Chương 47 - Chương 47
Nói thì nói vậy nhưng tất nhiên cô không thể tránh khỏi buồn bã. Giang
Yên Nhiên không biết rồi ngày mai sẽ thế nào, đối diện với anh ấy ra
sao.
Nhưng dù sao ông nội tốt với cô như vậy, dù Mặc Tử Hàng có vô tình làm tổn thương cô, cô vẫn còn tìm ra được chút niềm an ủi.
Giang Yên Nhiên lui lại bếp, nhìn đồng hồ điểm chín giờ tối, nghĩ bụng giờ
này chắc Mặc Tử Hàng cũng đã đói nên quyết định vào bếp nấu lại vài món
đơn giản đem lên phòng cho anh. Lần này cô rút kinh nghiệm nêm nếm gia
vị ít đi một chút.
Cô vui vẻ nhìn thành quả có tiến triển của
mình, sắp xếp chúng lên khay rồi hớn hở bưng lên phòng của Mặc Tử Hàng.
Cô gõ cửa hai cái rồi gọi nhỏ:”Tử Hàng, em vào được chứ?”
Bên trong yên ắng không hề có động tĩnh, Giang Yên Nhiên cau mày nghĩ chẳng lẽ giờ này Mặc Tử Hàng đã đi ngủ rồi?
Cô còn đang định đi tìm Mặc Tử Hàng thì vừa hay cách đó không xa thấy
người hầu bước ra từ trong thư phòng của Mặc Tử Hàng. Thấy vậy Giang Yên Nhiên mới lật đật bước vội về phía cô ta, vừa thấy cô người hầu liền
gập đầu chào một tiếng:”Thiếu phu nhân”
Giang Yên Nhiên không vòng vo mà hỏi thẳng:”Cô đang làm gì vậy? Mặc thiếu gia ở bên trong sao?”
Người hầu cúi người trả lời:”Vâng ạ, thiếu gia đang ở bên trong. Vừa rồi cậu
chủ nói muốn uống cà phê nên tôi pha bưng lên cho cậu”
Thấy Giang Yên Nhiên bưng khay thức ăn, người hầu lại nói tiếp:”Thiếu phu nhân,
muộn rồi người cũng mau về phòng nghỉ ngơi đi. Nếu lần sau có chuyện gì
thì cứ sai bảo bọn tôi đi làm là được”
Giang Yên Nhiên phất tay cười nói:”Không cần đâu, tôi muốn tự tay nấu đem cho anh ấy”
Cô ta cười ngại ngùng gật đầu như đã hiểu:”Aiza thiếu gia thật là có
phước, vậy phu nhân mau vào trong gặp cậu chủ không kẻo cơm canh nguội
mất”
…
Giang Yên Nhiên mím môi đứng trước cửa thư phòng
hồi lâu mới dám đẩy cửa bước vào. Mặc Tử Hàng đang chăm chú vào màn hình máy tính, cô không biết anh vừa tỉnh dậy thì đã có công việc gì mà
trông lại rất bận rộn.
Mặc Tử Hàng không ngẩng đầu lên mà nói:”Để cà phê lên bàn rồi ra ngoài đi”
Giang Yên Nhiên khẽ cau mày, người hầu đã bưng cà phê vào trước đó, cơ mà anh còn không nhớ, vẫn cứ tưởng cô là người mang cà phê lên cho anh. Cô
không biết là do tình trạng trí nhớ của anh càng ngày càng kém đi hay do quá chăm chú vào công việc nên mới đãng trí như thế.
Anh như nhớ ra gì đó ngẩng đầu lên nói:”Mà này, tại sao cô vào không gõ cửa…”
Còn chưa nói hết câu đã thấy Giang Yên Nhiên đứng đó với khay đồ ăn còn bốc khói. Anh cau mày đầy không hiểu rồi cất tiếng:”Tại sao cô lại ở đây?”
Giang Yên Nhiên lắc nhẹ đầu óc cho tỉnh táo khỏi những gì mình đang suy diễn. Cô nâng khay đồ ăn trong tay lên cười nói:”À, cả buổi tối anh chưa ăn
gì rồi, vậy nên em đem bữa tối lên cho anh. Anh chưa ăn gì đã uống cà
phê như vậy không tốt cho sức khỏe đâu”
Cô bước tới đặt đồ ăn lên bàn cho Mặc Tử Hàng, sau đó tiện tay cầm luôn cốc cà phê mà anh còn
chưa kịp uống:”Với lại, anh mới tỉnh dậy, nên làm việc ít thôi, chú ý
sức khỏe, uống mấy thứ này ít thôi. Em đem đi, anh ăn tối đầy đủ đi”
Mặc Tử Hàng một mặt đầy khó hiểu, không biết nãy giờ cô đang làm trò gì
trước mặt anh, lại còn lấy ly nước của anh đi rồi nói cái gì đó mà không tốt cho sức khỏe giống như đang dạy bảo anh vậy.
“Cô có bị làm sao không? Tôi cho phép cô vào đây rồi đụng lung tung vào đồ của tôi chưa?”
Giang Yên Nhiên vờ như không để ý những gì Mặc Tử Hàng nói, để ly nước xuống
rồi vòng về phía anh:”Mặc kệ, hôm nay em nhất định phải ép anh ăn tối
cho bằng được. Sau đó anh còn phải uống thuốc nữa, anh quên bác sĩ đã kê cho anh một đống thuốc trước khi xuất viện sao?”
Mặc Tử Hàng mặc kệ Giang Yên Nhiên làm loạn, anh đang rất mệt và cũng rất bận nên không có thời gian đôi co, Giang Yên Nhiên bấu vào cánh tay, không ăn à?
Cô đột nhiên hất tay anh ra khỏi bàn phím, ngang nhiên ngồi vào lồng ngực
anh. Dù cả buổi tối loay hoay ở trong bếp nhưng cả cơ thể cô vẫn tỏa ra
một mùi hương dễ chịu, hơn nữa còn cho Mặc Tử Hàng một cảm giác thân
thuộc đến khó tả.
Chỉ là anh vẫn chưa hết bất ngờ với hành động
bất chợt này của Giang Yên Nhiên. Cô kéo khay cơm của mình lại, dùng
muỗng múc lên rồi xoay người cọ quậy trong lồng ngực anh, đưa muỗng cơm
đến khoang miệng.
Còn nhiệt tình chào ăn:”Há miệng ra nào tiểu Hàng, nói aa”
Mặc Tử Hàng tỉnh dậy sau cơn bàng hoàng, anh hất tay cô ra khiến cho đồ ăn
tung tóe rồi cũng không hề nhẹ tay đẩy cô khỏi người mình khiến Giang
Yên Nhiên lại một lần nữa loạng choạng ngã xuống sàn.
Anh đứng
dậy khỏi ghế, phủi phủi quần áo, hai đầu lông mày từ đầu đến cuối không
hề giãn ra, anh nói bằng chất giọng cứng rắn, hệt như một bản sao của
Mặc Đình Thiệu:”Giang Yên Nhiên, nếu cô còn tự ý hành động theo ý mình
nữa thì dù ông trời có giữ cô lại đây tôi cũng có thể tống cô ra khỏi
nhà, cô nghe rõ chưa?”
Mặc Tử Hàng lại cười nhếch môi:”Cô nghĩ
mình là ai chứ? Dựa vào cái gì? Vì không can tâm việc mình bị hắt hủi
nên muốn quyến rũ tôi? à, chắc đây cũng là thủ đoạn mà trước đây cô cũng từng dùng để bước chân vào cái nhà này nhỉ?”
Anh bưng khay đồ ăn trên bàn, bước thẳng lại thùng rác ném hết vào trong. Giang Yên Nhiên
nhìn theo khay thức ăn trong sự tiếc nuối, nếu anh ta không muốn ăn cũng đâu cần phải quá đáng như vậy?!
Nhưng sự quá đáng của Mặc Tử
Hàng còn hơn như thế. Anh tiến lại phía cô, kéo cô đứng dậy, Giang Yên
Nhiên miễn cưỡng bị lôi ra ngoài, chưa kịp nói điều gì anh đã ném thẳng
cô ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại. Hành động này của Mặc Tử Hàng cô thật
sự là..không ngờ tới.
Nếu không phải có những lời an ủi vừa rồi của ông nội, có lẽ giờ này cô đã bật khóc rồi.