Chương 88: Cùng nhau chết cũng là một ý hay
“Yêu rất nhiều, rất rất nhiều…” Hắn không thèm suy nghĩ mà đáp, hắn nghĩ hắn còn có thể vì nàng mà chết, ngay lập tức, không hối tiếc.
“Vậy sao lại trói em ở nơi này!! Thả em ra đi…” Nàng nỉ non, giọng nói mềm mại như tơ lụa, bàn tay gầy nhỏ khẽ mân mê sợi thừng trói yêu đang quấn cổ chân trắng ngọc.
Hắn im lặng, tay gọt lê hơi khựng lại, qua một lúc lâu hắn mới đi đến, bàn tay thô ráp vuốt ve gò má nõn nà đã gầy đi mấy phần của nàng đáp: “Để em bỏ đi lần nữa sao!! Sẽ trói anh lại, rồi đi cùng người đàn ông khác phải không!!”
Lý Tử Thất thật không ngờ bản thân vừa thoát khỏi Long Tam lại rơi vào vòng giam của Dương Vĩnh Khoa.
Nàng hiện tại rất mệt mỏi. Chỉ muốn nhắm mắt ngủ, tìm một vị trí tốt liền nằm xuống ngủ thiếp đi không thèm trả lời hắn…
Độc Xương Cuồng này quả thật rất mạnh, hành hạ cơ thể nàng như muốn mục nát theo, nghĩ nàng chỉ mới trúng độc thôi đã thế này rồi, năm xưa không biết Thần Tôn đã oai phong lẫm liệt thế nào mới có thể xé Xương Cuồng ra làm ba như thế.
Cục cưng trong bụng không biết có an toàn không, nàng phải nhanh lấy lại sức chạy về tìm mẹ, nhờ mẹ lưu giữ cục cưng giúp nàng… Nàng không muốn mất con, kết tinh tình yêu của nàng và hắn…
Dương Vĩnh Khoa thấy nàng đã nhắm mắt ngủ cũng nằm xuống ôm nàng vào lồng ngực, tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc của nàng.
Hắn đã đoạ ma rồi. Nhưng hắn sẽ không vì thế mà bỏ cuộc, càng không thể để nàng lại lần nữa bỏ hắn đi.
___
Đêm khuya, Lý Tử Thất gặp ác mộng. Nàng ôm chặt Koala trong ngực, móng tay bấu chặt như muốn xé nát lớp vải mềm bao phủ Koala, nước mắt cứ không ngừng chảy: “Đừng mà, đừng mà… Cứu em, Hoa Hoa cứu em. Đừng mà…” Giọng nàng nghẹn ngào như rít từ trong họng, kêu gào thảm thương.
Dương Vĩnh Khoa cả đêm vẫn luôn nằm bên cạnh ôm Lý Tử Thất, vừa chợp mắt đã nghe thấy giọng nói thảm thương đau đớn của nàng, hắn cả kinh quay người Lý Tử Thất lại ôm thật chặt trong lòng nói: “Tử Thất, anh đây, không sao, không sao nữa rồi…”
Rốt cuộc bị nhốt hơn một tháng qua nàng đã trải qua những gì, khóc nghẹn như vậy nhất định là gặp chuyện rất kinh hoàng…
Ánh mắt hắn hiện lên tia sát ý vô cùng rõ ràng.
Lý Tử Thất mở bừng mắt, vừa nhìn thấy là Dương Vĩnh Khoa trong mắt đã hiện lên nét vui mừng khó dấu, nàng ôm chặt hắn, vùi mặt vào tấm ngực rộng lớn của hắn khóc nghẹn ngào, nàng như muốn trút hết oán niệm vào lần khóc này, khóc mệt rồi lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Dương Vĩnh Khoa cứ như thế ôm nàng cả đêm, vỗ về vuốt tóc để nàng an tâm ngủ yên ổn.
Lúc Lý Tử Thất tỉnh cũng đã hơn 10h sáng, Dương Vĩnh Khoa vẫn còn ôm nàng nhưng đã ngủ say, nước mắt nàng lặng lẽ rơi, vương tay sờ lên gương mặt đẹp tựa tranh vẽ của hắn.
Nàng cũng không rõ trong thời gian bị nhốt ở thuỷ lao nàng đã gọi tên hắn bao nhiêu lần, mỗi lần đều thống khổ bi thương như thế, đến hôm nay nàng đã được hắn ôm trong vòng tay rồi, nước mắt vẫn rơi không ngừng như đang biểu hiện niềm vui sướng trong lòng nàng…
Dương Vĩnh Khoa nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại đang run rẫy vuốt ve mặt hắn, nắm thật chặt, ánh mắt yêu thương nhìn nàng thật lâu, cánh môi hồng nhuận đặt lên trán nàng một nụ hôn nói: “Đã không sao rồi, anh đã ở đây rồi, sẽ không để mất em lần nào nữa.”
Lý Tử Thất nghe vậy nước mắt càng rơi mạnh mẽ hơn, vòng tay qua cổ hắn, gặm lấy cánh môi mê người của hắn như đang xác nhận xem đây có phải sự thật không…
Nụ hôn ngọt ngào như thế, nước mắt nàng cũng hoà làm một có chút mặn mặn…
Đau lòng, xót xa, bi thống, bao nhiêu cảm xúc khổ sở khi bị giam đã được Lý Tử Thất trút hết lên nụ hôn này, nàng như ngấu nghiến, cũng như thưởng thức dần dần xâm chiếm hắn.
Dương Vĩnh Khoa nhẹ nhàng đáp trả, triền miên quyến luyến, bàn tay thô ráp xoa nắn cơ thể đã gầy đi của Lý Tử Thất, miệng không ngừng nỉ non mấy câu yêu thương.
“Chàng, nhẹ thôi nhé…” Lý Tử Thất nghẹn ngào, biết sức hắn lớn, cái kia cũng rất lớn, sợ mạnh bạo sẽ ảnh hưởng đến con nên nhẹ giọng dặn dò, cũng không nói nàng đã mang thai.
Lý Tử Thất sợ, nếu hắn biết nàng trúng độc lại đang mang thai hắn nhất định sẽ lấy mạng hắn đổi cho nàng. Nàng không đủ can đảm để mất hắn thêm lần nào nữa.
Dương Vĩnh Khoa cười, ‘ừm’ nhẹ một tiếng. Hắn dịu dàng mân mê khắp cơ thể Lý Tử Thất, triền miên đến lúc nàng cảm thấy dễ chịu nhất hắn mới tiến vào, triều mến nâng niu không nỡ để nàng khó chịu.
Lý Tử Thất ôm cổ hắn, hết hôn má lại đến hôn môi, lúc lại ngậm tai cắn cổ hắn, miệng phát ra mấy tiếng rên rỉ yêu kiều khiến Dương Vĩnh Khoa càng ngứa ngáy thêm, hắn hết lần này đến lần khác chiếm lấy nàng, muốn nàng nhiều hơn.
Cuộc yêu qua đi, Dương Vĩnh Khoa quỳ gối giữa hai chân nàng muốn lau người cho nàng, ánh mắt bỗng chuyển lên dừng trên phần bụng có chút nhô của nàng.
Cả người Lý Tử Thất đều đã gầy đi, nhưng chỉ riêng bụng là có chút nhô. Hắn đưa tay sờ lên đó, ánh mắt hắn dừng rất lâu trên bụng nàng.
“Chàng…muốn có con không!” Lý Tử Thất nhẹ giọng hỏi, mắt phượng long lanh nhìn hắn hiện lên ý cười dịu dàng.
Dương Vĩnh Khoa chuyển mắt nhìn nàng hỏi lại: “Có để làm gì?”
Lý Tử Thất mím môi, nhìn tay hắn vẫn còn đặt lên bụng mình nói: “Con của chúng ta, sao lại không muốn có…”
“Nguy hiểm lắm.” Hắn đáp rồi thu tay về, lấy khăn mềm nhẹ nhàng lau.
Lý Tử Thất biết hắn bị ám ảnh việc mẹ vừa sinh hắn ra đã chết, hắn sợ nàng cũng như thế. Lý Tử Thất cười giơ cổ chân đang bị thừng trói đến trước mặt hắn nói: “Có thể cởi dây cho em không!!”
Dương Vĩnh Khoa bị điên, hắn cột chân nàng vào chân hắn, phải cởi nút thắt chỗ hắn mới có thể cởi phần của nàng. Thật không hiểu hắn làm thế để làm gì. Thừng trói yêu sẽ không thể bị cắt đứt, không lẽ nàng sẽ chặt chân hắn để trốn đi sao!!
Thực chất Dương Vĩnh Khoa cũng đã nghĩ như thế, nếu nàng muốn đi chỉ còn cách chặt đứt chân hắn, còn không thì cả hai sẽ cùng sống cùng chết, dù sao chết chung với nàng cũng là ý hay, nhưng hắn lại không nỡ…
Dương Vĩnh Khoa ngẩng đầu nhìn cô gái, nàng nghiêng đầu nhìn lại hắn, đôi mắt trong veo xinh đẹp nhìn hắn cười thật đẹp, mắt hắn bỗng lộ ra ý cười nói: “Em đừng dùng chuyện này để ra điều kiện với anh…”
Nụ cười trên môi Lý Tử Thất tắt ngúm, nàng bĩu môi đáp: “Phương pháp này em chỉ có thể áp dụng với mình chàng thôi… Chàng không thích thì sau này em sẽ tìm người khác áp dụng thử.”
Nói rồi nàng rút chân về, chân vừa được rút một nửa đã bị Dương Vĩnh Khoa bắt lấy gác lên vai hắn, hắn cúi xuống cắn một ngụm lên bắp chân nàng nói: “Được, vậy cho em thêm một cơ hội nữa. Thử thuyết phục anh xem.” Dứt lời hắn liền đút sâu vào người nàng.
Lý Tử Thất bị bất ngờ mở to mắt nhìn hắn không nói được lời nào chỉ biết ưm a theo từng nhịp ra vào của hắn.
Đồ điên này, muốn ngưng là ngưng, muốn làm sẽ làm được ngay như vậy sao!!!
Bởi vì Lý Tử Thất luôn nói trong phòng ngột ngạt, mà tối nay trùng hợp lại có hội chợ nên Dương Vĩnh Khoa quyết định đưa nàng đi dạo chơi một chuyến.
Thừng trói yêu vẫn cột trên chân hai người, tuy nhiên chỉ có yêu ma mới có thể thấy, Lý Tử Thất biết sợi thừng này có một khẩu quyết, đọc đúng sẽ tự động dài ra, thu ngắn.
Lý Tử Thất cố nhớ lại câu khẩu quyết.
Lý Tử Thất năm xưa rất thích chơi bài bạc, Lý Bảo Đại tức giận trách phạt em gái mấy lần nhưng nàng vẫn cứ chứng nào tật nấy, mặc dù nàng chơi lần nào cũng thua nhưng vẫn cứ đâm đầu vào.
Có một hôm Lý Bảo Đại nói: “Tử Thất, đại ca có trò này chơi còn vui hơn đánh bài đấy.”
Lý Tử Thất hớn hở ra mặt hỏi: “Trò gì vậy ạ! Vui hơn đánh bài luôn sao?”
“Ừm.” Hắn gật đầu khẳng định.
Sau đó hắn lấy ra bàn cờ, Lý Tử Thất vẫn như cũ thua toàn tập, nàng càng thua lại càng hăng. Lý Bảo Đại thấy thời cơ đã đến thì lấy ra thừng trói yêu trói chặt nàng lại nói: “Tử Thất, Đại ca đã nói trên đời này không có thứ gì dễ chiếm được, càng dễ chiếm sẽ càng nguy hiểm. Hôm nay đại ca cho Tử Thất cuốn sách này, nếu đọc thuộc hết đại ca sẽ cởi trói cho Tử Thất.”
Lý Bảo Đại thật sự vô cùng vô cùng tuấn tú. Dáng người cao cao, khung xương mạnh mẽ, mặt đẹp như ngọc. Cho dù là lúc tức giận hay vui vẻ hắn đều toát ra vẻ đẹp khiến người ta chỉ muốn nhìn mãi.
Lý Tử Thất bức bối vô cùng, cuốn sách dày như thế làm sao mà thuộc cho hết được… Nàng đọc được một nửa thì ngủ gà ngủ gật, gió mát thổi qua lật đến trang cuối, Lý Tử Thất chỉ mơ hồ đọc lên thế nhưng sợi thừng lại được nới lỏng ra. Mắt nàng loé sáng lại đọc thêm một lần.
Hoá ra Lý Bảo Đại muốn nàng đọc hết cuốn sách là có lý do. Trong này chỉ toàn dạy về đức tính con người, nàng đọc đến buồn ngủ rồi, thật không ngờ trang cuối lại là khẩu quyết của thừng trói yêu, mà khẩu quyết này, có hơi là lạ. Lý Bảo Đại là đồ tào lao.
“Bỏ quân chiếm thế
Bỏ trước lấy sau
Đổi xe lấy pháo mã.” Lý Tử Thất lẩm nhẩm. Quả nhiên sợi thừng đã dài hơn rồi.
Nàng nhìn Dương Vĩnh Khoa đi đằng trước thầm nói: “Hoa Hoa, xin lỗi chàng…”
Lý Tử Thất đọc bốn lần khẩu quyết, sợi thừng đã dài hơn 400m, nàng trốn trong đám người đi đến một nơi khuất bóng tìm cơ hội nới lỏng nút thắt. Dương Vĩnh Khoa rất nhạy, nếu gần quá sẽ bị hắn phát hiện sợi thừng rung động.
Thừng trói yêu vừa mềm vừa cứng. Cứng ở hai đầu thắt, mềm ở vòng cuốn giữa. Vừa mắc nút thắt sẽ ngay lập tức cứng như sắt thép chỉ có đọc khẩu quyết mới có thể tháo mở, mà khẩu quyết nàng biết chỉ có thể kéo dài dây, quẫn bách nàng mới nghĩ ra cách nới lỏng dây rồi luồng từ trong ra ngoài.
Lý Tử Thất vừa ngồi xuống luồng thừng đã bị mấy thanh niên cao lớn đứng chắn trước mặt: “Ồ ôi em gái xinh đẹp sao lại ngồi ở nơi tối thế này!!” Một tên trong đó nói, trong tay hắn đang cầm con rắn đồ chơi dài hơn 1m màu xanh, mắt rắn còn phát ra một tia sáng đỏ.
Lý Tử Thất vừa nhìn đến con rắn cả người đã run rẫy ngã xuống mặt đất ôm đầu hoảng sợ cầu xin: “Đừng, đừng, tránh ra, ta không ăn, ta không ăn…”
Đám thanh niên vốn dĩ thấy cô gái xinh đẹp quá nên muốn đến bắt chuyện làm quen, lại không ngờ nàng phản ứng mạnh như thế. Người cầm rắn như phát hiện ra điều dị thường đang định vứt con rắn đồ chơi đi thì bị đá cho văng xa mấy mét.
Dương Vĩnh Khoa tái mặt nhìn Lý Tử Thất đang ngã ngồi dưới đất, lại lạnh lùng liếc mắt đám thanh niên. Cả đám hoảng sợ cũng kéo nhau bỏ chạy tán loạn.
“Tử Thất.” Dương Vĩnh Khoa gọi, hắn đang tức giận, nàng đúng là muốn trốn hắn đi, năm lần bảy lượt muốn trốn khỏi hắn: “Tử Thất.” Hắn quát.
“Ta không ăn, ta không ăn, tránh ra, tránh ra…” Lý Tử Thất vẫn trong cơn hoảng loạn liên tục lắc đầu khóc van xin, giọng nàng khàn đặc nghe vào tai sao lại thống khổ như thế…
Dương Vĩnh Khoa khựng người ngồi xuống ôm nàng vào lòng, vỗ về lưng nàng một lúc lâu nàng mới dần ổn định lại tâm trạng.
Đôi mắt mông lung sợ hãi ngước lên nhìn hắn, tròng mắt vẫn còn đọng nước nàng gọi: “Hoa Hoa…”
Cổ họng bỗng nóng rang, Lý Tử Thất cuộn người vẻ mặt đau đớn bắt đầu trắng bệch, nàng phun ra ngụm máu to rợn người, cơ thể run rẫy kịch liệt.
“Tử Thất.” Dương Vĩnh Khoa hét lên, hắn bế nàng nhún chân bay trở lại nhà.
“Quỷ y, Quỷ y…” Dương Vĩnh Khoa cả người đầy máu bóp cổ từng tiểu quỷ tìm Quỷ y.
Quỷ y nghĩ nếu bây giờ còn tiếp tục trốn chỉ sợ tên yêu ma này sẽ giết hắn luôn mất, nên hắn vội vàng chạy ra hớt hải nói: “Ta đây ta đây.”
Dương Vĩnh Khoa vừa thấy Quỷ y đã ngay lập tức tóm lấy đưa đến trước giường nói: “Xem nàng bị gì, tại sao lại như vậy.”
Quỷ y run người đi đến kiểm tra. Mở mắt, xem miệng, lại bắt mạch, nghe tình trạng hơi thở. Qua một loạt động tác mới nói: “Nàng trúng độc.” Ngập ngừng một lát hắn lại nói: “Độc này là độc Xương Cuồng, không có thuốc giải…”
Ba đời nhà Quỷ y đều là danh y có tiếng trong tứ hải bát hoang. Trong sổ ghi chép có một câu: Xương Cuồng tàn ác, độc phát ra vô cùng tàn nhẫn. Thất khiếu chảy máu, lục phủ ngũ tạng sẽ dần dần bị bào mòn nát bấy biến thành vũng máu. Người trúng sẽ chịu đau đớn cực hạn, máu chảy liên tục. Vốn dĩ Xương Cuồng không thể tự tiêu hoá nên hắn muốn biến con mồi thành máu loãng để hút.
Quỷ y nhìn Dương Vĩnh Khoa rồi lại nhìn Lý Tử Thất đang mê man nói: “Thất công chúa Hồ tộc vốn là Cửu Vỹ Hồ mà, Cửu Vỹ Hồ có khả năng chữa thương rất tốt, tại sao lại ra nông nỗi này nhỉ!!”
Ngàn vạn năm trước, Xương Cuồng, Hồ Yêu, Ngư Tinh, Giao Long là 4 đại yêu trong Trời Đất. Tinh Ngư và Giao Long là đồng minh thường xuyên cùng nhau gây hoạ chúng sinh, Xương Cuồng và Hồ Yêu lại là đối thủ đấu giết.
Sau ngàn năm đấu giết với Xương Cuồng, Hồ Yêu đã tập được bản năng tránh độc chữa thương. Sau đó Xương Cuồng bị Thần Tôn đánh bại, Hồ Yêu cũng quy thuận tự mình tu tiên để trở thành một tộc trong Tiên tộc. Qua vạn năm tu luyện khả năng chữa thương của Hồ tộc càng mạnh mẽ hơn, đặc biệt là Cửu Vỹ Hồ, vạn độc bất xâm.
Dương Vĩnh Khoa từ đầu đến cuối vẫn luôn đứng im bất động, tay hắn nắm thành đấm bắt đầu run rẫy. Trong đầu vẫn luôn vang lên câu Quỷ y nói: Không có thuốc giải, Xương Cuồng…
Tất cả là do hắn, tại hắn ngu ngốc nên nàng mới thành ra bộ dáng thế này. Giọng hắn khàn khàn quay sang Quỷ y hỏi: “Có cách nào giải độc không?”
Quỷ y nghiêm túc ngẫm nghĩ, có cách nào được ngoài cách lấy mạng đổi mạng!! Nhưng hắn lại không nói rõ, chỉ nói: “Nàng vốn dĩ nên chết sớm rồi, chỉ là nàng dùng cây Kim ngân để kéo dài bản mệnh nên mới thoi thóp đến tận bây giờ… Hơn nữa, nàng đang mang thai.”
Nghe đến câu cuối cả người Dương Vĩnh Khoa cứng đờ như bị đổ bê tông, hắn bỗng nhớ đến sáng nay nàng nói: “Con của chúng ta sao lại không muốn…”
Con của chúng ta… Không phải hắn không muốn, mà hắn sợ đứa con này sẽ giống hắn, vừa đẻ ra đã khắc chết mẹ. Hắn thà không có con, tuyệt tự tuyệt tôn còn hơn là để nàng chịu đau đớn như thế…
Thế mà, thế mà… Hắn vẫn luôn thấy bụng nàng có hơi nhô so với bình thường, chỉ là hơi nhô một chút nhưng hắn đã ngay lập tức phát hiện, lại không nghĩ đến nàng đã mang thai con của hắn…
“Nói, làm sao giải độc.” Dương Vĩnh Khoa quát lên.
Vợ con hắn, đang lúc nàng cần hắn nhất hắn đã làm gì! Hắn vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt nàng khi gặp cơn ác mộng đó, càng nhớ rõ hơn lúc nàng ngồi thụt dưới đất ôm đầu la hét trong vô vọng.
Quỷ y lắc đầu nói: “Đổi bản mệnh, ngươi chết thay nàng.”
“Được. Làm ngay đi.” Dương Vĩnh Khoa lập tức đáp.