Chương 42: Đến thăm
– Ngài đừng hòng.
Chàng trợ lý đứng lên đi ra khỏi phòng họp thì bắt gặp nhiều ánh mắt nhưng họ nhanh đánh mắt đi chỗ khác:
– Trong lúc em ngủ ngài làm gì mà mọi người có vẻ lạ vậy?
– Em nghĩ xem mọi người có tin chúng ta chỉ là trợ lý và chủ tịch không?
– Ngài… ngài…
Người con trai ấy tức giận mà không nói thành lời chỉ có thể phùng má, trừng mắt biểu thị sự khó chịu của mình. Người đàn ông lại nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu giữa trốn đông người:
– Vợ yêu của ta đừng tức giận nữa mà! Như thế sẽ ảnh hưởng đến con. Về nhà ta mặc cho em xử lý được không?
– Ờ…
Song Lãm nở nụ cười vô cùng gian xảo với người đàn ông trước mặt này. Lần này ngài sẽ không xong với em đâu.
Nhưng điều mà chàng trai không ngờ tới khi bước vào căn nhà kia thì lại có sự chào đón niềm nở của mẹ, chị và em trai của ngài bá tước.
Người con trai ấy khi này cười rất tươi và cũng nhận ra rằng bản thân đã bị tên đàn ông này lừa rồi. Ngài giỏi lắm, cứ chờ đó đi.
Người mẹ di chuyển siêu nhanh tới đỡ cậu qua ghế ngồi, trên khuôn mặt bà hiện rõ nụ cười phúc hậu của một người mẹ tràn ngập hạnh phúc:
– Con dạo này có thấy khó chịu chỗ nào không? Thằng con trời đánh của ta có ăn hiếp con không? Con có thèm ăn gì không? Ta mua cho con nhiều đồ ăn cho người mang bầu lắm!
Người đàn bà vui mừng mà nói không ngừng. Cảm giác có được người thân quan tâm cũng làm cho chàng trai thấy ấm lòng:
– Con không sao đâu ạ! Phó Lãng chăm sóc con rất chu đáo nhưng mà… rất hay ghẹo con
– Phó Lãng đi vào trong rửa bát rồi làm đồ ăn. Ta sẽ cho biết thế nào là lễ độ
Vị bá tước đi đến dịu dàng cúi người xuống nói vào đôi tai mỏng kia bằng giọng nói trầm thấp vô cùng cuốn:
– Có gì cứ gọi ta
Nói xong còn hôn vào má cậu một cái rồi mới chịu rời đi làm cho chàng trai thì ngượng ngùng và gia đình anh ai cũng hú hét, phấn khích.
Chưa hết sự vui mừng cùng nhau thì bất ngờ thay Giai Linh đi vào bên trong với nụ cười tươi nhưng có phần buồn bã:
– Song Lãm cho tôi vào nói chuyện được không?
Người đàn ông lập tức đi ra ngoài với vẻ mặt hung tợn đứng trước để che chắn cho chàng trai đang mang thai ấy. Cậu điềm tĩnh nắm lấy bàn tay anh:
– Ngài vào trong đi ở đây nhiều người mà, không có chuyện gì đâu
Dùng ánh mắt đáng tin để thêm phần khẳng định với vị bá tước ấy. Anh cũng chịu đi vào trong và chàng trai lại cười rạng rỡ:
– Chị vào đi
Giai Linh bước vào nhà, đến trước mặt của nhân loại ấy mà còn kèm theo cái cúi người rất trân thành trước cậu:
– Những chuyện lúc trước do tôi quá kích động. Tôi ở đây chỉ để nói một lời xin lỗi mong cậu có thể tha thứ cho tôi
Sự bất ngờ lần này cũng đến lượt chàng trai, những lời nói đó có vẻ khá thành thật. Cậu muốn bớt một chuyện hơn thêm một chuyện:
– Tôi cũng không để ý đâu. Chị chịu nói chuyện với tôi đã rất vui rồi
Người con gái ấy mừng rỡ nắm lấy tay người con trai, gương mặt cô còn vô cùng cảm động nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã bị mẹ kéo tay ra:
– Con nhẹ tay thôi thằng bé đang có cháu của ta
Vẻ mặt không có chút gì là kinh ngạc mà chỉ cười mỉm, cô lùi ra một bước để cho chàng trai được an toàn hơn:
– Có vị bác sĩ đã nói bá tước phu nhân mang thai rồi thì ra là thật.
– Đông vui quá rồi!
Vị tổng giám đốc Thiên Tát kia đi vào trong nhà với sự tươi tắn vốn có và trên tay còn cầm theo nhiều đồ. Anh đem đồ vào đặt xuống bàn:
– Có vẻ đồ của con không nhiều bằng của dì rồi
– Thiên Tát với Giai Linh ngồi xuống đi con
Người mẹ dịu dàng tươi cười với họ thì lại quay ngắt thay độ nói vọng vào trong với ngài bá tước bị làm lơ kia:
– Phó Lãng gọt trái cây đem ra
Trong lúc bà nói chuyện với con trai thì trước khi ngồi xuống Thiên Tát lại nhẹ nhàng xoa đầu và cười tươi với cậu.
Kỹ năng của Phó Lãng cũng nhờ Song Lãm rèn dũa mà nhanh chóng đã có hai dĩa trái cây đem ra. Anh đặt một dĩa xuống bàn còn một cái cầm trên tay đưa qua cho cậu:
– Ta đặc biệt làm cho em đó
Cũng chẳng để cho chàng trai tự ăn mà đã đút tới miệng khiến toàn bộ người ở đây có thể chiêm ngưỡng được cảnh tình cảm này:
– Cũng tạm được
Giai Linh cũng cầm trái cây lên ăn một cách ngon miệng, vẻ mặt lại trầm tư suy nghĩ gì đó nhưng cũng khá nhanh đã lên tiếng:
– Tôi không có quà gì cho cậu hết hay để tôi ở lại phụ giúp chăm sóc cậu được không?
Ánh mắt tinh tường với sự thông minh vốn có người con trai như nhận ra điều gì đó. Vị bá tước thì liền không hài lòng:
– Không cần, chúng tôi cần riêng tư
– Phó Lãng, đâu có sao. Nhiều người thì càng vui thôi!
Người con trai ấy nắm lấy tay lạnh của vị ma cà rồng này phối hợp với gương mặt đáng yêu kia thì cũng đã thành công thuyết phục được anh.
Cô gái khi này cũng vô cùng vui khi có được sự đồng ý của ngài bá tước. Anh chấp nhận nhưng mối ngờ chưa bao giờ hết.
Chỉ có thỏ ngốc nhà em mới dễ dàng tin người như vậy!
Mọi người ở đây cũng bắt tay vào bếp nấu ăn và để cho Song Lãm ngồi ngoài phòng khách đợi. Sợ chàng trai buồn nên Thiên Tát đi ra nói chuyện cùng:
– Cậu mang thai có cảm thấy thay đổi gì không?
– Chỉ thay đổi khẩu vị chút thôi!
– Tôi nghe nói hôm nay cậu còn ngủ trong lúc họp à?
Người con trai kia ngượng ngùng muốn độn thổ, cái má ấy ửng hồng cả lên. Nhìn chàng trai bây giờ quá là dễ thương nên tên ma cà rồng này lại nhẹ sờ má cậu:
– Mặt đỏ hết rồi. Tôi chỉ đùa với cậu chút mà ngại thế rồi
Cậu còn chưa nói gì thì Thiên Tát lại rút tay về vô cùng nhanh chóng. Chàng trai cũng không để ý những chuyện nhỏ nhặt này:
– Người trong tập đoàn ai cũng biết chuyện tôi ngủ hết rồi. Anh nghĩ mọi người có biết mối quan hệ của tôi với Phó Lãng không?
– Tôi còn tưởng hai người công khai lâu rồi. Tôi nghe nhân viên bàn tán chuyện này từ lúc quay lại tập đoàn.
Song Lãm chỉ có thể thở dài trong sự bất lực, vốn tưởng chỉ có một số người nghi ngờ nói với nhau thôi! Đến lúc này chắc không cần phải giấu nữa rồi.
– Cái trang “Chủ tịch lãnh đạm và cậu trợ lý may mắn” này có hầu hết người trong tập đoàn và lẫn người ngoài tham gia
Thiên Tát đưa cái trang nói về cậu và vị chủ tịch Hoàng Tước kia đã đông đảo người tham gia thì cũng không biết nên vui hay buồn. Thấy cậu quá bàng hoàng vì những chuyện này nên đã nói sang chuyện khác:
– Cậu nên chuẩn bị tâm lý thật tốt để sinh con. Nó không hẳn là dễ dàng đâu
– Đúng rồi anh cũng là con giữa ma cà rồng và con người. Anh có thể chia sẻ cho tôi nghe được không?
– Chuyện này không nên kể thì hơn. Cậu nên thoả mái để dễ sinh.
Vẻ thần bí này làm cho chàng trai tò mò nhưng cũng không định hỏi tiếp thì bác quản gia như một làn gió di chuyển đến chỗ bá tước mà thì thầm.
Người quản gia hình như quên mất những người ở đây đều là ma cà rồng, ai cũng đều nghe thấy được đều đó nhưng cũng không hiểu rõ lắm. Chàng trai lại ngơ ngác không biết gì hỏi lại Thiên Tát:
– Mọi người nghe được quản gia nói gì sao? Nhìn vẻ mặt Phó Lãng khó coi quá đi.
– Song Song tự sát rồi