào cổng nhà cậu.
– Em hiểu mà chị, nghĩ về chuyện đó, em cũng thấy lo lắm luôn. Em xuất thân không cao, trước khi đến với sếp lại từng lỡ dở. Em sợ mọi người trong nhà sếp hiểu lầm, nghĩ em là loại con gái hư hỏng, mưu mô xảo trá, chuyên đi úp sọt con trai nhà giàu.
– Không sợ, tâm cô biết cô không như thế là được. Buông bớt những ánh nhìn xung quanh, lòng cô sẽ nhẹ nhõm hơn. Người thương sẽ tìm cách thấu hiểu để nâng đỡ, kẻ ghét sẽ bới lông tìm vết để vùi dập. Cô không cần mất quá nhiều năng lượng vào những chuyện trời ơi đất hỡi. Thay vào đó, cô nên tập trung trau dồi bản thân để bước lên tầng mây cao hơn. Hữu xạ tự nhiên hương, cô có tri thức thì cô xứng đáng được gả cho người có hiểu biết rộng, cô có năng lượng bình an thì người ta sẽ tự khắc muốn gần gũi cô.
– Dạ. Em hỏi cái này, có gì không phải, chị bỏ qua cho em nhé! Trước kia, chị từng là một nhân vật có máu mặt trong giới tài chính, bây giờ lại đổi sang nghề lái xe, có phải là chị đã đi xuống tầng mây thấp hơn không ạ?
– Theo quan điểm của một số người coi trọng tiền tài địa vị thì chắc là như thế.
– Theo quan điểm của chị thì sao ạ?
– Tôi đã tích luỹ đủ của cải vật chất rồi, bây giờ là lúc tôi cần thực hành buông bỏ bản ngã. Tôi tự tạo ra thử thách cho chính mình bằng cách làm những công việc mà trước đây, tôi từng xem thường. Chỉ khi tôi thực sự là tài xế, trực tiếp đối diện với đủ thứ chuyện, từ chuyện tắc đường làm muộn giờ, chuyện mưa gió làm bẩn xe đến chuyện nhức mỏi vì phải ngồi nhiều, tôi mới nhận ra năm xưa, tôi đã rất khốn nạn khi có thái độ hách dịch mỗi lần trả lương cho tài xế của mình. Tôi từng bắt nhân viên phải nhớ ơn mình vì tôi đã tạo ra công ăn việc làm cho họ mà quên mất rằng tôi cũng cần phải cảm ơn họ vì không nhờ sự nỗ lực của họ thì chắc chắn không có thành công của tôi. Tâm thức của tôi đang dần được chuyển hoá. Từ một con đàn bà không ai ưa, tôi trở nên dễ thương hơn. Nếu ai đó xếp tầng mây dựa trên tiền tài địa vị thì đúng là tôi đang đi xuống. Đổi lại, nếu người ta xếp tầng mây dựa trên năng lượng bình an thì chắc chắn là tôi đã đi lên một vị trí rất cao so với ngày xưa.
– Em hiểu rồi chị ạ. Cuộc đời em cũng có nhiều bước nhảy vọt nhờ nghịch cảnh. Em từng là một đứa con gái ngờ nghệch, rất yếu đuối và hay tủi thân. Hiện tại, em đã mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.
– Ừ, mạnh mẽ được là tốt. Chỉ cần trái tim vững chãi thì sóng gió nào rồi cũng sẽ qua. Cô Ý chăm chỉ, dễ thương, lại là người lương thiện, tôi đoán mẹ cậu Tâm sẽ quý cô lắm đấy. Khác với Chủ tịch An luôn cân nhắc thiệt hơn, phu nhân Lành khi nhìn người chỉ nhìn vào tâm.
Chị Tỉnh chia sẻ. Tâm trạng em phấn chấn hẳn lên. Chỉ là, ngày về ra mắt gia đình sếp, em vẫn thấy áp lực. Nhà gì mà to chà bá, y như cung điện thời cổ đại ý, nguy nga tráng lệ vô cùng. Từ cổng chính, muốn đi vào sân lớn cũng phải lái xe mất tầm năm phút. Chạy dọc theo con đường rải sỏi là rãnh nước trong veo đang ôm trong mình những bông súng trắng tinh khôi cùng những chú cá nghịch ngợm đủ sắc màu. Như các chị đã biết, sếp em là con út, bên trên có bảy chị. Riêng chị ba, tức cô An, là con gái nuôi. Tuy nhiên, cô chưa từng được Chủ tịch An thừa nhận. Hôm nay, cậu út dắt bạn gái về ra mắt có khác, các chị tụ họp đông đủ luôn à! Chị cả ở bên Mỹ, chị hai ở bên Pháp mà cũng nhiệt tình bay về từ tối qua. Các chị vui tính ghê lắm, trông thấy tụi em liền trêu ghẹo:
– Cậu út lầm lì ít nói mà xem ra cũng nguy hiểm phết nhờ? Cua vợ cũng phải kém mười tuổi mới chịu cơ!
– “Dư thế lày” thì lúc yêu mình gọi anh em hay chú cháu hả Ý?
– Chị tư hay thật! Chú cháu cái nỗi gì? Thằng út tuy tuổi nó già chát nhưng mặt nó trẻ măng mà! Gọi anh em cho thân mật!
– Có khối mà được gọi là anh, chị qua công ty mấy lần, thấy cậu út toàn bị người ta gọi là sếp thôi. Chắc cũng thèm lắm được nghe một tiếng anh ngọt ngào thân thương, cơ mà sĩ diện nên không dám mở lời, út nhể?
– Ủa? Thật vậy hả cậu út? Có cần chị năm quân sư cho không? Chi phí rẻ thôi á! Nghe nói cậu nhờ chị cả đặt hẳn năm chiếc nhẫn kim cương, chị chỉ xin cậu ba chiếc thôi chứ chả nhiều nhặn gì đâu.
Chuyện này em cũng có nghe nói, ứ biết sếp mua nhiều nhẫn thế làm gì không biết? Em hỏi dò mấy lần mà sếp toàn giả ngốc lờ đi hại em tò mò muốn xỉu.
– Chị năm cần nhiều nhẫn thế làm gì ạ? Kim cương cũng có mài ra ăn được đâu?
– Không mài ra ăn được nhưng mà đánh bóng lên rồi đeo được đó dì bảy.
Tiệc đang vui thì cô An ném đá vào hội nghị:
– Chao ôi! Có bát mỡ ngon nào, con Na nó chả húp bằng sạch rồi, đợi tám kiếp sau cũng chả còn phần của dì năm và dì bảy đâu. Chị còn lạ gì con này nữa? Ngày xưa, nó gài thằng Tú nhà chị, cũng chửa ễnh ra á, xong năm lần bảy lượt dùng cái bầu tống tiền chị. May mà chị sống có đức, phước của chị dày nên mới thoát được nó. Mất đi hũ vàng, chắc nó tiếc lắm. Giờ vớ được cậu út khù khờ, nó không bào cho bằng sạch mới là lạ. Nói chung phốt của con này thì nhiều như lá rụng mùa thu, kể cả ngày cũng không hết đâu các dì ạ!
Eo ôi! Em điên quá mấy chị ơi! Em muốn chửi nhau với cô An dã man! Cô hành em trên mạng chưa đủ hay sao mà còn chế nhạo em ở ngoài đời, trong một ngày cực kỳ quan trọng như này?