Chương 69
Bách Niên Tâm Ý [69]
…
Uầy! Có nhất thiết phải rõ ràng cụ thể thế không ạ? Dính vào yêu á? Yêu hẳn hoi cơ á? Yêu ai? Em hả? Thiệt sự ghét cái ông sếp này ghê! Chỉ giỏi làm con gái nhà người ta truỵ tim thui à! Ôi chao cái ông sếp hâm của em! Em thật không ngờ ông ấy lại thừa nhận yêu em trong hoàn cảnh có một không hai như thế này! Em kiểu ứ biết nên vui hay nên buồn nữa? Chị Nga thì vẫn cố chấp hỏi vặn:
– Anh có chắc là yêu không?
– Anh chắc chắn.
– Đôi khi, có những cảm xúc giống như tình yêu, nhưng không phải. Có thể chỉ là sự thân thuộc, ở bên nhau nhiều, bện hơi nhau rồi dẫn đến hiểu lầm.
– Với lịch trình hiện tại của anh thì bọn anh chưa được ở bên nhau nhiều đến thế.
– Không ở bên nhau nhiều thì sao có thể chắc chắn được tình cảm?
Ơ hay cái chị Nga này? Sao kiểu gì chị cũng nói được thế ạ? Em chịu chị luôn!
– Nếu trong tim đã có một người thì càng xa cách lại càng thấy rõ nhớ thương.
Vâng, sếp cũng đỉnh luôn, kiểu gì cũng xoay được. Chị Nga vặn vẹo một hồi không ăn thua, đành ra về với gương mặt đượm buồn. Em thấy sếp liếc qua vườn xoài, sợ bị phát hiện nên em hoảng hốt trốn vội đằng sau gốc cây. Khiếp thôi! Em làm như em còn bé bỏng lắm không bằng mà trốn với chả trú. Em ngu quá các chị ơi! Em nhanh trí chữa thẹn:
– Hai đứa thèm ăn xoài xanh sếp ạ! Tại tụi nó đấy! Em vô tội!
Sếp chả bắt bẻ gì cả. Sếp hái một quả xoài xanh rồi đem đi rửa, sau đó, thong thả gọt xoài cho em ăn. Xoài hơi chua chua, giòn giòn, ngon lắm á mấy chị! Em ăn hết quả xoài mới đủ tự tin nhào vào trong lòng sếp, ôm cổ sếp, thủ thỉ nhận lỗi:
– Thực ra… ban nãy… em nói xạo đấy… không phải tại con thèm ăn xoài đâu… tại em thèm hóng hớt đấy.
– Tôi biết.
– Biết sao sếp không mắng? Sếp không răn đe em à? Sếp chiều hư nhân viên thế á?
Em hoạnh hoẹ. Sếp phì cười mắng:
– Ý không ngoan nhé!
Em bạo gan trêu ghẹo:
– Ý mà ngoan thì chắc gì Tâm đã bị dính vào yêu.
Hai má sếp đỏ bừng. Sếp búng nhẹ lên trán em rồi làm bộ nghiêm giọng trách móc:
– Phạt Ý tội nghe lỏm.
Em cắn yêu một phát vào môi sếp, đành hanh bảo:
– Phạt Tâm tội tỏ tình mập mờ.
Đoạn, em chuồn vội vào nhà. Sếp cũng đi vào trong cùng em, nhưng sếp ứ chịu chạy đến bên em, sà vào lòng em mà chỉ ngồi thong dong trên chiếc ghế trường kỷ. Em bĩu môi giả bộ giận hờn rồi hư hỗn nghịch ngợm đồ đạc trên bàn làm việc của sếp. Tình cờ xem được bản vẽ thiết kế chiếc lắc tay hoa đào, em chợt sững người. Hoá ra chiếc lắc tay năm xưa người ta tặng em không phải là hàng khuyến mại giá rẻ. Nó được làm từ vàng trắng, những viên đá đính vào cánh hoa đào chính là kim cương hồng. Em tò mò thắc mắc:
– Năm xưa, sếp tặng chiếc lắc tay hoa đào xa xỉ cho học trò, chẳng phải là quá lãng phí hay sao?
Sếp lắc đầu rồi từ tốn bảo:
– Vật chất vô tri, tâm ý xa xỉ. Năm xưa, em dựa theo khả năng của em, nỗ lực phấn đấu để tôi tự hào. Tôi dựa theo khả năng của tôi, nỗ lực chuẩn bị phần thưởng để tán dương em.
Một chút rung rinh, một chút ngòn ngọt và rất nhiều chút thương nhớ thấm đẫm trái tim em. Sao em có thể nhớ một người khi mà người ta đang ở ngay trước mặt mình cơ chứ? Sao em lại nợ người ta nhiều đến thế? Đúng là em đã luôn nỗ lực vì muốn ai đó tự hào, nhưng nếu như người ta không âm thầm đứng phía sau khích lệ em thì sẽ chẳng có em của ngày hôm nay. Người ta cho em điểm tựa tinh thần, để em có nơi tìm về sau những mệt mỏi ngoài kia. Em bỏ lại áp lực đằng sau cánh cửa, về bên người ta, uống một cốc trà, ăn một miếng bánh, sống một cuộc đời bình dị dịu êm. Khoé mắt em rưng rưng, em chẳng thèm hờn giận nữa. Em bẽn lẽn ngồi lên đùi sếp. Sếp cầm tay em áp lên lồng ngực vững chãi, dịu dàng hỏi:
– Em có cảm nhận được không?
Em sụt sịt đáp:
– Có… trái tim sếp…
– Ừ. Là của em đấy.
Sếp ở công ty có vẻ nghiêm nghị và khó gần, nhưng sếp trên cương vị là người đàn ông của em, khi ở chốn riêng tư với em thì ngọt ngào không sao tả xiết. Sếp chăm em kỹ lắm, bữa nào cũng đầy đủ chất dinh dưỡng. Buổi đêm ở cùng sếp, em chẳng dám lướt mạng hay viết lách linh tinh, tại em sợ em hư, sếp ứ thương em nữa. Em sinh hoạt theo lịch của sếp, thấy sếp chuẩn bị đi ngủ là em cũng phấn khởi leo lên giường nằm cùng sếp. Rõ ràng bình thường sếp rất thông minh, ấy thế mà bữa nay sếp lại ngô nghê đến lạ. Sếp chau mày hỏi em:
– Mẹ của hai em bé làm gì vậy?
– Ơ kìa? Sao sếp hỏi kỳ thế? Em ngủ cùng sếp chứ còn làm gì nữa?
– Ra thế. Tôi lại cứ tưởng em chỉ nằm ké một chút thôi.
– Không, em nằm ké nhiều chút đấy ạ, ké đến sáng mai cơ.
– Vậy à? Ké suông vậy thôi đấy!
Sếp nói lẫy. Em phì cười thơm vào má sếp mấy cái liền rồi mới gối đầu lên tay sếp, ôm eo sếp thật chặt.
– Ai thèm ké suông? Người ta ké mùi mẫn, ké tình cảm hẳn hoi.
Sếp cũng phì cười. Sếp quay người sang phía em, sếp nằm nghiêng, đôi môi sếp cọ cọ vào trán em. Tim em mềm nhũn, em cố ý ngậm khuy áo của sếp, giở giọng mè nheo:
– Em bị lạnh mặt á!
Sếp biết thừa em bày trò rồi nhưng vẫn cởi bỏ mấy khuy áo, cho em vùi mặt vào vùng ngực bình yên. Em hít một hơi thật sâu, thấy dễ chịu vô cùng, em ngủ tít mít. Giữa trưa hôm sau, nghe tiếng bà Nương chửi như hát hay mà em tưởng em đang mơ các chị ạ.
– Ối dồi ôi là ối dồi ôi! Con gái con đứa ngủ trương thây ra “dư thế lày” có nhục cái mặt con bà nó không hả? Đừng cậy mang bầu mà lên nước nha! Ngày xưa, tôi chửa mẹ chị to ễnh ra, tôi vẫn đi nhổ khoai ầm ầm kia kìa!
Em giật thót cả người, mới tỉnh giấc nên giọng em còn ú ớ:
– Bà… bà lên gia trang Tâm An… từ bao giờ? Bà… biết chuyện… con chửa… rồi hả?
– Sếp chị gọi điện thưa chuyện với tôi từ hôm qua, nhưng tôi không dám làm phiền chị nghỉ ngơi nên sáng nay mới khăn gói quả mướp lên đây. Tôi đã bảo tôi tự bắt xe được mà sếp chị lại cứ một mực nhờ tài xế qua đón hai vợ chồng già, người đâu mà chu đáo quá thể đáng. Ứ hiểu sao bị con ngơ nhà chị bẫy, uổng đời trai.
Giọng bà Nương rõ đanh đá nhưng ánh mắt bà lại chan chứa niềm vui. Em gào lên rõ to:
– Ơ kìa? Bà cháu với nhau mà thế à? Người ta chửa chả xót thì thôi lại đi xót người lạ.
– Lạ đâu mà lạ? Cháu rể chị Nương, lạ chỗ nào? Cháu Tâm nhể?
Em theo ánh mắt bà liếc ra ngoài cửa, sếp thản nhiên gật đầu mới sợ chứ. Ơ hay nhờ sếp nhờ? Thừa nhận là cháu rể của bà Nương có khác nào ngấm ngầm khẳng định muốn lấy em đâu? Ối dồi ôi! Em ngượng quá đi mất thôi mấy chị ơi! Má em đỏ rực luôn à! Sếp còn từ tốn xin phép bà trong thời gian tới cho sếp thay bà chăm sóc em nữa chứ. Bà chả giữ giá cho em gì sất, bà gật đầu lia lịa. Ông Tựa cười cười trêu sếp:
– Ô thế là anh chị quyết định sống thử hả?
Bà Nương bĩu môi bảo:
– Thử thiếc cái gì? Sống thật luôn cho nó chất!
Sếp lịch sự đáp:
– Dạ, con xin nghe theo lời chỉ dạy của bà!
Ối dồi ôi! Em đã bao giờ lễ phép với bà như thế đâu? Thảo nào bà Nương khoái sếp dữ tợn! Gi gỉ gì gi cái gì cũng cháu rể! Cháu rể có bằng Tiến sĩ, là người có học thức cao. Cháu rể có khí chất của bậc quân tử. Cháu rể thốt ra câu nào là vàng ngọc câu đấy. Cháu rể đến cái nết ăn cũng thanh lịch. Có quả cháu rể đỉnh quá mà, riết rồi không biết cháu gái là ai hết! Đến ông Tựa cũng mê sếp như điếu đổ, ông nghiêm nghị dặn dò em:
– Ông là đàn ông cơ mà ông chấm cháu rể Tâm 10/10 đấy nhé! Cháu gái Na liệu mà giữ cháu rể Tâm cho cẩn thận.
– Ơ? Sao cứ phải là con giữ sếp thế ạ? Con cũng trẻ mà, con cũng có giá chứ bộ!
Bà Nương khinh khỉnh nhận định:
– Vâng, thì chị cũng có giá. Mười ngàn năm lạng giá.
Bà thật, em nói cái giá trị của con người em mà bà lại xuyên tạc sang thành giá đỗ. Em điên hết cả người, còn bà vẫn cứ cười phớ lớ, chỉ có sếp xoa đầu em dỗ dành:
– Em trẻ. Em có giá. Tôi giữ em.
Phải thế chứ! Yêu sếp nhất! Sếp bắt em ở trên gia trang nghỉ ngơi một tuần mới thả về công ty. Gặp em, con Kẹo mừng như bắt được vàng. Hai đứa nói chuyện phiếm một lúc thì nó dò hỏi:
– Na! Từ hôm uống thuốc tránh thai khẩn cấp, mày có gần gũi với đàn ông thêm lần nào nữa không?
Em ứ dám thú nhận với bạn thân chuyện em không uống thuốc, em thấy tội lỗi ghê gớm!
– Không… không mày ạ… sao mày… lại… hỏi thế?
– À, không có gì. Tao mua que thử thai cho mày đây này. Vào phòng vệ sinh thử đi cho chắc.
Em không muốn làm mếch lòng bạn nên làm theo lời nó. Hiển nhiên, que lên hai vạch. Lạ cái là, khi nghe em thông báo kết quả, con Kẹo không hề tỏ ra bất ngờ. Em giả bộ hoang mang phán đoán:
– Có khi thuốc mày đưa cho tao là thuốc dởm.
Em lo ngay ngáy á, tại em sợ nó phát hiện ra em lươn rồi nó giận em thì toi. Ai ngờ, nó vui vẻ bảo:
– Ừ, có khi là thuốc dởm rồi! Chúc mừng mày nha Na, mang trong mình cốt nhục của sếp tổng, phen này cá chép hoá rồng rồi Na ơi! Mày phải báo ngay cho sếp biết đi thôi.
Em lúng túng không biết nói gì, tại sếp biết rồi mà. Con Kẹo chắc tưởng em ngại nên nhiệt tình tư vấn:
– Tao nghe chị Trưởng phòng bảo tối nay, phòng YS sẽ đi ăn liên hoan cùng sếp tại quán cơm Tâm An. Mày nên dùng chiếc que thử thai này làm bằng chứng, ở trước mặt mọi người thông báo tin vui. Có như vậy, sếp mới không dám chối bỏ trách nhiệm với mày. Loại đàn ông trăng hoa, gian xảo như sếp phải bị đánh phủ đầu mới chịu thua.
Con Kẹo điêu toa, dám đặt điều vu khống sếp, chả nhẽ em lại chửi cho nó một trận? Thôi! Em ứ thèm! Tại em cứ bị tò mò ý các chị ạ, em thực sự rất muốn biết ý đồ của nó là gì. Do vậy, buổi tối hôm đó, tại quán cơm Tâm An, trước mặt sếp tổng và cả phòng YS, em giơ cao chiếc que thử thai rồi dũng cảm thông báo:
– Sếp! Em đang mang trong mình giọt máu của sếp!
Mọi người trong phòng YS được phen sốc óc, chỉ riêng con Kẹo tỏ vẻ bức xúc lên tiếng:
– Na! Thời buổi y học phát triển chứ có phải thời cổ đại đâu mà mày lại dám dùng một chiếc que thử thai giả để lừa sếp rằng mày có bầu hả? Tao đã khuyên mày bao nhiêu lần rồi, cái kế hoạch ngu xuẩn của mày không qua mắt được sếp đâu, tại sao mày lại cố chấp đến vậy? Để ngồi vào cái ghế phu nhân của sếp tổng, mày sẵn sàng bán rẻ lương tâm của mình ư?
Sống mũi em cay xè. Em hiểu rồi mấy chị ơi! Hoá ra, con Kẹo vẫn luôn tưởng em đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp. Nó chắc mẩm rằng em không mang bầu nên mới dùng chiếc que thử thai giả để dụ em vào tròng. Chiếc que đó ai thử chắc cũng lên hai vạch hết à. Nó muốn biến em thành một đứa con gái xảo trá, ngu xuẩn và khiến em bẽ bàng trước mặt mọi người. Nếu như em không có bầu thật thì từ ngày mai, em còn mặt mũi nào mà đến công ty nữa? Nó chơi em vố này đau ghê!