Chương 142 - MẶT TRĂNG NHỎ, KHÔNG KHÓC.
- Trang Chủ
- Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc - Bánh Bao Nhân Đậu (Mie)
- Chương 142 - MẶT TRĂNG NHỎ, KHÔNG KHÓC.
Phó Dịch Bắc mỉm cười nhìn cô gái ở trước mắt, đáp:
“Đẹp.”
“Vậy em và mặt trăng cái nào đẹp hơn?”
Cô gái lém lỉnh hỏi còn đắc ý nhướng chân mày, Phó Dịch Bắc bật cười.
“Em đẹp nhất, trong mắt anh không có gì đẹp bằng em cả.”
“Haha… Em cũng thích anh nhất!”
Cô cười khanh khách, tiếng cười reo vang hệt tiếng chuông gió êm tai, cô lao vào lòng anh Phó Dịch Bắc liền giơ tay vững chắc ôm chặt lấy cô.
Nhưng không quá hai giây, dù anh có dùng hết sức lực cũng không có cách nào giữ được cô trong lòng mình.
Tiếng cười của cô phiêu tán theo cơn gió, thân thể mềm mại trong vòng tay anh cũng dần biến mất không tăm hơi.
Phó Dịch Bắc thôi cười, anh cụp mắt nhìn hai bàn tay trống rỗng của mình, sau đó ánh mắt anh nhuốm màu ưu thương ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng tròn vành vạnh trên bầu trời bao la.
Suốt 9 năm trong những đêm ẩn mình trong rừng sâu núi thẳm, mỗi lần ngửa mặt lên trời nhìn trăng tròn sáng rỡ anh lại xuất hiện ảo giác mơ thấy có cô ở cạnh bên.
Nhưng khi muốn ôm cô, hôn cô, thì giấc mộng hoang đường ấy lại vỡ vụn thành trăm mảnh cắm sâu vào tim anh đến nhức nhối.
Phó Dịch Bắc cười khổ thở dài một hơi, anh không muốn mơ mộng nữa, 9 năm đã qua cô không về vậy thì anh sẽ xuất ngũ ra nước ngoài tìm cô để nhận lấy một đáp án cuối cùng.
Màn đêm dần biến mất, mặt trăng cũng ẩn mình đi trong tia rạng đông vàng óng của mặt trời.
Phó Dịch Bắc nhắm hai mắt để thân thể và cả linh hồn được tắm mình trong ánh nắng ấm áp ấy.
………………….
Bên tai có tiếng bíp bíp quen thuộc, hình như nửa năm trước anh cũng từng tỉnh lại trong tiếng bíp bíp của máy đo điện tim thế này.
Phó Dịch Bắc chậm rãi mở mắt ra, cả căn phòng bệnh trắng xoá nhưng không quá lạnh lẽo khi mà những tia nắng ấm của ngày mới đã len lỏi khắp căn phòng.
Anh hít vào thở ra một hơi nhẹ nhàng sau đó mới nhẹ cử động thân thể một chút, xương sườn đau, cẳng chân đau, quan trọng là cổ cũng không cử động được.
Anh bất đắc dĩ thở dài, xem ra lần này bị thương cũng chẳng kém mấy lần trước. Anh cũng không biết bản thân còn có thể chịu đựng được bao nhiêu lần chấn thương thế này?
“Ư… Hức!”
Bỗng bên cạnh vang lên tiếng nức tiếng nhỏ xíu, Phó Dịch Bắc nhăn mày cố cử động cổ một chút, sau mấy lần như thế cuối cùng anh cũng có thể nhìn thấy người bên cạnh.
Thì ra cạnh giường bệnh của anh còn có một cái giường khác được kê xát không kẽ hở, có một cô gái nằm nghiêng sang hướng này.
Cô ngủ hình như không yên giấc vừa nhăn mi vừa không ngừng nức nở, một tay cô vẫn cứ khư khư nắm lấy tay anh không buông.
Tim Phó Dịch Bắc loạn nhịp khi thấy được ở khoé mắt cô còn có giọt lệ trong suốt tuôn rơi, anh muốn đưa tay lau cho cô nhưng tiếc là không thể cử động được.
Trình Duệ hôm nay thay ca cho Trần Diệp và Trình Nhã, sáng sớm anh đã mang theo túi lớn túi nhỏ đến bệnh viện, nào biết vừa vào đã thấy ngay cảnh này.
“Anh, anh tỉnh rồi!?”
Âm lượng của Trình Duệ vì kích động mà có hơi tăng cao, Phó Dịch Bắc nhíu mày giọng nói khản đặc mà khô khốc vang lên.
“Nhỏ giọng.”
Trình Duệ dù sao cũng là đàn ông, lý trí bay đi không quá hai giây liền trở về. Anh nhìn Phó Dịch Bắc rồi lại nhìn sang Tần Nguyệt bên cạnh, hạ thấp giọng nói:
“Em đi gọi bác sĩ.”
Và sau đó, bác sỹ đến kiểm tra cho Phó Dịch Bắc cũng chỉ tiến hành trong sự yên lặng nhất có thể, vì họ cũng biết thời gian này tinh thần Tần Nguyệt không tốt lắm nếu cô có thể ngủ ngon một giấc thì thật sự là chuyện tốt.
Giường của Phó Dịch Bắc được nâng lên, cơ thể hiện tại cũng không còn cứng ngắc như lúc mới tỉnh lại.
Người của Phó gia và Thẩm gia cũng đã lần lượt tới thăm ngay sau khi nghe tin anh tỉnh, nhưng họ chỉ được đến nhìn một cái rồi lại bị anh từ chối khéo trở về chừa lại không gian cho đôi trẻ.
Nhìn Tần Nguyệt ngủ say bên cạnh, bàn tay nhỏ bé không được nắm tay anh nên chỉ có thể co lại thành nắm đấm.
Anh vươn tay sờ lên má cô, sau đó trượt dần đến khoé mắt đuôi mày, lúc đến môi cô tay anh nhịn không được ấn ấn mấy cái.
“Còn không tỉnh thì mặt trời sẽ lặn mất đấy.”
“Ư…”
Anh nói, tay lại nhéo má cô còn kéo qua kéo lại thử độ đàn hồi. Tần Nguyệt từ trong cơn mơ màng cũng phải cau mày mà tỉnh lại.
Cô chậm rãi hé mắt ra thì đập ngay vào mắt chính là một bàn tay to rộng đang tác quái trên mặt mình. Ngẩng đầu nhìn lên chủ nhân đôi bàn tay ấy Tần Nguyệt liền ngây ngốc.
“Anh…”
“Tỉnh được nửa ngày hơn rồi, heo lười dậy đi, mặt trời sắp lặn mất rồi kìa!”
Phó Dịch Bắc dành trước trả lời câu hỏi mà cô chưa kịp nói ra, Tần Nguyệt nhìn anh chăm chú hồi lâu nước mắt nhịn không được mà từng giọt tuôn rơi.
“Dịch Bắc…”
Phó Dịch Bắc thở dài vươn tay lau nước mắt cho cô.
“Khóc cái gì? Anh có ăn hiếp em đâu, nín.”
“Em sợ…!”
Tần Nguyệt khóc nấc như đứa trẻ, cô nắm chặt tay anh như phao cứu sinh.
“Em sợ… Anh sẽ không tỉnh lại nữa!”
Phó Dịch Bắc cụp mắt, khoé môi hơi giương lên nhưng không rặn ra nổi nụ cười vui vẻ. Anh chỉ có thể vươn tay giúp cô lau nước mắt mà không có cách nào ôm được cô.
“Mặt trăng nhỏ, còn em ở đây chờ thì anh làm sao không tỉnh lại cho được. Không khóc, anh vẫn ở đây mà.”
Tần Nguyệt mím môi chậm chạp nhích tới gần nằm sát bên cạnh anh, cô cũng không dám tùy tiện chạm vào anh sợ làm anh đau, nên đầu chỉ dám nhẹ tựa bên vai anh.
“Không khóc nữa nghe không?”
“Ừm…”
Phó Dịch Bắc nhỏ giọng dỗ cô, Tần Nguyệt mím môi cố nín khóc gật gật đầu cọ gương mặt nhỏ lên vai anh.
“Em không khóc nữa…”
Phó Dịch Bắc cười khẽ, nắm lấy tay cô.
“Ngoan.”